Đối Tượng Mộng Xuân Của Đệ Tử Lại Là Ta

Chương 7: Sư đồ tình thâm

Lạc Thích trở về Quảng Điện, nhắm mắt chuẩn bị đánh cờ với Chu Công. Ngày mai mới tiếp tục ải thứ ba, hắn muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

"Tiên Quân, ba vị đệ tử của ngài về rồi, ngài có muốn gặp bọn họ hay không?"

Bạch hạc bay tới, đậu xuống bên cạnh Lạc Thích.

Ba đệ tử? À phải, hắn còn có ba đệ tử khác nữa. Thu được bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Vài chục năm? Hắn còn chẳng nhớ nữa.

"Bảo bọn chúng lên đây đi."

Lạc Thích phất tay, bạch hạc nhận lệnh liền nhanh chóng bay đi gọi người tới.

Ba đệ tử của Lạc Thích, lần lượt là Đặng Nguyên Cẩn, Du Cẩm và Lục Khúc. Cả ba đều được hắn nhặt về từ một vài lần đi lịch luyện ở nhân giới.

Đặng Nguyên Cẩn là đại đệ tử, tu vi Hóa Thần Kì, sớm đã ra ngoài lịch luyện từ mười năm trước. Tính cách hắn cổ quái, không thích cũng người khác giao tiếp quá nhiều. Ra ngoài tự mình lịch luyện đã lâu, hiện tại hắn trở về có lẽ là do nghe tin Lạc Thích xuất quan tới Đại điển nhập môn.

Nhị đệ tử là Mộ Lan, tu vi thấp nhất trong ba đệ tử. Hiện tại tuy nàng mới chỉ tới Kim Đan, nhưng bù lại sở hữu y thuật hơn người. Mộ Lan đã có đạo lữ, tới Phong Thành mở một hiệu thuốc nhỏ sống cùng phu quân và nhi tử của mình.

Cuối cùng, tam đệ tử Cung Quảng Hạc, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ thiếu một cơ duyên sẽ lập tức tấn thăng Hóa Thần Kì. Trong ba đệ tử Lạc Thích thu nhận thì Cung Quảng Hạc là yêu tu, bản thể là Cửu Vĩ Yêu Hồ. Hắn là được Lạc Thích nhặt về trong một lần đi lịch luyện, đem về dạy dỗ nuôi nấng và đặt cho hắn cái tên "Cung Quảng Hạc" này.

Lâu rồi không gặp, không biết đệ tử của hắn hiện như thế nào.

"Sư tôn."

Tiếng gọi đồng thanh vang lên. Lạc Thích nâng mắt, nhìn về phía ba thân ảnh đang bước lại đây rất nhanh.

Chà, Nguyên Cẩn mặt càng ngày càng tê liệt rồi. Mộ Lan càng ngày càng xinh đẹp, đúng là thầy nào trò nấy. Còn Quảng Hạc? Sao hắn lại mặc đồ vàng chói mù mắt thế kia? Đây là kiểu cách mới gần đây sao?

"Sư tôn, người xuất quan rồi."

Mộ Lam là nữ đệ tử duy nhất, cho nên được Lạc Thích dung túng từ bé, nuôi dưỡng ra một thân khí chất của tiểu thư khuê các. Nàng đứng trước mặt Lạc Thích, nét mặt không giấu được sự vui mừng. Lâu rồi nàng mới được gặp sư tôn. Đối với người vừa là thầy, vừa là cha này nàng vô cùng yêu mến, kính trọng. Sau bao năm, cuối cùng nàng cũng được gặp lại sư tôn rồi.

"Vi sư xuất quan từ mười ngày trước rồi. Dạo này thế nào?"

Lạc Thích phất tay ra hiệu cho bạch hạc đi chuẩn bị trà và điểm tâm. Nó hiểu ý liền nhanh chóng bay đi, tâm trạng nở hoa. Lâu rồi Quảng Điện mới náo nhiệt thế này. Từ lúc ba đệ tử của Tiên Quân rời đi tự mình thành lập môn hộ, Quảng Điện liền trầm lắng hẳn đi, chỉ có Tiên Quân một mình ở Quảng Điện xa hoa rộng lớn này. Nay bọn họ trở về, có thể bồi ở bên cạnh Tiên Quân một thời gian là quá tốt rồi.

"Bọn con vẫn rất tốt. Sư tôn thì sao? Sao người lại đồng ý tham gia Đại điển nhập môn thế?"

Cung Quảng Hạc là con hồ ly lắm chuyện. Hắn ngồi xuống trước mặt Lạc Thích, biểu cảm hóng chuyện vô cùng buồn cười. Đặng Nguyên Cẩn đứng ở một bên liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn sang Lạc Thích, hiển nhiên là y cũng muốn hỏi câu tương tự Cung Quảng Hạc.

"Vi sư cũng không thể ở Quảng Điện mãi. Xuất quan tham gia, giữ mặt mũi cho Lưu Quang Môn."

Lạc Thích chậm rãi nói. Hắn đứng dậy, rời khỏi gốc cây đào. Bạch hạc đem trà và điểm tâm tới đặt trên bàn đá gần đó, Lạc Thích dẫn đệ tử của mình tới, an ổn hạ tọa. Tay nâng ấm tử ra, cẩn thận rót trà ra chén sứ rồi đặt tới trước mặt ba đệ tử của mình.

"Mộ Lam, hài tử và phu quân của con đâu rồi?"

Lạc Thích suy nghĩ một lát rồi hỏi. Phu quân Mộ Lam cũng là tu sĩ, tu vi cũng không kém nàng quá nhiều. Tính tình ôn hòa, đa tài đa nghệ, tuy nhiên chỉ tiếc là mắt bị tổn thương, luôn phải dùng tới pháp khí phụ trợ mới có thể nhìn rõ được.

"Chàng ấy đi đánh cờ với chưởng môn rồi sư tôn. Còn Duy nhi thì đang chơi với Liêm Câu."

Liêm Câu là đệ tử thân truyền của Thạc Hành Giang, sau này sẽ là chưởng môn tương lai.

"Sư tôn, ngày mai người có tới Đại điển nhập môn nữa không?"

Đặng Nguyên Cẩn suy nghĩ rất lâu, lúc này mới lên tiếng.

Ngày mai y sẽ làm giám sát trưởng, nếu Lạc Thích tham gia thì chỉ cần y tùy lúc ngẩng đầu lên, đều sẽ nhìn thấy sư tôn y đang nhìn xuống.

"Vi sư đã đáp ứng sẽ tham gia Đại điển nhập môn nên mấy ngày nữa đều sẽ tham gia."

Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn chậm rãi nói. Lạc Thích nhìn chén trà, đáy mắt hơi trầm xuống. Không có khứu giác, không có vị giác thật khó chịu. Trà này chẳng còn chút hương vị nào cả.

"Nghe nói lần này tư chất tốt hơn những năm trước, số người vượt qua được Tâm Ma Trận đã nhiều hơn rồi."

Đặng Nguyên Cẩn nói. Những năm trước số người có thể vượt qua được ít ỏi vô cùng, qua hai thử thách sau thì ít càng thêm ít. Năm nay số lượng nhiều người có thể vượt qua được như vậy, hẳn là nhân tài đông đúc.

"Sư huynh đừng quên, còn thử thách của Mạn Hoa Môn. Lưu Quang Môn chúng ta thử thách cũng còn chưa bắt đầu đâu."

Cung Quảng Hạc cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, mơ hồ nói ra vài câu không rõ ràng. Hắn không hi vọng mấy với Đại điển lần này, bởi biết đâu sẽ có vô số những người khác bị loại bởi hai ải tiếp theo.

"Ngày mai sẽ diễn ra hai ải cuối cùng. Tiếp đó chính là song đấu chọn ra mười người đứng đầu. Các huynh nói xem, mọi năm sư tôn chúng ta không tham gia cũng có làm sao đâu? Sao năm nay lại muốn người tham gia vì mặt mũi Lưu Quang Môn chứ?"

Mộ Lam tay chống cằm, hơi rũ mi nhìn chén trà trước mặt. Nàng suy nghĩ chuyện này từ khi biết tin sư tôn sẽ tham gia Đại điển nhập môn rồi. Không biết là tại sao đây?

Lạc Thích không để tâm đến nguyên nhân sâu xa của chuyện này. Không phải chỉ đơn giản là muốn hắn tham gia vì mặt mũi của Lưu Quang Môn thôi sao? Vậy thì hắn tham gia. Dù sao thân là trấn phái trưởng lão, một chút mặt mũi này cũng phải đem về.

"Ta chợt nghĩ, không phải chưởng môn muốn sư tôn thu thêm đệ tử đấy chứ?"

Câu này vừa nói ra, cả bốn người đều im lặng.

Lạc Thích chưa từng suy nghĩ đến việc thu thêm đệ tử. Hắn thấy bản thân đã có ba đứa là tốt rồi, hắn sợ rằng nếu nhận thêm nữa, bản thân sẽ không có kiên nhẫn để dạy tiếp.

Đang định nói gì đó, quay sang đã thấy ba đồ nhi nhà mình cãi nhau rồi.

"Tất cả là tại hai huynh, suốt ngày đi thôi! Tạo cơ hội để người ta nhét thêm đệ tử nữa rồi đấy!"

"Không phải muội cũng không ở cạnh sư tôn sao? Còn nói cái gì nữa chứ?"

"Người ta có phu quân, có hài tử, hai huynh thì có cái gì!?"

"Người ta cũng có việc phải làm mà..."

"..."

Cái nhà này, thật bất thường. Ba đứa nhỏ này sao lại ồn ào như thế chứ? Hắn còn chưa nói gì cơ mà?

Lạc Thích day nhẹ trán, thầm than trong lòng. Sư môn bất hạnh, vi sư bất lực.