Ba người náo loạn một hồi lâu, cuối cùng Lạc Thích bất đắc dĩ phải đuổi ca ba đệ tử của mình đi. Hắn ngồi trên thạch đôn, một mình uống trà trong hoa viên. Thật là những đứa trẻ to xác, lớn rồi mà vẫn ấu trĩ như vậy.
Lần này đệ tử của hắn trở về, có lẽ sẽ trở về một thời gian dài. Bọn họ đã ngồi tự bổ não nhau về âm mưu muốn "nhồi nhét" thêm đệ tử vào Quảng Điện của chưởng môn, chắc chắn sẽ không chịu rời đi sớm như vậy.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo một tiết tấu nhất định, Lạc Thích trầm mặc.
Nhét thêm đệ tử cũng không sao, cùng lắm hắn bắt Cung Quảng Hạc ở lại dạy thay vậy. Hắn suy nghĩ rất thoáng, không sao hết.
****************
Sau một ngày để các thí sinh nghỉ ngơi, Đại điển nhập môn bắt đầu tiến hành hai ải cuối cùng.
Ải thứ 3 do đích thân Lăng Phi Diệp ra đề. Lăng Phi Diệp nổi danh tinh thông kì môn độn giáp, ải thứ 3 này chính là hạ một khôi lỗi trong số Khôi Lỗi Trận mà Lăng Phi Diệp đem tới.
Theo đánh giá, ải thứ 3 này vô cùng khó khăn. Người gỗ vô tri vô giác, không sử dụng linh lực cho nên sức chiến đấu của chúng là vô hạn. Người gỗ có điểm yếu, nhưng chắc chắn Lăng Phi Diệp sẽ không để ai dễ dàng tìm ra điểm yếu của chúng. Nếu như vậy, thì Khôi Lỗi Trận của nàng ta sẽ trở thành phế phẩm.
Lăng Phi Diệp đứng trên đài cao, nét mặt nghiêm nghị nhìn xuống thí sinh, nhìn xuống những người đang ngồi trên khán đài. Thanh y phiêu dật, dung mạo xinh đẹp cùng khí chất thanh lãnh uy nghiêm từ người nàng tỏa ra khiến người ta không thể liên tưởng tới hình ảnh vũ mị phong tình của nàng ta khi xuất hiện vào ngày đầu tiên của Đại điển nhập môn. Dường như hôm nay, Lăng Phi Diệp đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Xin lỗi, người khác thấy thế nào chứ Lạc Thích thấy Lan Lăng Tiên Tử này chính là bị tâm thần phân liệt.
"Lan Lăng Tiên Tử, thời gian đã tới, mời Tiên Tử khai triển pháp trận."
Đặng Nguyên Cẩn đứng bên cạnh võ đài, nhàn nhạt lên tiếng. Hắn trước bày ra một kết giới, sau đó lùi lại về phía sau, dành chỗ để Lăng Phi Diệp bày bố Khôi Lỗi Trận.
Lăng Phi Diệp nhìn Đặng Nguyên Cẩn. Đúng là thầy nào trò nấy, thật nhạt nhẽo. Nhưng đổi lại, dung mạo thật khiến người khó có thể cự tuyệt.
Thầm nghĩ như vậy, ném cho Đặng Nguyên Cẩn một cái mị nhãn rồi nghiêm túc trở lại. Lăng Phi Diệp tay bấm pháp quyết, khai mở Khôi Lỗi Trận.
Ải thứ ba chính thức bắt đầu.
Thí sinh nối đuôi nhau tiến vào trong. Lăng Phi Diệp xong nhiệm vụ, cũng trở về lầu các dành riêng cho trấn phái trưởng lão. Vừa bước vào, lớp mặt nạ nghiêm cẩn uy nghiêm cũng bị nàng ta gỡ xuống, trở lại làm Lan Lăng Tiên Tử phong tình vạn chủng, tươi cười câu nhân.
"Tiên Quân, đại đệ tử của ngài thật lạnh lùng. Nô gia đứng bên cạnh y mà thấy lạnh quá đi mất."
Lăng Phi Diệp dở giọng trêu đùa, chống cằm nhìn Lạc Thích đang ngồi cạnh cửa sổ. Trang phục hôm nay của hắn quả thực rất hợp ý nàng ta, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp trai mà.
Thanh y tao nhã, cùng một màu với y phục của nàng ta.
"Nguyên Cẩn là băng linh căn, Tiên Tử thấy lạnh là chuyện bình thường."
Lạc Thích nhìn nàng ta, trả lời với giọng vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên môi Lăng Phi Diệp cứng đờ. Lạc Thích là thật sự không hiểu, hay là cố tình không hiểu vậy?
Đạo Thừa Tri ngồi kế trào phúng cười nhìn Lăng Phi Diệp thất thố. Nữ nhân này thật ngu ngốc, mất mặt bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu tỉnh ra.
Lạc Thích không phải người mà nàng ta có thể với tới.
Cổ Tự Dung nhìn Lạc Thích, im lặng không nói. Hắn muốn trò chuyện với Tiên Quân, chỉ là hắn... không thể nói được. Nếu có thể được cường giả Đại Thừa Kì chỉ điểm, có lẽ hắn có hi vọng vượt qua bình cảnh của Độ Kiếp trung kì.
Lạc Thích nhìn thí sinh đang trong Khôi Lỗi Trận, đang vật lộn với việc tìm ra điểm yếu của người gỗ. Tu sĩ linh lực cùng sức lực có hạn, đối mặt với người gỗ đánh mãi không chết, sức lực mãi không cạn thế này, nếu không tìm ra được điểm yếu của chúng thì chờ đợi trước mắt chính là tử lộ.
****************
Trong trận, Trình Tu đang đối mặt với người gỗ. Trên người y đã xuất hiện một vài vết xước, nhưng người gỗ trước mắt y lại hảo hảo vô khuyết. Linh lực của y đã dùng hơn phân nửa, có lẽ chỉ còn cầm cự được thêm một lúc nữa. Việc cấp bách bây giờ chính là phải tìm được điểm yếu của nó chứ không phải tốn sức ở đây dùng cạn linh lực mà vẫn không có chút hiệu quả gì.
Trình Tu trầm mặc, tỉ mỉ quan sát khôi lỗi trước mặt, đồng thời linh hoạt né tránh tấn công của nó. Chợt, y nhìn thấy ở hai lòng bàn tay của người gỗ có hai viên ngọc. Ở gan bàn chân chúng cũng có.
Đây là điểm yếu của chúng?
Để kiểm chứng, y hóa linh lực thành những mũi tên bắn về phía viên ngọc ở lòng bàn tay trái của khôi lỗi. Quả nhiên, thấy nó khựng lại một lát rồi tiếp tục tấn công y, viên ngọc vừa bị vỡ lấy tốc độ mắt thường hồi phục lại như ban đầu. Trình Tu lại đồng thời tấn công hai viên ngọc ở tay người gỗ. Người gỗ tiếp tục khựng lại, nhưng thời gian lâu hơn. Sau đó, khi hai viên ngọc hồi phục lại như ban đầu, nó lại tiếp tục tấn công y.
Lần này y đã hiểu, để hạ được người gỗ, phải đồng thời đánh vỡ cả bốn viên ngọc.
Linh lực xuất ra, lập tức trói chặt lấy người gỗ. Nhân cơ hội đó, y xuất ra bốn đạo linh lực, đồng thời đánh nát bốn viên ngọc trên tay và ở trên gan bàn chân của người gỗ.
Ngay sau đó, khôi lỗi dừng hoạt động. Trình Tu trở thành người đầu tiên rời khỏi Khôi Lỗi Trận.
Lăng Phi Diệp ngồi trên lầu các tán thưởng không thôi. Nhanh như vậy có thể thoát khỏi trận pháp của nàng ta, quả thực là một nhân tài. Đáng tiếc thay, Mạn Hoa Môn chỉ thu nữ đồ.
"Ha ha, trận pháp mà Lan Lăng Tiên Tử vô cùng tâm đắc, lại dễ dàng bị một đệ tử không tên không tuổi phá giải nhanh như vậy. Chẳng lẽ tay nghề thụt lùi rồi sao?"
Đạo Thừa Tri không bỏ lỡ cơ hội nào để đâm chọc Lăng Phi Diệp. Lão có vẻ đắc ý vô cùng, tay không ngừng vuốt chòm râu bạc dưới cằm của mình. Ha ha, không ngờ nha đầu này cũng có ngày phải ăn thiệt dưới tay lão.
"Chân Nhân nói đùa. Khôi Lỗi Trận này nô gia đặc biệt giảm uy lực của nó đi để phù hợp với khảo thí. Nếu Chân Nhân muốn, nô gia sẵn lòng bày một trận khác để ngài thử nghiệm."
Lăng Phi Diệp tươi cười như hoa, mi mắt cong lại thành hình trăng non nhìn Đạo Thừa Tri. Ngoài cười nhưng trong không cười. Nàng ta còn đang thầm mắng lão 7749 lần ở trong lòng đây.
Lão già lắm chuyện.
Hai canh giờ trôi qua, đã có người từ trận pháp trở ra ngoài. Số người không vượt qua rất nhiều, chỉ còn hơn hai nghìn người ở lại.
Ba người đầu tiên vượt qua, theo thứ tự là Trình Tu, Nhuận Ninh và Khương Thế Thanh.
Ải thứ ba kết thúc. Bắt đầu chuẩn bị cho ải cuối cùng do Lưu Quang Môn đề ra. Ải cuối cùng này, mới là ải khiến nhiều người bị loại bỏ nhất, chỉ giữ lại những tinh anh chân chính. Ải này do chưởng môn Lưu Quang Môn - Thạc Hành Giang ra đề. Vượt qua được ải này, tức là đã thành công gia nhập Tứ Đại Tiên Môn, chỉ còn trận song đấu để lựa chọn ra những tinh anh đứng đầu mà thôi.
Ai nấy đều rất mong chờ. Một bước lên mây hay không, chính là quyết định ở cửa ải cuối cùng này.