Dư Hạ Tình Nồng

Chương 17: Không là gì của cậu sao?

Tác giả: Mạn Mạn

Vì muốn kiếm tiền chữa trị thật sớm cho mẹ Hạ nên Hạ Thịnh Hàm đã nhận thêm công việc mới, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, công việc cũng rất nhàn không có gì vất vả, có điều khoảng cách quá xa, cô đi bộ cũng phải mất hơn ba mươi phút mới đến nơi.

Công việc này Hạ Thịnh Hàm chỉ cần mặc bộ đồ gấu Brown đứng đó phát bong bóng cho trẻ em, sau đó lôi kéo khách qua đường đến quán ăn của tiệm là được, tiền lương thì tính theo giờ.

Lúc Dư Gia Di chạy lại Hạ Thịnh Hàm đã thấy cô nàng rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra đây là cô gái cô đã gặp sáng nay khi đụng phải cướp. Vì cách ăn mặc rất đặc biệt nên Hạ Thịnh Hàm nhìn một lần đã nhớ, cô đưa cho Dư Gia Di một quả bóng bay, ngoài dự đoán, chàng trai đi theo cô lại là Dư Gia Hứa.

Hạ Thịnh Hàm bất giác không cẩn thận đi lùi, mà vướng bộ đồ thì quá nặng và cồng kềnh nên khiến cô ngã xuống đất. Cô theo bản năng giữ chặt mũ gấu lại.

Dư Gia Di đỡ cô: “Này không sao chứ?”

Hạ Thịnh Hàm không lên tiếng, đứng dậy đi thật nhanh vào trong quán.

Dư Gia Di nhìn theo nhíu mày: “Lạ nhỉ? Trông cứ như gặp phải ma vậy.”

Cô nàng quay sang kéo tay Dư Gia Hứa: “Đi thôi anh em đói lắm rồi”

Từ bên trong quán Hạ Thịnh Hàm đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong cổ họng cô dường như có một thứ gì đó nghẹn lại. Đến khi cô đem mũ gấu tháo xuống, trên mặt cô đã chảy dài hai hàng nước mắt.

Anh đã có bạn gái, cớ sao còn đến trêu chọc cô làm gì?

Hạ Thịnh Hàm nhìn đồng hồ, kim giờ lúc này chỉ tám giờ tối, cô tháo bao tay gấu ra lau sạch sẽ nước mắt sau đó vào nhà vệ sinh thay đồ, khi trở ra trời đã bắt đầu nổi dông rất lớn.

Cô tuỳ tiện mặc áo khoác mỏng đắp lên người, rồi nâng bước chân chạy thật nhanh về con đường phía trước.

Câu lạc bộ Pub tám giờ ba mươi phút, Hạ Thịnh Hàm đứng trước cổng vào, cô lưỡng lự một lúc lâu sau đó mới dồn hết sức can đảm để đẩy cửa bước vô.

Đây là công việc tiếp theo trong ngày mà cũng là công việc khiến Hạ Thịnh Hàm đắn đo nhất — phục vụ quán bar. Vì cô vẫn là trẻ vị thành niên nên ban đầu người quản lý có ý không nhận, nhưng cô rất cần công việc này nên đã kể hoàn cảnh khó khăn của mình cho người quản lý nghe.

Xét thấy cô cũng trung thực lại hiền lành nên anh ta đã nhận cô vào, tuy nhiên chỉ cho phép cô dọn dẹp phòng ốc trước khi quán mở và sau khi khách về.

Thường thì những chỗ ồn ào này phải tận gần đêm mới nhộn nhịp đông người, cho nên bây giờ vẫn còn sớm, Hạ Thịnh Hàm bắt đầu thay đồng phục áo trắng váy đen của quán, chỉ có điều, váy hơi ngắn.

Cô đứng trước gương trong nhà vệ sinh cố gắng kéo váy xuống thấp nhất có thể, nhưng vẫn không che được hết phần mông.

Từ buồng bên cạnh có một cô gái đi ra, cô ta diện váy đỏ hai dây ôm sát cơ thể làm tôn lên ba vòng rất quyến rũ, nhìn thấy biểu hiện của Hạ Thịnh Hàm liền có chút hứng thú.

“Mới đi làm sao? Mắt nhìn của lão Tứ dạo này thay đổi nhỉ? Lại thích kiểu cừu con ngây thơ này cơ đấy.”

Hạ Thịnh Hàm đưa mắt nhìn qua cô gái đang bắt chuyện với mình, đệt!!! Cái bộ ngực này quá khủng rồi…

Thấy Hạ Thịnh Hàm không trả lời, cô gái cười nhẹ rồi tiến tới sát mặt cô, đưa một ngón tay khều cằm cô hỏi: “Em gái à đủ tuổi trưởng thành chưa đó?”

Bị mùi nước hoa nồng nặc xộc lên mũi, Hạ Thịnh Hàm ngửi không quen liền khó chịu, cô lùi lại giữ khoảng cách với cô gái váy đỏ.

“Có lẽ chị hiểu nhầm rồi, tôi chỉ vào đây để lau dọn phòng.”

Cô gái kia ồ một tiếng: “Vậy sao?”

Còn chưa nói hết thì từ bên ngoài đã có tiếng vọng vào: “Chị Tích, khách ở phòng VIP 301 có người muốn gặp chị kìa!”

Sau đó cô gái được gọi là chị Tích đi lướt qua người Hạ Thịnh Hàm, rồi mở cửa ra ngoài.

*

Hai mươi phút sau Hạ Thịnh Hàm có thông báo được dọn dẹp khu vực tầng hai.

Tầng hai là ghế thường, đa số không có khách uống ở đây lắm, chỉ có lẻ tẻ vài khách lạ đến nhậu nhẹt, số ít thì ngồi một mình.

Tầng ba và tầng bốn là khu vực phòng VIP, khách muốn đến thì phải đặt chỗ trước rất lâu, hai là phải có mối quan hệ thân thiết với Tứ Đại của câu lạc bộ, ba là phải là người có máu mặt và địa vị trong xã hội.

Hạ Thịnh Hàm đến dãy bàn đầu tiên vẫn chưa có khách nên không cần dọn dẹp gì kỹ lắm, chỉ đơn giản cầm chổi lông gà quét sơ qua ghế ngồi để không dính bụi và lấy khăn lau mặt bàn cho sạch sẽ là được.

Tới dãy ghế số sáu, số bảy vẫn đang có khách ngồi nên Hạ Thịnh Hàm bỏ qua. Lúc cô tới bàn số tám thì trong bàn đã có một người nhân viên khác đang dọn dẹp một bàn toàn tàn thuốc lá.

Thấy Hạ Thịnh Hàm đi vào, cô gái đó nói:

“Không cần đâu, một mình tôi dọn cũng được.”

Hạ Thịnh Hàm nhúng khăn vào chậu nước, sau đó vắt ráo rồi lau mặt bàn, cất giọng ôn tồn:

“Tôi cũng được phụ trách dọn tầng này, có hai người làm vẫn nhanh hơn mà.”

Cô gái kia cũng không từ chối, hơn nữa lượng công việc đêm nay nhiều như vậy, có người san sẻ vẫn đỡ hơn.

Nhìn Hạ Thịnh Hàm chậm rãi làm phần mình, cô gái đó nhìn cô có chút thiện cảm, cô ta đã làm việc ở đây hơn ba tháng rồi, cũng gặp qua rất nhiều nhân viên. Nhưng chỉ duy nhất Hạ Thịnh Hàm là người đầu tiên mang lại cho cô ta cảm giác mình không phải là người làm thuê.

“Cô còn đi học không?”

Hạ Thịnh Hàm đang kê lại bàn ghế, nghe vậy thì hơi nhướn mắt nhìn người đối diện.

Cô gái đó mặc đồng phục cũng giống cô, trên mặt không hề có tý son phấn nào, rất tự nhiên.

Hạ Thịnh Hàm gật đầu: “Còn.”

Cô gái đó nói tiếp, giọng nói thêm chút ngưỡng mộ: “Đang học đại học sao? Tôi cũng muốn học quá nhưng kinh tế gia đình không cho phép, cậu học trường nào? Năm mấy? Ngành gì?”

Hạ Thịnh Hàm tiếp tục lấy cây lau sàn nhà, vừa lau vừa trả lời: “Không có. Tôi học cao trung.”

Cô gái kia hơi hoảng: “Cao trung? Vậy là chưa đủ tuổi để làm việc nữa đó, ai nhận cậu vào đây vậy? Lão Tứ hay chị Tích?”

Dọn dẹp xong phòng này Hạ Thịnh Hàm mang đồ sang tiếp phòng bên cạnh, cô gái đó cũng đi theo nhất quyết không buông.

“Không biết. Là một người đàn ông đầu hói để râu quai nón.”

“Á vậy là lão Tam rồi!”

Cô gái đó nói thêm: “Cậu đang học cao trung vậy là thua tuổi tôi rồi, thấy cậu cũng lầm lì ít nói rất hợp làm đàn em của tôi, nào! Gọi một tiếng chị Sở, chị đây bảo kê cưng!”

Hạ Thịnh Hàm nghe xong liền dừng tay đang phủi dở dang mặt ghế, còn tưởng mình nghe nhầm: “Đàn em? Chị Sở??”

Cô gái kia cười toe toét: “Chị đây họ Sở, tên Vy, năm nay vừa tròn hai mươi ánh trăng, em gái, chị bảo này, ở đây em tuyệt đối đừng gây thù với ai, nhất là chị Tích.”

Hạ Thịnh Hàm hơi nhếch môi, không quan tâm lắm: “Vậy à?”

Sở Vy tiếp tục khua môi múa mép: “Chị Tích là người của Tứ Đại, bình thường Tứ Đại không có ở đây nên chị ta là người có quyền nhất nên hay tỏ ra vênh váo không ít. Hồi tháng trước có người chửi bới chị ta, kết quả Tứ Đại ra tay giúp chị ta trút giận đó.”

Sở Vy tới gần Hạ Thịnh Hàm, làm điệu bộ đưa tay che tai thì thầm: “Nên tránh xa chị ta càng xa càng tốt, nhìn mào gà di động biết cắn người đi đi lại lại cũng cực kỳ ô nhiễm không khí.”

Hạ Thịnh Hàm cười nhẹ: “Mào gà á?”

Sở Vy gật đầu liên tục, dòm trước dòm sau xác định không có ai lại nói tiếp: “Suốt ngày mặc đầm đỏ khoe bộ ngực bự, cả người thì như là tắm nước hoa vậy, em không thấy ô nhiễm sao? Chị ở đây làm mấy tháng mà mỗi lần gặp cô ta chị toàn phải nín thở.”

Ừm!!! Nói là mào gà di động cũng đúng!!!

Từ nhà Hạ Thịnh Hàm đi về đã là mười một giờ đêm, Dư Gia Hứa đứng chờ cô hơn hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cô đâu. Đến khi đèn đường tắt hết, điện trong nhà cô cũng không bật nữa anh mới quay đầu đi về.

Về đến nhà chỉ còn mỗi Dư Gia Di đang ngồi ăn táo xem ca nhạc, thấy anh cô bèn nói:

“Anh về rồi à? Lại ăn táo đi cho mát miệng.”

Dư Gia Hứa thay dép lê, giọng lạnh nhạt mở miệng: “Không còn sớm nữa em cũng đi ngủ đi.”

Dư Gia Di miệng nhai rộp rộp miếng táo, vươn tay lấy remote tắt ti vi nhìn Dư Gia Hứa cười nhạo: “Tâm trạng không tốt à? Không gặp được chị dâu hả?”

Anh đi tới chân cầu thang nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn Dư Gia Di: “Em nói gì?”

Dư Gia Di cầm khăn giấy lau lau tay hơi dính: “Anh đó, chưa gì đã bị bố nắm thóp rồi, chuyện anh để ý một nữ sinh trong lớp ngay cả đứa ở tít đất Mỹ như em còn biết. Vui buồn đều vì người ta mà hiện trên mặt, anh không tự lấy gương soi xem dáng vẻ hiện tại của mình doạ người biết bao nhiêu.”

Dư Gia Hứa thở dài, vươn tay sờ mặt, hiện rõ như vậy cơ à?

Dư Gia Di đem giấy lau ném vào trong thùng rác, khoanh hai tay hất mặt hỏi anh: “Tiến triển thế nào? Đã tỏ tình chưa?”

Anh lắc đầu, đến giờ cô vẫn chưa trả lời.

Dư Gia Di trố mắt ngạc nhiên, đứng dậy đi tới gần Dư Gia Hứa: “Không phải chứ. Anh mà cũng có ngày bị từ chối nữa hả? Nhất định là do anh theo đuổi không đúng cách rồi.”

Ai đó hỏi lại: “Phải theo đuổi sao?”

Ai đó đỡ trán: “Anh không theo đuổi thì người ta làm sao biết anh thích người ta cỡ nào mà đồng ý kia chứ. Thật đáng tiếc cho hai chữ học thần!!!”

Dư Gia Di thấy anh không đáp bèn bá vai bá cổ anh, tỏ ra như mình rất rành: “Em nói cho anh biết, con gái ấy à, theo đuổi thì phải có tâm có nhẫn nại một chút. Mỗi buổi sáng phải chuẩn bị đồ ăn sáng, đến ngày lễ thì phải tặng hoa hồng, à mà anh giàu như vậy hay là tặng cả gia tài Dư gia cho cậu ấy cũng được. Bảo đảm thành công!”

Dư Gia Hứa nhíu mày nhìn Dư Gia Di, ánh mắt không biết có thể tin tưởng cô được hay không.

Dư Gia Di chẹp miệng một tiếng, tiếp tục bô lô ba la: “Tỏ tình theo phong cách tài phiệt nhất định là anh phải chuẩn bị chín trăm chín mươi chín đoá hồng cùng một chiếc siêu xe mẫu mới nhất thật hoành tráng, em tin chắc chắn anh sẽ ôm được người đẹp về nhà!”

Nghe tới đây Dư Gia Hứa vuốt nhẹ mi tâm, anh đúng thật là điên mới đứng đây tốn thời gian nghe em gái mình lải nhải.

Anh dứt tay Dư Gia Di ra khỏi cổ mình, cốc đầu cô một cái: “Bớt coi phim lại đi!”

Sau đó anh quay người đi lên lầu, bỏ lại Dư Gia Di còn đang dậm chân dậm tay hậm hực.

Nghĩ tới gì đó, Dư Gia Hứa lại đi xuống lại.

Buông ra một lời cảnh cáo: “Không được nói cho cô ấy biết gia thế của anh, không được nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy, càng không được nhúng tay vào chuyện của anh.”

Fuck!!! Là yêu…

Ơ …

Ơ …

Nội tâm Dư Gia Di gào thét: Tại sao lại quên ghi âm lại??? Anh tôi biết yêu rồi!!!

*

Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Thời gian kết thúc ca làm ở câu lạc bộ là một giờ sáng, Hạ Thịnh Hàm với tay đặt báo thức trên đầu giường vào lúc năm giờ.

Cô còn phải đi giao báo và sữa lúc sáng sớm, một ngày chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ dù có mệt Hạ Thịnh Hàm cũng không dám lười biếng.

Mấy ngày sau đó Dư Gia Hứa vẫn không có cơ hội nói chuyện với cô, gặp nhau trên lớp cô cũng chỉ lăn ra ngủ, nhưng khi tiếng chuông tan học vang lên là cô lại chạy mất tích.

Mới ban đầu anh còn nghĩ là cô trốn tránh anh, nhưng một khoảnh khắc nào đó anh biết, cô đang gặp rắc rối.

Ngày hôm nay lại như mọi ngày, giáo viên bộ môn vừa quay lưng là Hạ Thịnh Hàm lại xách cặp chuồn ra từ cửa sau. Dư Gia Hứa cũng chạy nhanh đi theo, ỷ chân dài đi nhanh hơn, anh dơ tay nắm cổ tay cô kéo lại, tay kia ôm cô đẩy vào phòng y tế.

Hạ Thịnh Hàm nghe một tiếng cách vang lên, là tiếng khoá cửa.

Không những khoá cửa mà anh còn kéo cả rèm phủ lại, ép người cô dán lên cánh cửa lạnh lẽo, còn sợ cô chạy mất anh liền vây hai cánh tay giam giữ eo cô thật chặt.

Buộc cô phải nhìn mình.

Dư Gia Hứa cúi đầu hỏi: “Cậu tránh tôi?”

Hạ Thịnh Hàm có chút hít thở không thông, nghiêng đầu qua một bên né anh: “Không có.”

Anh dùng một tay chế trụ eo cô, một tay xoay mặt cô không cho cô lẩn tránh, giọng nói hơi khàn: “Ngay cả nhìn còn không dám nhìn tôi, cậu còn nói là không tránh?”

Hạ Thịnh Hàm nuốt nước miếng, cơ thể vì chật chội mà theo bản năng muốn nhích ra nhưng Dư Gia Hứa lại càng giữ chặt hơn.

Ký ức tối hôm đó lúc cô gái kia kéo tay anh lại một lần nữa ùa về.

“Dư Gia Hứa cậu đang làm tôi đau.”

Cô muốn đẩy anh ra xa: “Tôi chẳng có gì mà không dám nhìn cậu cả. Cậu cũng chẳng là gì với tôi, đừng làm ra vẻ thân thiết như vậy!”

Trong mắt anh gằn lên tia máu, cổ họng cũng đau rát: “Cậu nói gì?”

Anh dùng cả hai tay nâng mặt cô nhìn mình: “Hạ Thịnh Hàm tôi hỏi lại cậu một lần nữa, cậu vừa nói gì?”

Chỉ muốn nói cô nghe một bí mật, là anh muốn theo đuổi cô.

Chỉ muốn cho cô hết tất cả những gì anh có, nhưng cô nói, anh chẳng là gì với cô cả.

Hạ Thịnh Hàm cắn cắn môi, lặp lại một lần nữa: “Tôi không muốn thấy cậu, tránh ra đi, tôi còn có việc.”

Rất không đúng lúc bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa của Nhậm Lý.

“Có ai không? Mở cửa đi! Không được phá phách tự ý khoá cửa phòng làm việc của giáo viên có nghe không? Mở cửa mở cửa!!!”

Nhân lúc Dư Gia Hứa thả lỏng người Hạ Thịnh Hàm bèn đẩy anh ra, kéo rèm qua một bên rồi mở chốt khoá chạy ra ngoài.

Nhậm Lý hùng hổ bước vô muốn tính sổ nhưng sau khi thấy đầu sỏ là cháu trai của mình thì câu từ ra đến cửa miệng lại nuốt hết vào bụng.

“Gia Hứa? Sao cháu ở đây? Lại còn khoá cửa?”

Dư Gia Hứa thất thần một lúc, sau đó lắc đầu như câu trả lời không có gì rồi mang cặp xách ra ngoài.

Tối hôm đó Dư gia đón hai vị khách không mời mà đến, là Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh. Một trắng một đen trước sau quen thuộc Dư gia như nhà mình mà tiến vào.

Thừa Mộ Cảnh lắc lắc chìa khoá hỏi má Hoàng đang tưới cây gần đó: “Má Hoàng, Gia Hứa đâu rồi?”

Má Hoàng trả lời: “Từ lúc đi học về dì không thấy cậu chủ xuống nhà, chắc là còn trên phòng đó. Không biết cậu chủ bị gì mà đến cơm trưa cũng không ăn, gọi cũng không đáp.”

Cố Nghiêm nhướn mi nhìn Thừa Mộ Cảnh: “Nghiêm trọng vậy à? Chắc là bị đả kích gì rồi, lên xem thử đi.”

Nói xong cả hai người đều chạy nhanh lên lầu, phòng của Dư Gia Hứa nằm ở tầng ba.

Thừa Mộ Cảnh đập cửa:

“Này Gia Hứa cậu bị làm sao đấy? Mở cửa ra nói chuyện đi!”

Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì từ người bên trong, Cố Nghiêm đẩy vai Thừa Mộ Cảnh:

“Cậu xuống nhà quay xe đi!”

Thừa Mộ Cảnh dơ tay chỉ chỉ bên trong lo lắng: “Còn cậu ấy…”

“Cậu ấy để cho mình, đảm bảo lúc cậu lên là thấy cậu ta.”

Thừa Mộ Cảnh không cam lòng đi xuống dưới, chờ cho bóng dáng Thừa Mộ Cảnh khuất dần, Cố Nghiêm mới đưa tay gõ cửa.

“Là tớ. Ra ngoài đi! Tớ dẫn cậu đi gặp cô ấy.”

Chưa tới năm giây, cánh cửa phòng đang đóng chặt đột ngột mở ra, đúng như dự đoán Dư Gia Hứa xuất hiện.

Giọng anh khàn khàn hỏi lại: “Cô ấy?”

Cố Nghiêm gật đầu: “Còn ai ngoài Hạ Thịnh Hàm, mấy hôm trước tớ với anh Lục bàn công việc thì vô tình nhìn thấy.”

Dư Gia Hứa hơi chau mày: “Đợi một lát tôi thay đồ.”

*

Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Lúc đám Dư Gia Hứa tới quán Pub đã là chín giờ tối, hạ kính xe xuống, nhìn ngoài đường nhộn nhịp Thừa Mộ Cảnh không khỏi líu lưỡi.

“Đệt!! Không ngờ thành phố S còn có chỗ ăn chơi truỵ lạc như vậy đấy.”

Cậu ta nhìn gương chiếu hậu: “Phải đậu xe ở đâu đây? Quanh đây tớ không thấy bãi giữ xe nào.”

Cố Nghiêm rút trong ví tiền ra một chiếc thẻ màu vàng chói lấp lánh dơ ra ngoài, ngay lập tức có một người đàn ông mặc tây trang đen, trên mắt cũng đeo mắt kính đen chạy tới mở cửa xe cho anh.

Cố Nghiêm lên tiếng: “Xuống xe đi, giao chìa khoá cho người đàn ông này là được.”

Lúc thấy người đàn ông đó cho xe chạy đi, Thừa Mộ Cảnh tò mò: “Được đó lão Cố, trông cậu đúng chất dân chơi sành điệu.”

Cố Nghiêm hất đầu vào trong, nói Dư Gia Hứa: “Vào đi, rất nhanh sẽ gặp được thôi.”

Vì Cố Nghiêm là khách VIP, trong tay cũng giữ thẻ vàng của câu lạc bộ nên toàn bộ nhân viên đều tiếp đón anh rất nhiệt tình.

Thẻ VIP không phải ai cũng có được, mà phải là người có cổ phần trong Pub thì mới có thẻ.

Thẻ này không có thời hạn, cũng không có ghi tên người sở hữu, cho nên bất cứ ai cầm thẻ đều là tối cao.

Chị Tích thấy khách quen cho nên đã sắp xếp nhóm Dư Gia Hứa ở tầng bốn.

Lúc đến nơi Cố Nghiêm nói thêm: “Tôi muốn thuê luôn tầng này, thời hạn một giờ.”

Chị Tích hớn hở vạ vật tay chân làm quen: “A được, vậy các anh muốn uống gì? Em đây đêm nay sẽ tiếp đãi thật chu đáo.”

Cố Nghiêm dứt tay chị Tích, còn phủi phủi tay áo không vui nói: “Chị không cần phục vụ, chúng tôi chỉ cần Hạ Thịnh Hàm, chị gọi cô ấy lên đây đi.”

Chị Tích có vẻ không muốn: “Hạ Thịnh Hàm sao? Chuyện này…”

Không đợi đối phương nói hết, Cố Nghiêm nhét một cọc tiền đô la vào tay chị Tích: “Chúng tôi không có kiên nhẫn để chị suy nghĩ đâu.”

Nhận lấy số tiền, chị ta ngó sơ qua, bèn âm thầm cười trong bụng.

Chỉ để gặp một Hạ Thịnh Hàm mà chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy, xem ra, gia thế không tồi!!

Chị Tích cười giả lả: “Được được. Ngài chờ một lát, Hạ Thịnh Hàm rất nhanh sẽ đến.”

Vừa vặn năm phút sau, một luồng gió kéo theo Hạ Thịnh Hàm tới, trên người cô vẫn mặc đồng phục trên kín dưới hở, nhưng tóc đã được vấn lên cao, trên tay còn đang cầm giẻ lau bàn.

Cố Nghiêm đẩy đẩy người Thừa Mộ Cảnh còn đang ngơ ngác: “Đi thôi, sang phòng bên cạnh.”

Sau một tiếng rầm đóng cửa, Hạ Thịnh Hàm có chút chột dạ, đáy mắt chớp liên tục nhìn Dư Gia Hứa bước tới.

Anh càng lấn lướt cô lại càng thấp thỏm mà lùi lại, mãi cho đến khi đụng tới thành ghế ngã xuống, cô mới phát giác mình đã hết đường để lui.

Dưới ánh sáng xanh đỏ chập chờn nháy liên tục trong phòng, bên tai Hạ Thịnh Hàm liền vang lên một câu hỏi:

“Tiểu Hàm, tôi không là gì của cậu sao?”

Hết Chương 17.