Dư Hạ Tình Nồng

Chương 19: Từ nhỏ đã rất thương em rồi

Tác giả: Mạn Mạn

Chiếc đầm mà Dư Gia Hứa chọn thật sự rất đẹp, lúc Hạ Thịnh Hàm mặc lên người càng làm nổi bật lên ba vòng đẹp như tranh vẽ.

Vốn dĩ dáng người cô đã rất hoàn hảo, khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn cùng bờ mông săn chắc, mà chiếc đầm anh mua không quá dài, vạt váy chỉ vừa chấm tới đầu gối, đầm được thiết kế theo kiểu lệch một bên vai, từ trên xuống dưới đều là màu trắng tinh khiết.

Vừa trang trọng lịch sự cũng rất xinh đẹp!!!

Tóc của cô là màu đen truyền thống, bình thường chỉ để dài tự nhiên, tối nay Dư Gia Hứa đem cô đi làm tóc kiểu hơi uốn nhẹ đuôi tóc, mà vì là không uốn thật cho nên phải xịt keo để giữ độ xoăn.

Đây cũng là lần đầu tiên cô trang điểm, tất cả đều theo tiêu chí nhẹ nhàng.

Trong lúc đợi cô trang điểm xong, Dư Gia Hứa đã tự đi thay cho mình một bộ âu phục đen, nhân viên cửa hàng cũng tiến lại đưa caravat cho anh.

Anh cầm caravat trong tay ngồi xuống ghế tiếp tục đợi cô.

Ước chừng năm phút sau, chuyên gia trang điểm tới gần anh cúi đầu nói: “Cậu chủ, cô Hạ đã chuẩn bị xong rồi.”

Anh nghe vậy liền đưa mắt hướng tới khu vực nhân viên đang kéo rèm chắn ra, một dáng người quen thuộc ngay tức khắc lọt vào đáy mắt anh.

Dư Gia Hứa phất tay ra hiệu, đoàn người hiểu ý ai nấy cũng đều vội vàng lui ra khỏi phòng.

Anh bước tới gần cô, vòng cánh tay mình qua chiếc eo nhỏ xinh rồi hạ giọng bên tai Hạ Thịnh Hàm: “Bảo bối nhỏ, em hớp hồn anh mất rồi.”

Hạ Thịnh Hàm cười, quàng tay mình lên cổ anh nói: “Lần đầu tiên em thấy anh mặc âu phục, ừm, người yêu em hôm nay vô cùng đẹp trai.”

Dư Gia Hứa nhéo eo cô: “Chỉ hôm nay thôi sao? Ngày thường không đẹp trai hử?”

Hạ Thịnh Hàm sợ nhột, vừa cười vừa tránh: “Có. Tất nhiên là ngày nào anh cũng đẹp trai hết.”

Anh nghe được câu trả lời rất hài lòng, sau đó ôm lấy cô xoay một vòng để cô ngồi lên mép bàn trang điểm, cúi đầu muốn hôn cô.

Hạ Thịnh Hàm vươn tay che môi anh lại, cô lắc đầu: “Không được. Môi em đã tô son rồi, để anh hôn em lại tốn thời gian bôi bôi chét chét.”

Dư Gia Hứa hơi chau mày, kéo tay cô ra khỏi miệng mình, anh ủ rủ: “Vậy thì em thắt caravat giúp anh!”

Nói xong anh đưa cho cô, vì loại này là caravat đã thắt sẵn cho nên Hạ Thịnh Hàm chỉ cần siết lên vừa đủ tới cổ anh là được.

Trước kia cô cũng từng thắt cà vạt giúp bố Hạ mấy lần, nhưng cũng là chuyện của mấy năm trước, vì vậy bây giờ làm có chút lóng ngóng.

Cô ân cần hỏi: “Anh thấy sao? Có chật hay khó chịu không?”

Dư Gia Hứa hai tay vẫn chung thuỷ ôm eo cô nghịch ngợm, nhìn cô cười nói: “Em đừng căng thẳng, anh thấy ổn.”

Hạ Thịnh Hàm ừm một tiếng, đem phần thừa của cà vạt bỏ vào trong áo vest, ngắm nghía một lúc lâu xác thực đã ngay ngắn phẳng phiu cô mới mỉm cười nhẹ nhõm.

Cô nhìn anh: “Gia Hứa, đã xong rồi!”

Tiếp đó đôi môi anh hạ xuống, in cảm xúc nóng hổi truyền qua môi cô, Hạ Thịnh Hàm cũng bật cười ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.

Sau đó chuyên viên trang điểm lại bị Dư Gia Hứa gọi lên một lần nữa, anh ta còn tự hỏi chẳng nhẽ đại thiếu gia không vừa ý chỗ nào sao?

Hoá ra…chỉ là dặm lại son môi…

Nhưng sao gương mặt cô Hạ đây đỏ quá nè…

Còn cứ bị nấc cụt mãi thôi…

Lúc Dư Gia Hứa dắt tay cô ra khỏi studio, vừa lên xe đã nhận được một cuộc gọi đến.

Hạ Thịnh Hàm chỉ nghe loáng thoáng người đang gọi là một giọng nữ, lại nghe anh trả lời là sắp tới nơi rồi.

Thấy anh cúp máy, cô bèn hỏi: “Ai gọi vậy anh?”

Dư Gia Hứa đem điện thoại bỏ vào trong túi áo vest, anh nói: “Là em gái anh, nó hỏi chúng ta đã đi chưa.”

Sau đó anh nói với chú tài xế: “Đi thôi ạ, về Dư gia, à giới thiệu với ba đây là Tiểu Hàm, bạn gái con.”

Hạ Thịnh Hàm trợn mắt, ba sao???

Người phía trên nhìn cô qua gương chiếu hậu, giọng nói ôn tồn: “Chào cháu, chú là Hoàng Minh, nhà chú qua các đời đều làm lái xe cho nhà cậu chủ, mà từ nhỏ chú đã chứng kiến cậu chủ trưởng thành cho nên mới gọi ông già đây là ba.”

Hạ Thịnh Hàm quay qua nhìn anh, anh nói tiếp: “Nhà ba Hoàng không có con trai nên anh xem vợ chồng chú ấy như ba má của mình.”

Hạ Thịnh Hàm chột dạ trong lòng, lúc này mới gật đầu chào hỏi: “Cháu chào chú, cháu là Hạ Thịnh Hàm.”

Hoàng Minh ngạc nhiên: “Hạ Thịnh Hàm? Cháu họ Hạ sao?”

Không những cô mà ngay cả Dư Gia Hứa cũng thấy phản ứng của Hoàng Minh có phần lạ. Họ Hạ cũng đâu phải hiếm lắm.

Hạ Thịnh Hàm hơi chần chừ trả lời: “Vâng.”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Lúc tới biệt phủ Dư gia cổng đã mở sẵn, đằng trước sân duy nhất chỉ để một chiếc siêu xe Bentley màu đỏ, tài xế Hoàng đậu xe bên cạnh chiếc Bentley đó, sau đó Dư Gia Hứa mở cửa xe bước ra, anh đi vòng qua bên ghế ngồi của Hạ Thịnh Hàm rồi mở cửa, đưa bàn tay ra ý muốn cô nắm lấy.

Khi Hạ Thịnh Hàm bước xuống, cô mới được nhìn kỹ chiếc xe mình đã ngồi lên khi nãy. Trời ạ!! Bảng số xe còn là số tứ quý chín nữa đó!!

Cô biết nhà anh rất giàu, nhưng giàu cỡ nào thì vẫn chưa nghiệm được!!

Hạ Thịnh Hàm khoác cánh tay anh bước đi, nhưng càng bước bàn chân cô dường như càng thêm nặng, đến hít thở cũng khó khăn. Linh cảm của cô cho biết, buổi tiệc này thật sự không đơn giản chỉ là một buổi chào đón đại tiểu thư nhà họ Dư về.

Dư Gia Hứa nhìn lướt qua sườn mặt, vỗ bàn tay cô trấn an: “Đừng lo lắng. Anh lúc nào cũng ở bên em mà.”

Lúc hai người vừa tới hậu viện, Hạ Thịnh Hàm đã bị sự long trọng ở đây đánh bay mất hết tự tin, cũng may là Dư Gia Hứa đã đả thông tư tưởng cho cô từ trước, nếu không cô sợ mình sẽ té xỉu ra đây mất.

Dư Gia Di từ nhỏ đã sống bên Mỹ, mà về đây cũng chẳng có bạn, nên cô từ sớm đã chán nản ngồi một góc ăn bánh uống rượu nhìn bố mẹ mình mải mê tiếp khách. Cô thực sự không hiểu nổi đây là tiệc dành cho cô hay là cho bố mẹ cô nữa.

Liếc mắt thấy anh trai mình xuất hiện, Dư Gia Di vui vẻ chạy tới. Mà không chỉ riêng mình Dư Gia Di mà hầu hết tất cả ánh mắt của mọi người đang có mặt đều đổ về Dư Gia Hứa – đứa con trai thiên tài, người thừa kế hợp pháp của Dư Kiều.

Dư Gia Di hớn hở: “Anh tới rồi.”

Cô ta quay sang Hạ Thịnh Hàm, cúi tầm nhìn về hai bàn tay đang nắm chặt thì cười nói: “Ái chà, chào chị dâu, em là Gia Di.”

Nói xong Dư Gia Di liền ôm chầm lấy Hạ Thịnh Hàm, vốn còn muốn thơm cô một cái nhưng đã bị Dư Gia Hứa chặn lại.

“Đừng làm cô ấy sợ.”

Dư Gia Di theo lối sống ngoại quốc nên vấn đề chào hỏi ôm hôn thì khá là bình thường, nhưng đối phương là Hạ Thịnh Hàm thì thực sự là doạ cô một phen rồi.

Dư Gia Di tiếp tục chia sẻ niềm vui: “Lần trước may là có chị giúp đỡ, nhưng từ đó đến nay em vẫn chưa có cơ hội được báo đáp chị, hay là em tặng chiếc Bentley cho chị nha!”

Dư Gia Hứa chưa nghe cô kể gì, bèn thắc mắc: “Hai người quen nhau từ trước à?”

Dư Gia Di cũng không giấu diếm: “Tuần trước em về nhà đang trên đường đi thì bị cướp túi xách, may là có chị dâu lấy lại giúp em.”

Chỉ kể vậy thôi!!!

Còn đoạn tên cướp có dao thì bỏ đi!!!

Hạ Thịnh Hàm cười nhẹ: “Cũng không có gì to tát nên không cần tặng xe đâu.”

Cô vừa nói xong thì trước mặt có một người đàn ông và một người phụ nữ đi tới, trên người đàn ông đó mặc nhãn hiệu âu phục giống Dư Gia Hứa, có điều kiểu dáng hơi khác nhau một chút, kiểu của Dư Gia Hứa là dạng ôm sát cơ thể, còn người đàn ông đó là âu phục kiểu eo rộng, quần ống suông.

Người phụ nữ bên cạnh ông ta thì quá đỗi xinh đẹp, mặc dù lớn tuổi nhưng phong cách ăn mặc thì quả thật hấp dẫn người đối diện vô cùng. Đầm đen nhung lấp lánh ôm body, bên ngoài còn khoác thêm khăn choàng lông vũ, hai người sánh vai nhau đi tới, trên môi còn nở nụ cười nhàn nhã.

Dư Gia Hứa gật đầu chào: “Bố, mẹ.”

Mẹ Dư cười tươi nhất: “Hai đứa tới sao không nói bố mẹ ra đón.”

Hạ Thịnh Hàm lại máy móc chân tay cúi đầu: “Cháu chào hai bác, cháu cảm ơn vì đã mời cháu đến đây dự tiệc ạ.”

Mẹ Dư buông bàn tay đang khoác tay bố Dư, tiến lại gần Hạ Thịnh Hàm nắm lấy tay cô: “Không cần khách sáo. Cháu tới đây hôm nay cô rất vui, cô biết con gái tuổi này thường ăn ít để giữ dáng nhưng cháu đó, quá gầy, phải ăn uống nhiều vào.”

Dư Gia Di đứng một bên không cam tâm bĩu môi: “Mẹ, mẹ thiên vị chị dâu, từ trước đến nay mẹ toàn chê con ăn nhiều sắp béo không ai thèm lấy thôi.”

Hạ Thịnh Hàm cười mỉm, mẹ Dư quay sang nhắc Dư Gia Di: “Con còn không mau vào trong chuẩn bị đi, tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Bên này bố Dư từ đầu vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng nói với Dư Gia Hứa: “Vào đây nói chuyện với bố một chút!”

Anh không nỡ để cô một mình vì sợ cô lạc lõng, nhưng mẹ Dư lúc này chen ngang: “Con đi đi, còn sợ mẹ với Gia Di không chăm sóc nổi bạn gái con sao?”

Hạ Thịnh Hàm cũng không muốn vì cô mà gia đình anh có xích mích, cô hơi đẩy tay anh: “Em ở đây được.”

Dư Gia Hứa bắt lấy tay cô dặn dò, quyến luyến nói: “Vậy em chờ anh, rất nhanh sẽ về với em.”

Cô gật đầu. Chờ cho đến khi Dư Gia Kiệm và Dư Gia Hứa đi rồi mẹ Dư với Dư Gia Di mới lôi kéo Hạ Thịnh Hàm tới bàn ăn không có khách, đút cho cô ăn rất nhiều bánh và trái cây ngon.

Mãi đến lúc Hạ Thịnh Hàm no căng bụng, mẹ Dư lại dắt tay cô sang từng bàn khác vui vẻ giới thiệu.

“Thấy chưa? Đây là con dâu của tôi đó!”

Mọi người đều chúc mừng lấy lòng mẹ Dư: “Con dâu chị xinh thật đấy, rất xứng đôi với Gia Hứa.”

Mẹ Dư nghe vậy tâm trạng càng vui hơn nữa, cảm giác như trẻ ra hơn chục tuổi vậy.

Đồng hồ bây giờ điểm bảy giờ ba mươi phút tối, màn khai lễ chính thức bắt đầu.

Trước đó mẹ Dư và Dư Gia Di đã nói cô chờ một lát, bọn họ cần phải lên bục nói mục đích chính của bữa tiệc hôm nay.

Trên khán đài hai người đang đứng là bố mẹ Dư Gia Hứa, bố Dư tiến lên một bước tới gần micro, ông nói: “Xin cảm ơn tất cả mọi người đã giành chút thời gian quý báu của tối nay để đến tham gia bữa tiệc này. Dư mỗ có một đứa con gái từ nhỏ đã sống ở Mỹ, tính tình bướng bỉnh ham chơi rất ít khi về nhà, mà bây giờ cháu cũng đã ở tuổi lớn khôn. Biết hoàn thành tâm nguyện của vợ chồng tôi là gia đình được trùng phùng, tôi tại đây xin giới thiệu con gái tôi – Dư Gia Di.”

Dứt lời Dư Gia Di xuất hiện lộng lẫy từ bên trái sân khấu đi ra, mọi người ở bên dưới đều vỗ tay chào đón.

Sau đó bố Dư nói tiếp: “Và tôi cũng xin giới thiệu người thừa kế của Dư Kiều, con trai tôi – Dư Gia Hứa.”

Hạ Thịnh Hàm nghe đến tên anh bèn chăm chú theo dõi, dáng đi của anh tiêu sái, ánh mắt anh ban đầu rất lạnh nhạt nhưng sau đó trông thấy cô, cô cười nhìn anh mới làm anh thêm ấm áp. Kèm chút ánh đèn vàng lâu lâu chiếu vào, Dư Gia Hứa lúc này quả thật như là một bức tượng được điêu khắc kỹ, vai rộng eo thon thân hình cao ráo.

Hạ Thịnh Hàm đứng nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới xoay người đi về hướng khác.

Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, chỉ là đi giày cao gót lâu cô có hơi mỏi chân.

“Khoác lên mình bộ váy không hợp, chân thì mang hài lọ lem đến tham dự buổi tiệc thượng lưu thì nghĩ rằng mình đã là phượng hoàng rồi sao?”

Hạ Thịnh Hàm quay đầu sang nhìn, là Cố Manh Manh.

Kể từ lần đánh nhau trong nhà vệ sinh thì đây là lần gặp trực diện tiếp theo của hai người.

Cô vẫn nhớ Ngô Tề nói, là Cố Manh Manh khiếp sợ cô cho nên mới xin tạm nghỉ học để nhập việc hồi phục sức khoẻ.

Hạ Thịnh Hàm nhấc chân đi tới gần Cố Manh Manh, nhẹ nhàng nói: “Cố tiểu thư ra viện rồi sao? Mày không sợ tao cho mày một trận vào viện nằm tiếp hả?”

Cố Manh Manh nghe vậy hơi lùi bước chân, cảm giác bị cô bóp cổ dường như vẫn còn đó. Nhưng sợ gì chứ, ở đây còn có Cố Nghiêm anh trai cô ta nữa cơ mà. Vả lại đông người như vậy, dám cá Hạ Thịnh Hàm cũng không dám ra tay.

Cố Manh Manh nghĩ vậy như được tiếp thêm niềm tin, ưỡn ngực, trợn mắt chỉ trỏ: “Mày còn không xem lại bản thân mình là ai, đòi trèo cao với tới anh Gia Hứa, sao nào, nghĩ mình thật sự là tiểu thư khuê các sắp được gả vào Dư gia hả? Đúng là đồ đàn bà lẳng lơ mặt dày, cái thứ hèn hạ thấp kém.”

Hạ Thịnh Hàm tức giận xông tới tát ngã Cố Manh Manh, ngồi lên người siết cổ cô ta quát lớn: “Mày nói ai lẳng lơ? Mày nói ai hèn hạ thấp kém? Cố Manh Manh, mày không tin tao thực sự có thể bóp chết mày đúng không?”

Vì tiếng cãi vã quá to cho nên Dư Gia Hứa đang đi tìm cô gần đó nghe được chạy đến, đằng sau là Cố Nghiêm và Thừa Mộ Cảnh.

Anh giữ tay cô ôm chặt đứng lên, cố gắng không làm cô mất kiềm chế: “Tiểu Hàm em bình tĩnh, có anh ở đây rồi.”

Cố Nghiêm cũng hoảng hốt tới đỡ em gái đứng dậy, thật là, anh mới vừa đi tìm Dư Gia Hứa nói chuyện quay lại đã không thấy Cố Manh Manh đâu.

Còn tưởng là cô đã đi giao lưu với Dư Gia Di, nhưng hỏi mẹ Dư và cả Dư Gia Di họ đều nói là không nhìn thấy bóng dáng hai người đâu.

Cố Manh Manh sợ hãi khóc toáng lên, ôm Cố Nghiêm kể lể: “Cô ta là một ả điên, muốn giết em hu hu!”

Hạ Thịnh Hàm một lần nữa nổi cơn thịnh nộ: “Mày còn không bỏ cái thói ăn không nói có, tao nhất định sẽ xé nát miệng mày ra.”

Cố Manh Manh càng ôm mặt khóc lớn hơn, Cố Nghiêm mệt mỏi thở dài: “Tớ đưa Manh Manh về trước.”

Dư Gia Hứa ừ một tiếng, sau đó nói với Thừa Mộ Cảnh: “Giúp tôi giữ bố mẹ tôi một chút, đừng để họ thấy bất thường.”

*

Truyện được cập nhất duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Lúc Dư Gia Hứa mang Hạ Thịnh Hàm lên phòng anh, tay chân cô đã rất lạnh, anh để cô ngồi lên giường rồi lấy chăn bọc kín người cô.

Anh lo lắng vuốt má cô thủ thỉ: “Anh xin lỗi, anh không nghĩ Cố Nghiêm sẽ mang Cố Manh Manh theo, đã khiến em không vui rồi.”

Hạ Thịnh Hàm uỷ khuất nhìn anh, đôi mắt to tròn xuất hiện một tầng nước: “Em chưa từng nghĩ mình là phượng hoàng, em cũng không phải là đàn bà lẳng lơ thấp hèn.”

Nghe đến đây Dư Gia Hứa dường như cũng đã hiểu sơ sơ một phần vấn đề, anh đau lòng ôm cô: “Đừng nghe cô ta nói bậy, em chính là bảo bối anh yêu thương nhất. Tiểu Hàm! Anh thương em thế nào, em phải là người hiểu rõ hơn ai hết.”

Hạ Thịnh Hàm nghẹn ngào nấc trong lòng anh: “Anh rất thương em sao?”

Dư Gia Hứa cười nhẹ, vuốt tóc cô trìu mến: “Tiểu Hàm của anh, từ nhỏ anh đã rất thương em rồi.”

Hết Chương 19.

Con siêu xe Bentley của Dư Gia Di – ảnh sưu tầm

Con Maybach mà Thịnh Hàm đã ngồi, cô chỉ biết là số tứ quý chứ không biết hãng xe nè, nhưng cũng giới thiệu cho mng biết – ảnh sưu tầm