Dư Hạ Tình Nồng

Chương 18: Anh chỉ muốn yêu em

Tác giả: Mạn Mạn

Không là gì của cậu đúng không?

Cho nên, tất cả những gì cậu đang làm cậu đều không muốn nói cho tôi biết!!

Cho nên, tôi chỉ được nghe qua miệng người khác kể thôi đúng không?

Hạ Thịnh Hàm nâng mắt nhìn anh: “Cậu hỏi để làm gì? Nếu như cậu đến đây chỉ để hỏi thì thật xin lỗi, làm cậu tốn công vô ích rồi.”

“Bỏ công việc này đi”. Dư Gia Hứa nắm cổ tay cô, anh thật sự không muốn cô làm ở đây. “Từ nay về sau cậu cũng đừng đi làm thêm bất cứ nơi nào nữa.”

Cô cười nhạt: “Cậu đang lấy tư cách gì mà quản tôi? Dư Gia Hứa, tôi đang rất bận, không có thời gian để chơi đùa với cậu.”

Nói xong cô dơ tay đẩy anh ra, nhưng vừa đi mấy bước lại bị anh kéo lại, lần này anh giữ chặt hơn.

“Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Tại sao không thể nói cho tôi biết?”

Hạ Thịnh Hàm quát lớn, đập hai tay lên ngực anh như muốn giải toả sự khó chịu trong lòng: “Cậu làm ơn tránh xa tôi càng xa càng tốt đi, hãy quay về lúc chúng ta chưa từng quen biết nhau được không?”

Có như vậy trái tim cô cũng sẽ không đau đớn thế này nữa.

Cũng sẽ không vì một người tên Dư Gia Hứa mà khiến cô bất an lo lắng được mất như thế này nữa.

Lúc này một cảm giác mềm mại chiếm lấy môi cô, Hạ Thịnh Hàm hoảng hốt căng hai mắt nhìn gương mặt Dư Gia Hứa đang rất gần mình, hai mắt anh nhắm chặt, trằn trọc mút lấy đôi môi cô, tự nhiên mà vuốt ve cánh môi ngọt ngào.

Một giọt nước mắt cũng không biết từ bao giờ rơi xuống, hoà vào nụ hôn, có chút mặn.

Hạ Thịnh Hàm đứng bất động nhìn anh cúi xuống hôn mình, cũng bất động nhìn anh kết thúc nụ hôn.

Dư Gia Hứa ôm lấy cô, anh đặt bàn tay lên sau gáy, mở miệng bất lực: “Tiểu Hàm, anh rất thích em, có thể đừng bỏ anh không? Em muốn gì, cần gì cứ nói anh đều lập tức cho em. Nhưng đừng tỏ ra không quen biết anh, anh rất đau lòng.”

Tay anh càng nắm chặt eo cô, tựa như anh sợ chỉ cần một khoảnh khắc anh không để ý, cô đều có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Em có thể không cần tình yêu hèn mọn này của anh, nhưng hãy để cho anh được chăm sóc em, được nâng niu, bảo vệ em dù chỉ là bạn cũng được.”

Dư Gia Hứa hơi kéo cô ra, đôi mắt anh đỏ rực nhìn cô: “Tiểu Hàm, anh chỉ muốn yêu thương em thật tốt.”

Hạ Thịnh Hàm vẫn rơi nước mắt, chăm chú nhìn anh: “Cậu đã có bạn gái rồi cơ mà?”

Cô gái thời thượng xinh đẹp đi cạnh bên anh tối đó, cô muốn quên mà không quên được.

Dư Gia Hứa nhíu mi hỏi lại: “Bạn gái? Lúc nào?”

“Cách đây bốn ngày, ở đêm phố đi bộ.” Chẳng nhẽ không phải sao?

Bốn ngày trước??

Phố đi bộ??

Ý cô là… Dư Gia Di??

Dư Gia Hứa nghĩ đến đây vội bật cười xoa đầu cô: “Hoá ra đó là lý do mà em lạnh nhạt với anh suốt thời gian qua sao? Bé ngốc, cô gái tối đó em nhìn thấy là em gái anh, nó vừa về nước nên em không biết là phải.”

Hạ Thịnh Hàm hả một tiếng: “Em gái? Tôi chưa nghe cậu nhắc tới bao giờ.”

Cô ậm ừ, hèn gì có chút quen mắt.

Hoá ra là em gái!!!

Hì hì!!!

Anh bẹo má cô giải thích: “Anh cũng chỉ mới biết nó về nước mấy hôm trước thôi, chưa kịp nói thì em đã giận anh rồi.”

Cô đẩy tay anh ra, sờ sờ gương mặt có chút nóng: “Tôi không có giận cậu.”

Dư Gia Hứa cười nhẹ, hôn lên môi cô một cái rất nhanh liền dứt ra: “Tiểu Hàm, em chưa trả lời anh!”

Hửm???

“Hãy làm bạn gái anh, để anh được yêu em suốt phần đời còn lại, em có đồng ý không?”

“Có thể anh không tốt, không phải mẫu bạn trai lý tưởng như em hằng mong ước, nhưng anh hứa những chuyện trong khả năng anh có thể giúp được em chắc chắn anh sẽ không để em phải thiệt thòi, càng không để em chịu ấm ức không vui. Tiểu Hàm! Cho anh một cơ hội để làm chỗ dựa cho em, được không?”

Dư Gia Hứa nói đến đây, trên gương mặt Hạ Thịnh Hàm đã đầm đìa nước mắt, cô không biết anh thực sự thích cô nhiều như vậy.

Dư Gia Hứa đưa hai tay lau nước mắt cho cô, anh nói: “Anh xin lỗi vì đã không thể bày tỏ với em ở một nơi tốt hơn, lãng mạng hơn, em đừng khóc, em khóc anh rất đau lòng.”

Cô lắc đầu ôm chầm lấy anh: “Anh rất tốt, nơi này cũng rất tốt, phải là em xin lỗi mới đúng. Những ngày qua đã hiểu lầm anh rồi”

Hạ Thịnh Hàm sụt sịt lau nước mũi tèm lem: “Làm bạn trai cũng không được chen vào công việc của em, em rất cần công việc này.”

Dư Gia Hứa nghe vậy liền kéo cô hơi buông ra, ánh mắt đăm chiêu không vui: “Tại sao? Anh không thích bạn gái mình ăn mặc hở hang cho kẻ khác nhìn.”

Anh cởi áo khoác sau đó vòng qua eo cô, rồi lấy hai cánh tay áo cột lại.

Giọng lèm bèm: “Hừm, tại sao váy lại ngắn như thế? Tiểu Hàm em đang hành hạ anh đúng không? Đừng làm ở đây nữa được không? Anh rất lo cho em.”

Hạ Thịnh Hàm nén cười, Dư học thần nhà cô tối nay dễ thương hết sức.

Yêu vào có khác !!!

“Ở đây có bảo an trông coi rất nghiêm, em sẽ không bị gì đâu, bây giờ cũng đã trễ, anh với Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh nên về nhà rồi.”

Dư Gia Hứa chau mày: “Bạn gái anh còn ở đây mà em nghĩ anh bỏ về được sao? Hạ Thịnh Hàm, bây giờ em phải theo anh về.”

Dư Gia Hứa kéo tay cô muốn ra ngoài, ở đây quá loạn lạc, anh tất nhiên sẽ không đồng ý để cô làm chỗ này.

Cô níu cánh tay anh: “Chờ đã Gia Hứa, nghe em nói đã.”

Anh dừng bước chân, quay đầu hỏi cô: “Em gọi anh là gì?”

Cô thở hắt ra một hơi: “Anh gọi em là Tiểu Hàm còn không cho em gọi anh là Gia Hứa sao? Thật keo kiệt quá đó!”

Anh nhéo má cô: “Gọi lại lần nữa!”

Hạ Thịnh Hàm hắng giọng nhỏ nhẹ: “Gia Hứa…”

Ai đó vừa ý: “Gọi thêm một lần!”

Hạ Thịnh Hàm cười ngọt ngào như rót mật vào tai: “Gia Hứa à…”

Ai đó hùng hổ quyết định: “Anh ở đây chờ em tan làm.”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Sau khi xác lập mối quan hệ với Hạ Thịnh Hàm, Dư Gia Hứa nhanh chóng sang phòng bên cạnh nói Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh đi về trước không cần đợi mình. Cố Nghiêm nghe xong cũng như nằm trong dự đoán mà thảnh thơi đi tính tiền, sau đó kéo theo Thừa Mộ Cảnh còn đang không hiểu gì ra khỏi quán bar.

Trên đường về cậu ta lại một hai đòi đoạn tuyệt bạn bè với Dư Gia Hứa.

“Con mẹ nó!!! Ông đây thấy hắn buồn bã mới gác hết mọi chuyện dẫn hắn đi chơi cho khuây khoả, hoá ra hắn thất tình. Thật là con mẹ nó tức chết ông.”

Chưa đủ!!!

Chửi chưa đã!!!

“Gặp gái là quên hết mẹ nó anh em, làm lành rồi thì đuổi chúng ta về. Lão Cố à, tớ mà còn coi Dư óc heo là bạn tớ nhất định sủa gâu gâu cho cậu nghe.”

Trái ngược với Thừa Mộ Cảnh, Dư Gia Hứa bên này tâm trạng có lúc tốt cũng có lúc không tốt. Hạ Thịnh Hàm nói với anh cô chỉ là nhân viên cấp thấp nên không được phục vụ tầng VIP, tình huống ban nãy là do đích thân Cố Nghiêm yêu cầu cho nên cô mới được lên.

Do đó, anh đã theo chân cô xuống tầng một. Cô dọn bàn nào anh liền lon ton theo sau, hệt như một cái đuôi nhỏ.

Chỉ khi bàn có khách anh mới không đồng tình lắm ngồi ở bàn phía xa nhìn cô phục vụ, cười nói với những gã đàn ông khác.

Lông mày anh liền chau lại, sau đó thấy cô vẫn còn mặc trên người áo khoác của anh thì tâm tình mới tốt lên đôi chút. Áo anh dài, với chiều cao của cô khi mặc lên thì phủ qua mông lận.

Ừm!!! Che được mông là quá tốt rồi!!!

Lúc anh ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Thịnh Hàm vui vẻ chạy tới chỗ mình.

Cô nắm tay anh hỏi: “Anh có mệt không? Hay anh về trước nha, em còn lâu mới tan ca.”

Dư Gia Hứa xoa mặt cô, mỉm cười: “Anh không mệt, anh chờ em.”

Hạ Thịnh Hàm cắn môi, có chút áy náy: “Vậy anh chờ em một chút.”

Anh gật đầu, sau khi cô quay đi anh liền uống hết ly cooktail trái cây, ở đây từ chín giờ tối, bây giờ hơn mười một giờ mà lúc ở phòng VIP thì bên trong đều được cách âm rất tốt, hoàn toàn không bị tạp âm phía ngoài ảnh hưởng.

Nhưng tầng thường thì không được như vậy, bốn phía đều mở nhạc quẩy rất sung nên Dư Gia Hứa có chút đau đầu, anh hơi ngẩng cổ dựa vào thành ghế.

Một tiếp viên nữ gần đó thấy thế bèn đi tới ngồi sát gần anh, cánh tay còn mon men rờ trước ngực.

Chàng trai tuấn tú này cô ta chấm từ lúc anh ở sảnh VIP đi xuống.

Dư Gia Hứa mở mắt, theo phản xạ liền giữ cổ ta cô ta rồi ném ra, mở miệng ghét bỏ:

“Cô chán sống rồi à?”

Sau đó đứng dậy phủi áo, biểu hiện của anh hoàn toàn rất xấu, cứ như vừa chạm phải thứ gì đó rất kinh khủng.

Cô ta bị Dư Gia Hứa quát có phần sợ sệt liền ngồi im không dám nhúc nhích.

Anh phủi áo xong còn lấy khăn giấy ướt lau sạch sẽ bàn tay mình, ngước mắt nhìn vẫn thấy cô ta ở đó thì rất không bằng lòng: “Còn chưa chịu cút đi à?”

Cô ta sợ hãi bèn cầm ly rượu của mình nhanh chân chạy đi, hoà vào dòng người đang nhún nhảy. Lúc Hạ Thịnh Hàm bước tới đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô sờ vạt áo anh vẫn còn hơi dính nước.

“Em mới rời đi không lâu mà anh đã xảy ra chuyện rồi.”

Dư Gia Hứa bắt lấy tay cô, nghịch nghịch ngón tay mềm mại trắng nõn: “Em còn không mau dỗ anh.”

Hạ Thịnh Hàm nắm tay anh đi ra ngoài, cười nói: “Chúng mình về thôi!”

*

Từ câu lạc bộ về đến khu nhà biệt lập của hai người mất tầm ba mươi phút, vì hiện tại cũng khá trễ nên Hạ Thịnh Hàm muốn bắt taxi về nhưng Dư Gia Hứa không chịu, anh nói muốn tản bộ với cô.

Màn đêm tăm tối phủ lên bóng của hai người, nhưng lâu lâu lại có ánh đèn đường hắt lên, hiện rõ hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

Dư Gia Hứa để cho cô đi phía bên trong, anh lên tiếng hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Hạ Thịnh Hàm nhìn anh cười: “Anh muốn nghe gì?”

Anh trả lời: “Em nói điều gì anh cũng nghe.”

Cô chợt siết chặt bàn tay anh, thầm nghĩ, cô đã chấp nhận anh làm bạn trai thì đương nhiên anh có quyền được biết khó khăn của cô.

“Em rất cần tiền để điều trị cho mẹ em nhưng mà chỉ mỗi công việc ở quán ăn thì không đủ, nên là em đã nhận thêm các công việc part-time khác, tối nay…cũng là một công việc trong số mà em đã chọn. Em biết anh không muốn em làm ở đó, nhưng em thật sự không định nghỉ việc, vì tiền lương họ trả rất cao.”

Dư Gia Hứa dừng chân, anh quay sang nhìn cô: “Mẹ em bị bệnh? Em cần bao nhiêu anh cho em!”

Cô lắc đầu: “Chỉ là bệnh vặt thôi không sao, hơn nữa em lo được. Gia Hứa, em biết anh tốt với em nhưng để em đi làm được không?”

Mặc dù biết là anh sẽ không can thiệp vào, tuy nhiên anh không vui thì cô cũng không có tâm trạng nào để mà làm việc.

Nên là… vẫn phải năn nỉ anh một chút chút!!!

Dư Gia Hứa thở dài, một tay áp lên má cô thủ thỉ: “Mau nói cho anh biết ngoài nơi này ra em còn làm ở đâu nữa?”

Hạ Thịnh Hàm biết anh sẽ chấp nhận, cô liền tươi rói thành thật khai báo: “Tan học em sẽ phát quảng cáo ở quảng trường thành phố, sau đó phát tờ rơi ở phố đi bộ, rồi qua bên này làm phục vụ nè, tới sáng thì về nhà tắm rửa ngủ nghỉ rồi sáng sớm đi giao báo với sữa. Cuối tuần thì em chỉ làm ở quán ăn của cô chú Trần thôi. Hết rồi!”

Anh ôm lấy cô bảo bọc: “Tiểu Hàm, em quá cực khổ.”

Cô cười hì hì: “Không cực mà, em vui lắm, hôm nay là ngày em vui nhất.”

Ừm!!! Vui vì có anh!!!

Có anh ở bên, cô rất vui!!!

“Từ ngày mai anh sẽ đưa em đi làm.”

Hạ Thịnh Hàm ú ớ xua tay: “Hả? Không cần không cần.”

Dư Gia Hứa giữ chặt hai tay cô: “Lịch làm việc của em dày như vậy, làm gì còn thời gian hẹn hò với anh nữa. Cho nên, em không có quyền được từ chối.”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Vào buổi sáng sớm hôm đó, sau khi cô vừa ra ngoài cổng đã thấy Dư Gia Hứa đứng chờ sẵn. Lại sợ cô lạnh nên anh đã chuẩn bị thêm áo khoác cùng bao tay và chụp tai lông cho cô, vì tạp chí và sữa đều để chung vào một thùng giấy nên Dư Gia Hứa nhất quyết không để cho cô bê nặng, cô chỉ cần tới nhà nào cần phát đem sữa và tạp chí để trước cổng nhà họ là được.

Khu biệt thự hầu như rất ít người đặt nên Dư Gia Hứa và Hạ Thịnh Hàm phải sang các khu nhà khác để giao, kết thúc công việc luôn vừa đúng giờ vào lớp.

Trước khi vào cổng trường Hạ Thịnh Hàm đã nói vì trường học cấm học sinh yêu đương nên ngoại trừ lúc ở bên ngoài, còn khi lên lớp, họ vẫn chỉ là bạn bè thì hơn. Vả lại, công khai yêu đương với học thần là biểu tượng của trường thì cô vẫn là có chút tự ti.

Dư Gia Hứa cũng không phản đối, bởi anh hiểu rõ cả trường này dù anh không tuyên bố thì ai cũng biết chuyện anh thích Hạ Thịnh Hàm.

Lúc chủ nhiệm Lâm Tiêu Tiêu vào lớp, dưới hộc bàn của ai đó vẫn là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau không buông.

Cô khẽ đỏ mặt: “Bỏ tay em ra!”

Dư Gia Hứa làm như không nghe thấy tiếng cô nói, rất mặt dày nắm chặt, hơn nữa còn lấy đầu ngón tay khều lòng bàn tay cô trêu chọc.

Nhột chết đi được!!!

Trên bục giảng Lâm Tiêu Tiêu không hề biết gì, cô ta nói: “Bài thi kiểm tra vừa rồi đã có kết quả, em lên giúp cô phát cho các bạn nhé!”. Cô nói với một nữ sinh ngồi bàn đầu, Lâm Tiêu Tiêu nói tiếp.

“Bạn học Dư Gia Hứa vẫn giữ phong độ đứng hạng nhất toàn lớp và toàn trường, Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh cũng vậy. Nhưng hôm nay cô muốn tuyên dương bạn học Hạ Thịnh Hàm, bài thi vừa rồi em làm rất tốt, điểm tổng kết không còn ở chót lớp nữa.”

Lâm Tiêu Tiêu vừa nói xong thì bài thi cũng vừa được phát tới, Hạ Thịnh Hàm nhìn điểm số chín mươi mốt đỏ rực trên tờ giấy, bất giác quay qua nhìn anh.

Cô có được thành tích tốt như hôm nay, hoàn toàn là công sức của anh phụ đạo cho.

Dư Gia Hứa cười nhẹ, vươn tay xoa đầu cô: “Có tiến bộ.”

Hạ Thịnh Hàm lấy bài thi của anh, ừm… một trăm điểm tròn!!!

Chín mươi mốt tới một trăm… cũng không cách biệt lắm!!

Tin tức Hạ Thịnh Hàm đứng thứ hai mươi tám trong ban lớp chọn, thành công lọt vào top 100 toàn trường liền dấy lên không ít bình luận tới từ diễn đàn Tam Trung.

Ai cũng nói, Hạ Thịnh Hàm gần mực thì đen, gần Dư Gia Hứa là đèn pha ô tô thì sáng.

Có công mài sắt, có ngày nên kim.

Sau bài thi giữa kỳ là đến bài thi cuối kỳ tổng kết cuối năm, thành tích của đợt đó sẽ là bàn đạp để sắp xếp lại danh sách học sinh lớp chọn và chỗ ngồi của từng người.

Đồng nghĩa với việc, ai thi không tốt sẽ bị knock out ra khỏi lớp học bá.

Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua, ấy mà chuyện Dư Gia Hứa cùng đi làm và bổ túc cho Hạ Thịnh Hàm đã được một thời gian, hôm nay là cuối tuần, Dư Gia Hứa lại theo cô đến quán ăn của chú Trần để phục vụ.

Vì nơi đây cách khá gần trường học, hầu hết nam nữ sinh ai cũng đều biết anh cho nên Hạ Thịnh Hàm không để anh ra mặt phụ cô. Bất đắc dĩ Dư Gia Hứa lại đi tới khu tự học của trường X để đợi cô xong việc.

Nói là đến đó nhưng anh lại đảo chân đi tới khu trung tâm thương mại, anh muốn mua trang phục cho cô, dù gì hôm nay cũng có tiệc chào đón em gái anh về nước. Anh đã từng ngầm đồng ý với bố mình sẽ mang cô đến.

Lần đầu ra mắt phụ huynh… ừm vẫn là nên trang trọng một chút!

Lúc Dư Gia Hứa quay lại đã là năm giờ chiều, trong quán lúc này không có nhiều khách lắm, vì vậy anh cầm túi đồ đi đến chỗ cô đang lau bàn, nắm tay cô nói nhỏ:

“Đi ra ngoài với anh một chút.”

Hạ Thịnh Hàm ồ một tiếng rồi cởi tạp dề để vào ngăn tủ, sau đó theo anh ra mảnh đất trống phía sau tiệm.

Anh đưa túi đồ cho cô, cô thắc mắc hỏi: “Cái gì vậy?”

Anh nói: “Em mở ra xem đi.”

Hửm???

Một chiếc đầm trắng??? Một đôi guốc pha lê???

“Đây là?”

Dư Gia Hứa mỉm cười: “Tối nay nhà anh có tiệc, em cùng tham dự với anh nhé!”

Hết Chương 18.