Đối Tượng Mộng Xuân Của Đệ Tử Lại Là Ta

Chương 6: Đại điển nhập môn Ải thứ hai

Qua thời gian hai khắc, ải thứ hai chính thức bắt đầu.

Ải thứ hai do Đoạn Trần Cung ra thử thách. Theo Lạc Thích thấy thử thách này như con dao hai lưỡi vậy, qua được sẽ một bước thăng tiến, còn không qua được, đại đạo sẽ bị phế bỏ trong một ngày.

Tu tiên là nghịch thiên mà đi, chính vì vậy sẽ vô cùng khó khăn, hiểm cảnh cũng nhiều vô số. Tất cả những chuyện đó ập tới, nếu không vượt qua được ắt sẽ sinh ra tâm ma. Có thể diệt trừ tâm ma, tu đạo sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Nhưng nếu không diệt được tâm ma, sẽ rất dễ bị nó kéo xuống vực sâu vạn trượng, đọa tiên nhập ma.

Đoạn Trần Cung lần này đã bày ra một trận pháp, chính là Tâm Ma Trận. Người bước vào trận pháp, tất cả tham, sân, si, hận của người đó đều bị gợi lên, phóng đại gấp nhiều lần, biến tất cả những thứ đó thành tâm ma. Trong thời gian ba nén nhang có thể thoát ra khỏi tâm ma của bản thân, sẽ tiếp tục sang vòng tiếp theo.

Lạc Thích rũ mi, nhìn dòng người nối đuôi nhau tiến vào trong trận pháp. Xem ra, lượng người bị loại ở vòng thứ hai này sẽ còn nhiều hơn nữa đi.

****************

Trình Tu theo dòng người, tiến vào Tâm Ma Trận. Y vô thức nhìn lên khán đài, lại nhìn thấy vị Tiên Quân cao cao tại thượng đang nhìn các y tiến vào trận pháp.

Đó là vị cường giả đệ nhất đại lục. Y đã ghi danh vào Lưu Quang Môn, nếu y nằm trong mười vị trí đầu, liệu có thể bái người đó làm sư tôn hay không? Nghe đồn Tiên Quân đã có ba đệ tử, liệu có muốn nhận thêm hắn nữa chứ?

Kiên định bước vào, ngồi bên trong trận pháp bắt đầu nhập định. Chuyện đó để đến khi y lọt vào mười người đứng đầu rồi tính sau. Hiện tại y còn phải vượt qua cửa ải thứ hai này.

Trình Tu nhắm mắt, xuất linh lực thâm nhập vào trận pháp. Tâm Ma Trận khởi động, y bị đưa vào một không gian tối đen, không có bất cứ một thứ gì. Y bước đi trong khoảng không vô định. Đi mãi, đi mãi. Không biết đã qua bao lâu, một luồng ánh sáng từ xa xuất hiện, Trình Tu theo hướng của ánh sáng đó mà chạy tới.

Sau ánh sáng rực rỡ, đâu nhất thiết là khung cảnh êm ả đây?

Trình Tu chết lặng. Bởi trước mắt y, chính là cảnh cả nhà bị ma tu đồ sát, lửa đỏ thiêu rụi toàn bộ, máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc vang trời. Chính tiếng kêu khóc này ám ảnh y hàng đêm, chính khung cảnh này, chỉ cần nhắm mắt lại hắn đều sẽ nhớ đến.

Bàn tay siết chặt lại, ánh mắt y lúc này chính là điên cuồng, thống khổ, và hận.

Y hận. Tại sao lại cứ phải là gia đình của y? Tại sao lại chỉ còn y sống? Tại sao? Tại sao? Tại sao!?

"Ngươi nhìn đi, ma tu kia đang tàn sát cả nhà ngươi."

"Ôi, tại sao ngươi lại phải chịu cảnh này cơ chứ?"

"Trình Tu bé nhỏ, ta có thể nhìn thấu hận ý của ngươi. Ngươi có muốn báo thù không? Chỉ cần hợp nhất với ta, ngươi có thể dễ dàng báo thù rồi."

"Trình Tu..."

Tiếng nói ở đâu luôn văng vẳng trong đầu Trình Tu. Phải, tại sao y lại phải chịu cảnh này? Y muốn giết sạch lũ ma tu kia, báo thù cho người thân đã chết thảm của mình! Chỉ cần, chỉ cần y đồng ý hợp nhất với giọng nói kì lạ kia, chỉ cần...

Bất chợt y nhìn thấy bóng dáng đang lững thững bước tới. Trên mặt, trên y phục chỉ toàn máu và máu. Y nhận ra người đó, là trưởng tỷ của y - Trình Hạ Xuân. Y hốt hoảng muốn bước tới ôm lấy nàng, nhưng thân thể lại xuyên qua người của Trình Hạ Xuân.

Trình Tu đứng hình. Tại sao...?

Y quay đầu, nhìn thấy Trình Hạ Xuân đang bước tới trước mặt một thiếu niên, lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên ấy rồi vội vàng đẩy hắn đi.

Trình Tu nhận ra, thiếu niên ấy chính là y.

"A Tu, mau chạy đi!"

"A Tu, nhất định phải sống, sống thật tốt. Mọi người vẫn luôn ở bên cạnh đệ, chỉ cần đệ còn nhớ tới chúng ta."

"Chạy đi, A Tu. Chạy đi và đừng quay đầu lại. Tới Lưu Quang Môn, ở đó đệ chắc chắn sẽ trở thành tu tiên giả cường đại nhất."

"Đừng vì ngày hôm nay mà sinh tâm ma, cũng đừng để tâm ma điều khiển đệ. A tỷ không muốn thấy đệ đệ của mình đọa ma! Hãy nhớ lấy, A Tu."

Trình Tu chết lặng, nghe lời của tỷ tỷ trước khi chết đã nói với mình.

A tỷ muốn y sống thật tốt, muốn y trở thành cường giả, càng không muốn y sinh tâm ma.

Vươn tay, cẩn thận chạm lên khuôn mặt của Trình Hạ Xuân, ngón tay của y vẫn như cũ mà xuyên qua khuôn mặt của nàng. Chua xót cười, y siết chặt nắm tay, từ từ hạ xuống.

"Trình Tu, ngươi không muốn báo thù sao?"

"Ta muốn báo thù."

Trình Tu chậm rãi nói. Tay y chậm rãi ngưng tụ thành một luồng linh lực, đánh thẳng vào không gian, trực tiếp đánh vỡ ảo cảnh trước mắt. Ảo ảnh vỡ, tâm ma vừa khơi lên nay lại gào thét trong thống khổ.

"Ta muốn báo thù, không cần tới một tâm ma nhỏ bé như ngươi trên con đường báo thù của ta."

Y thoát ra khỏi ảo cảnh, chậm rãi mở mắt.

Có vẻ như y là người thứ ba ra được khỏi Tâm Ma Trận. Trước y đã có hai người, một nam một nữ. Trình Tu hơi nhăn mày, im lặng không nói mà đứng lên, bước về phía những người thành công vượt qua ải thứ hai.

****************

"Ba người đầu tiên có vẻ là những hạt giống tốt đấy."

Đạo Thừa Tri vuốt râu, hơi gật gù. Lão nhìn những người đầu tiên hoàn thành, cất giọng cảm thán.

"Hai người trong đó, một là thái tử Nguyệt quốc Nhuận Ninh, một là đích nữ Khương gia Khương Thế Thanh, đều là thiên tài nổi danh trong các đế quốc. Còn người kia, trông có vẻ lạ, nô gia chưa từng thấy qua."

Lăng Phi Diệp cũng nhìn xuống, ánh mắt đánh giá. Nàng ta nhìn không lâu, liền rời ánh mắt sang phía Lạc Thích.

Lâu không gặp, vẫn thật xa cách.

Thầm nghĩ, Lăng Phi Diệp liền không nhìn hắn nữa mà nhìn xuống bên dưới khán đài.

Ba nén hương trôi qua rất nhanh. Chớp mắt, ải thứ hai kết thúc.

Số người bị loại, từ hơn 4000 hiện tại chỉ còn lại 3050 người. Có người đã bị tâm ma chi phối, nhanh chóng được các y sư sử dụng "Ly Hồn", giúp bọn họ loại bỏ tâm ma. Người vượt qua được ải hai, đều cảm thấy bản thân đã có một chút thăng tiến, nét mặt không khỏi vui mừng.

Tiếng hò reo vang lên khắp khán đài. Ngày đầu tiên cứ thế mà kết thúc. Lạc Thích liền đứng lên, rời khỏi khán đài. Bạch hạc túc trực từ lâu, lập tức xuất hiện đưa hắn trở về Quảng Điện.

Hắn cảm thấy hôm nay mệt mỏi quá, về ngủ thôi.