Đối Tượng Mộng Xuân Của Đệ Tử Lại Là Ta

Chương 5: Đại điển nhập môn Ải thứ nhất

Tiếng thông báo vừa vang lên, cả Ngọc Đàn tĩnh lặng lạ thường, đồng loạt nhìn lên trời. Truy Thanh Tiên Quân, tới.

Bạch hạc chậm rãi đáp xuống, nó kiêu ngạo nhìn tất cả mọi người. Thấy ai đến chưa? Tiên Quân của nó đến rồi đấy lũ người phàm tầm thường kia!

Tuy anh mắt sùng bái kia không phải nhìn nó, nhưng nó cũng vẫn kiêu ngạo như thường bởi đối tượng hướng tới của ảnh mắt đó, là Tiên Quân đang ngồi trên lưng nó.

Lạc Thích xuống khỏi lưng bạch hạc. Hắn vừa đặt chân xuống, Thạc Hành Giang đã đem theo 6 vị phong chủ khác của Lưu Quang Môn tới, cung kính hướng hắn hành lễ.

"Cung nghênh sư thúc."

"Cung nghênh sư thúc."

"..."

Bọn họ đồng loạt hướng Lạc Thích thi lễ, phi thường cung kính. Trước mặt bọn họ là vị có quyền lực cao nhất Lưu Quang Môn, cũng là cường giả đệ nhất tu tiên giới, chỉ cách nửa bước nữa sẽ phi thăng thành tiên. Người nọ không hướng bọn họ phóng thích linh lực, nhưng họ cũng tự thấy kính sợ vô cùng. Có lẽ, là tâm lí khi đối mặt với cường giả.

"Không cần như vậy, đều trở về vị trí của mình đi."

Lạc Thích khẽ cười, ôn nhuận như gió xuân. Thạc Hành Giang "Dạ" một tiếng rồi cùng các phong chủ khác trở về vị trí của mình trên khán đài. Tiếp đó, các đại môn phái cũng tới chào hỏi với Lạc Thích. Qua lại vài câu, cũng khách khí trở về vị trí của mình.

Người trong Ngọc Đàn ngạc nhiên, sửng sốt. Vị Tiên Quân này, cũng quá dễ tính rồi đi?

Lạc Thích cất bước đến vị trí của mình trên khán đài. Hắn được xếp ngồi cùng với các trấn phái trưởng lão khác, vị trí ngồi cũng khá tốt, có thể xem được các trận thi một cách rõ ràng.

"Lạc Tiên Quân, đã lâu không gặp. Nô gia thực nhớ ngài đó Tiên Quân."

Lăng Phi Diệp tri kỉ rót cho Lạc Thích một chén trà, mắt hoa đào liên tục hướng hắn bắn ra mấy cái mị nhãn.

"Đa tạ Tiên Tử có lòng."

Lạc Thích đơn giản đáp lại một câu, lại hướng mắt nhìn về phía bên dưới. Hắn chỉ tới để tượng trưng, hoàn toàn không có ý muốn giao lưu nhiều. Hắn không có tâm trí để chơi trò "lời nói giấu dao" với bọn họ.

"Bày tỏ bao nhiêu lần toàn bị từ chối, lại không biết xấu hổ tiếp tục đeo bám. Đúng là vô liêm sỉ." Đạo Thừa Tri âm dương quái khí nói một câu. Dù lão không chỉ đích danh, nhưng những người ở đây đều ngầm hiểu rằng người mà lão ta muốn nói đến chính là Lăng Phi Diệp.

"Từ chối là việc của y, còn yêu thích là việc của ta. Sao nào lão bất tử? Ngươi có ý kiến gì? Ngươi nói ai vô liêm sỉ?"

Lăng Phi Diệp thân là trưởng lão trấn phái, thân phận không hề thua kém Đạo Thừa Tri sao lại có thể chịu khiêu khích cùng sỉ nhục lớn như vậy? Ngay lập tức, nàng thu lại vẻ phong tình vạn chủng của mình, dùng bộ dáng đầy gai nhọn chĩa về phía Đạo Thừa Tri. Ngay lúc này, phong thái của một trưởng lão được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng. Uy áp Độ Kiếp Kì vô thức toát ra.

"Ý kiến gì? Lão phu chính là muốn nói ngươi là nữ nhân vô liêm sỉ!"

Đạo Thừa Tri vỗ bàn đứng lên, cười khẩy nhìn Lăng Phi Diệp đang lạnh mặt đứng phía trước. Lão cũng không kém cạnh, cũng phóng thích uy áp Độ Kiếp Kì ra, hai người phân đua cao thấp.

"Hai vị, thỉnh thu liễm lại. Đây là đang ở Đại điển nhập môn, không phải ở môn phái của các vị. Bên ngoài còn có nhiều người tu vi thấp, các vị muốn ép chết thí sinh sao?"

Cổ Tự Dung chậm rãi lên tiếng, tầm mắt như có như không nhìn về phía Lạc Thích vẫn đang an tĩnh ngồi một bên. Y thu lại tầm mắt, lại nhìn về phía hai kẻ đang phân đua trước mắt này.

Thật ấu trĩ.

Lăng Phi Diệp cùng Đạo Thừa Tri nghe vậy, cũng hừ lạnh mà thu lại uy áp của bản thân. Cả hai ngồi xuống, không nói không rằng mà nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hạ hỏa.

"Đây là Lưu Quang Môn."

Lạc Thích nói một câu, không đầu không đuôi nhưng ai cũng có thể hiểu được ý của hắn.

Đây là Lưu Quang Môn, là địa bàn của hắn. Không phải cứ thích, là có thể tùy tiện làm càn ở đây.

Không rét mà run, đây là cảm giác của họ khi nhìn thấy ý cười nhạt trên môi hắn. Miệng cười, ánh mắt lại lạnh đến thấu xương.

Đồng loạt im lặng, lúc này bên dưới khán đài ồ lên một tiếng, kèm sau đó là tiếng trống dồn dập vang lên. Ải đầu tiên đã bắt đầu rồi.

Cửa ải đầu tiên do Đoạn Trần Cung đề ra. Họ đem tới một bí cảnh thu nhỏ tên Chung Cực Các. Bí cảnh này có bảy tầng, những người có thể lên được tầng bảy sẽ tiếp tục tới cửa ải tiếp theo. Chung Cực Các mỗi tầng là một ảo cảnh khác nhau, thử thách tâm cảnh của từng thí sinh. Tâm cảnh không vững chắc, sao có thể tu tiên?

Đoàn thí sinh tấp nập tiến vào bên trong bí cảnh. Thủy tinh cầu bố trí xung quanh võ đài chợt bay lên, chiếu toàn bộ cảnh bên trong Chung Cực Các lên để mọi người có thể quan sát diễn biến bên trong.

Người tiến vào đầu tiên là một nam tử trông có vẻ gầy gò. Ngay lập tức, cảnh vật liền biến ảo thành một sa mạc rộng lớn. Người bên ngoài nhìn thấy liền ồ lên, đều tò mò xem người nọ sẽ vượt qua ảo cảnh như thế nào.

Chỉ thấy nửa khắc sau, trên sa mạc xuất hiện rất nhiều những con bọ cạp lớn tấn công về người nọ. Nhìn qua cũng có thể thấy, những con bọ kia mang kịch độc.

Ở bên này là sa mạc với bọ cạp kịch độc, thì ở một bên khác là băng nguyên rộng lớn với băng thú hung bạo. Có người lại là một biển dung nham nóng rực. Toàn khán đài đồng thanh ồ lên một tiếng. Tầng một đã nguy hiểm như vậy, còn tầng hai, tầng ba, các tầng tiếp theo sẽ như thế nào?

Lạc Thích ngồi quan sát, âm thầm cảm thán. Chung Cực Các này, quả thực là một món pháp khí phi thường lợi hại. Dựa vào tu vi để tạo ảo cảnh vây khốn, nếu đem nó ra để chiến đấu, quả thực là một vũ khí vô cùng lợi hại.

Rất nhanh, đã có người vượt lên tầng tiếp theo.

Tầng hai, tầng ba, tầng bốn,... rất nhanh, đã vượt qua tầng bảy để ra ngoài.

Hơn 6000 người đi vào, ra ngoài chỉ còn lại hơn 4000 người. Đến thử thách tiếp theo, số lượng chắc chắn sẽ còn giảm nhiều hơn nữa.

Thử thách đầu tiên cứ thế qua. Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai khắc, thử thách thứ hai sẽ bắt đầu.