Dư Hạ Tình Nồng

Chương 20: Là sinh nhật anh

Tác giả: Mạn Mạn

Một mẩu chuyện nhỏ —

Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc nọ, có một cô nương nhà quyền quý đã nói với Thái Tử đương triều rằng: “Ngài không có bạn sao? Ta đây bầu bạn với Ngài, chúng ta cùng nhau chia sẻ buồn vui được không?”. Thái Tử cao ngạo không thèm để tâm đến lời nói của cô nương đó, chỉ một mực cắm cúi tiếp tục học hành, cô nương ấy ngược lại không giận mà còn cho Thái Tử đương triều rất nhiều kẹo mút có vị dâu tây, thấy Thái Tử chỉ chăm chú nhìn mình mà không lấy kẹo, cô nương ấy hỏi: ‘Ngài chê ít sao?’.

Thái Tử thật lâu cũng không trả lời, sau đó Ngài bỏ sách trong tay xuống bàn, cầm cây kẹo mút lên xoay xoay, hỏi cô nương đó: ‘Ngươi cho ta sao?’. Cô nương nghe Thái Tử chịu mở miệng với mình thì tâm trạng càng vui vẻ cười rất tươi, bên khoé môi cũng hiện ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, cô nương ấy bèn đổ hết đồ trong túi áo ra nào là bánh, nào là kẹo, nào là tiền xu, còn có cả chun buộc tóc xanh xanh đỏ đỏ, nói tiếp: ‘Ta cho Ngài tất cả những thứ ta yêu thích được không?’

Trước khi ra về, cô nương đó đã hỏi Thái Tử rằng: ‘Ta đã cho Ngài tất cả những gì ta có rồi, Ngài còn không chịu làm bạn với ta sao?’

Thái Tử đương triều vẫn một mực không trả lời cô nương ấy, mãi cho tới tận những ngày tháng sau này, khi cô nương đó đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện để nghe câu trả lời của Thái Tử nữa, Thái Tử mới nhận ra, chàng đã bỏ lỡ một mối lương duyên mà Nguyệt Lão đã cố ý se chỉ đỏ cho chàng mất rồi..

Từ sau buổi tiệc ở biệt phủ Dư gia về, đã rất nhiều lần Hạ Thịnh Hàm gặng hỏi Dư Gia Hứa ý nghĩa của lời nói đó là làm sao, nhưng cho dù có tra hỏi đến đâu thì anh cũng nhất định không trả lời, hơn nữa còn ép hôn cô đến thần trí đảo loạn, môi sưng mắt lờ đờ để không còn nhớ mình đang hỏi tới đâu thì anh mới hài lòng tách ra.

Hừm!!! Dám dùng mỹ nam kế để chặn họng cô, Dư Gia Hứa chính là một tên đại ma vương!!!

Sáng hôm sau đi học, như thường lệ Dư Gia Hứa vẫn dậy sớm đứng trước cổng, đợi cô xuống thì cùng cô đi giao hàng. Nhưng để ý mới thấy, đã rất lâu rồi tên đầu gỗ Ngô Tề với bạn học nhỏ Tôn Đồng không tới nhà cô nữa.

Không lẽ do cô bận yêu đương nên hai người họ nghỉ chơi với cô rồi?

Thấy cô hơi dừng bước chân, Dư Gia Hứa quay đầu hỏi: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

Hạ Thịnh Hàm uống một ngụm sữa, lắc đầu nói: “Không ạ. Em chỉ đang suy nghĩ vài chuyện.”

Dư Gia Hứa điều chỉnh nhịp chân đi bên cạnh cô, nắm tay cười hỏi: “Có thể nói cho anh nghe không?”

Cô ừm một tiếng: “Lâu rồi em không thấy Ngô Tề với Tôn Đồng, cũng có chút…”

Thật sự là có một chút nhớ!!!

Dư Gia Hứa thấy cô uống xong hộp sữa thì nhận hộp rỗng đem bỏ vào thùng rác, rồi sửa lại khăn choàng cổ cho cô, ánh mắt yêu thương vô bờ: “Anh còn tưởng chuyện gì, Tôn Đồng dẫu sao cũng là một học bá, cậu ta nhìn thoáng cũng biết em với anh đang trong giai đoạn mặn nồng, tất nhiên là cậu ta không ngốc mà làm kỳ đà cản mũi rồi.”

Hạ Thịnh Hàm nhìn anh: “Là như vậy à?”

Dư Gia Hứa đưa tay lên xoa mũi: “Ừm.”

Thật ra, anh sẽ không nói cho cô biết chính anh là người bảo Ngô Tề với Tôn Đồng đừng quấn lấy bạn gái của anh nữa đâu!

Nhất định không nói!! Vì hạnh phúc gia đình!!

Đi đến gần cổng trường hai người theo lời đã hứa trước đó mà tách ra, Dư Gia Hứa chậm rãi đi trước, còn Hạ Thịnh Hàm ung dung đi sau, như người dưng nước lã không quen biết nhau vậy.

Vì để cho không khí được tự nhiên hơn nữa, cô còn chui vào trong nhà vệ sinh trốn, nhìn đồng hồ trôi qua đúng mười phút, Hạ Thịnh Hàm đang định bước ra thì phía bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện.

Không lớn không nhỏ đánh thẳng vào tai cô.

“Này, xem tin trên diễn đàn chưa? Tối hôm qua quạ đen Hạ đầu gấu được trèo vào hậu viện nhà Dư Gia Hứa đó.”

“Ài ta nói cũng thật không hiểu nổi phong cách của người có tiền, nhìn từ trên xuống dưới Hạ Thịnh Hàm chẳng có một chút nào xứng với Dư thiếu gia cả.”

“Ấy tin tức gì đó? Chỗ tôi bị mất điện, điện thoại cũng hết pin nên không biết chuyện gì. Nhưng sáng nay tôi có lên xem mà, có thấy tin nào hot đâu nhỉ?”

“Chắc là bị Dư Gia Hứa xoá bài rồi, cái trường này cũng là của nhà cậu ta, chút chuyện đó cậu ta nhúng tay xử lý là bay thôi.”

“Đậu má. Cậu có chắc không đó? Trường này của nhà Dư thiếu gia sao? Thật con mẹ nó không hổ danh là phú nhị đại(*)”

(*) thế hệ giàu có đời thứ hai.

“Tôi mà lừa cậu á? Nói cho mà nghe nhá, ông nội Dư Gia Hứa là hiệu trưởng trường này đấy, không những trường cao trung Tam Trung, mà ngay cả trường mẫu giáo Nhất Trung, sơ trung Nhị Trung hay đại học S cũng đều là của nhà cậu ta hết. Chứ cậu nghĩ chỉ là một tên nhãi nhép không thế lực thì làm sao Vương đầu hói sợ cậu ta như vậy?”

“Ôi chao, giàu vậy cơ á, thế thì đến cậu ta là giàu ba đời rồi còn gì? Quạ đen Hạ Thịnh Hàm sắp hoá thành phượng hoàng rồi đó chứ, ai da ai da người ta sắp được đổi đời đến nơi rồi ha ha ha.”

Vốn chỉ là muốn nấp một chút, nhưng tại sao cô lại ở im trong này nghe những kẻ đó bàn tán về cô, về gia cảnh Dư Gia Hứa? Hạ Thịnh Hàm siết chặt tay nắm, mặc dù cô có thể đạp cửa xông ra đánh cho bọn chúng một trận như đánh đám Cố Manh Manh, để chúng bỏ thói suốt ngày bàn tán về người khác đi.

Nhưng miệng mọc trên mặt họ, cô muốn cản e là cũng chẳng được.

Ở trường này Dư Gia Hứa cũng chưa từng công khai cô là bạn gái.

Hơn nữa, họ cũng nói một phần chính xác, hiện tại cô đúng là không xứng với anh, bất kể là về tiền tài, địa vị hay tướng mạo.

Cho nên cô vẫn không có can đảm ra đối chấp.

Mãi cho đến khi gần vào tiết học Hạ Thịnh Hàm mới thất thần đi lên lớp, thấy cô uể oải mặt mày nhợt nhạt, Dư Gia Hứa quay qua hỏi:

“Tiểu Hàm, em sao thế? Sao bây giờ mới vô lớp?”

Cô không trả lời, anh lo lắng lay lay người cô: “Tiểu Hàm, Tiểu Hàm!”

Cô hơi giật mình: “Hả?”

Anh chau mày: “Em suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Anh gọi không thấy em trả lời.”

Hạ Thịnh Hàm chớp chớp mắt, à một tiếng: “Không có gì.”

Cô lại nói thêm: “Gia Hứa, em đã nghĩ rất lâu, em thấy hay là sau này anh đừng theo em đi làm thêm nữa, thời gian qua là quá đủ rồi. Em không muốn anh chịu khổ cùng em, được không anh?”

Dư Gia Hứa mỉm cười, nắm tay cô vuốt ve: “Nhưng anh không thấy cực khổ, được ở bên cạnh em anh thấy rất vui, cũng thấy hạnh phúc.”

Hạ Thịnh Hàm cương quyết từ chối: “Một là anh nghe theo em, hai là chúng ta…thôi đi.”

Nghe cô nói xong Dư Gia Hứa cũng thu lại ý cười, nhướn mày nhìn cô: “Em nói gì?”

Không đợi cô trả lời tiếng chuông vào học lúc này không báo trước mà đột ngột vang lên, tiếng gót chân lộp cộp bước đi trên hành lang rồi mở cửa tiến vào ban lớp chọn.

Chủ nhiệm Lâm Tiêu Tiêu hôm nay mặc trên người một bộ đồ vest màu xanh lam, cô ta đẩy gọng kính đen không có tròng, nhìn sơ qua một lượt dưới lớp rồi mở miệng nói:

“Trước khi vào học cô có hai vấn đề cần các em nắm bắt, thứ nhất, kỳ thi cuối kỳ sẽ diễn ra trước lễ Giáng sinh, cô hy vọng từ đây đến đó các em sẽ ôn tập thật tốt để không bạn nào phải rời khỏi lớp chọn, thứ hai, lớp chúng ta hôm nay sẽ có thêm một bạn chuyển vào, nâng sỉ số lớp lên ba mươi hai người.”

Vừa dứt lời bầu không khí của ban lớp chọn bỗng ồn ào hẳn, cũng giống như lúc Hạ Thịnh Hàm mới chân ướt chân ráo bất đắc dĩ được xếp học vào đây, cô luôn là đối tượng bị đem ra đàm tiếu.

“Không tin được đó, sắp sang học kỳ mới rồi mà lớp mình vẫn có người vô sao?”

“Thật tò mò quá đi, nhưng tin tức này bị ém ghê thật đấy, chắc cũng là dạng con ông cháu cha.”

“Ha ha tôi đây thì chỉ muốn biết là tiểu mỹ nữ hay tiểu mỹ nam thôi!”

Lâm Tiêu Tiêu gõ mặt bàn chỉnh đốn: “Im lặng!”

Sau đó cô ta đưa tầm mắt ra phía ngoài cửa, cao giọng nói: “Em vào đi!”

Tiếp đó, một dáng người mảnh mai uyển chuyển bước vào, đồng phục của trường là nam sinh mặc sơ mi trắng quần tây thắt caravat, còn nữ sinh là sơ mi trắng váy đen cổ áo thắt nơ, ngoại trừ đám Dư Gia Hứa và Hạ Thịnh Hàm thì tất cả học sinh trong lớp đều mắt chữ O miệng chữ A mà ngước nhìn.

Dư Gia Di hôm nay trang điểm rất nhẹ, ngay cả mái tóc ngắn uốn xoăn thời thượng cũng được ép thẳng rồi nhuộm đen lại, đến chân đi giày cũng là loại giày búp bê cực kỳ phổ biến.

Từ đầu đến chân đều thật sự giản dị hết mức có thể!!!

Dư Gia Di cười nhẹ, mở miệng vàng ngọc: “Xin chào! Tôi là Dư Gia Di, rất mong được mọi người chiếu cố.”

Vương Nhĩ Kiệt ngồi giữa lớp nghe tới họ tên của cô thì lên tiếng trêu chọc.

“Hoá ra là đại tiểu thư của Dư Kiều, có Dư Gia Hứa ở đây thì lũ tôm tép như bọn này ai mà dám chỉ bảo chứ.”

Thừa Mộ Cảnh vốn dĩ không vừa mắt Vương Nhĩ Kiệt, nghe vậy bèn lớn tiếng chửi: “Câm cái họng của mày vào, đúng là miệng chó không phun được ngà voi.”

Vương Nhĩ Kiệt nóng máu nổi điên: “Thừa Mộ Cảnh mày…”

Chưa nói hết câu cậu ta đã bị một vật lạ đánh trúng.

Dư Gia Di cầm viên phấn dài trên bục giáo viên bẻ gãy làm đôi, sau đó dơ tay ném nửa viên vào mặt Vương Nhĩ Kiệt, không đợi cậu ta phản ứng cô tiếp tục ném nửa viên còn lại xuống bàn cậu ta dằn mặt.

Dư Gia Di vẫn là trưng ra bộ dạng tươi cười ngây thơ: “Xem ra cũng biết bổn tiểu thư là ai hả? Tôi còn tưởng cậu là cái dạng đầu to não bé, ếch ngồi đáy giếng cơ đấy?”

Vương Nhĩ Kiệt lần đầu bị con gái làm cho bẽ mặt, cực kỳ điên tiết: “Mày…”

Dư Gia Di đi xuống trước bàn Hạ Thịnh Hàm, lấy trong cặp ra một hộp gỗ không to không nhỏ đặt trước mặt cô, giọng nói như cũ cắt ngang lời Vương Nhĩ Kiệt: “Còn muốn yên ổn tốt nghiệp cái trường này thì hãy biết điều mà ngậm miệng lại.”

Dư Gia Di cúi thấp đầu, nhìn Hạ Thịnh Hàm nói: “Chị dâu, cái này là vòng gia truyền mẹ đưa cho chị, mẹ còn nói chị nhất định phải đeo đó.”

Giọng cô vừa hay đủ để cả lớp nghe được, ngay cả chủ nhiệm Lâm Tiêu Tiêu cũng hốt hoảng bỏ cặp kính giả ra mà nhìn.

Em gái Dư học thần gọi Hạ đầu gấu một tiếng chị dâu…

Hơn nữa còn được đích thân Dư phu nhân công nhận là con dâu…

Danh phận cũng quá cứng cáp rồi…

Dư Gia Di nghiêng đầu nhìn sang nam sinh ngồi bên cạnh Tôn Đồng, hỏi ý: “Bạn học, nhường chỗ của cậu cho tôi được không?”

Nam sinh kia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó thu dọn sách vở rồi chạy sang bàn khác lánh nạn.

Đại tiểu thư mở miệng yêu cầu… ai mà dám đắc tội chứ!!

*

Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Vì chỉ còn một tháng nữa là tới kỳ thi cuối năm, lại liên quan đến việc phân bổ lại học sinh lớp chọn và lớp thường cho nên nhà trường lúc này bắt đầu mở lớp bổ túc. Trừ lúc giờ học chính quy thì học sinh phải ở lại học thêm tới ba giờ chiều mới được nghỉ, đương nhiên, lệnh này là không bắt buộc.

Muốn học cũng được, không học cũng không sao.

Lúc chuẩn bị ra về, Dư Gia Hứa quăng cặp của mình lên chỗ Dư Gia Di, sau đó một tay cầm cặp Hạ Thịnh Hàm, tay còn lại nắm tay cô dắt ra khỏi lớp.

Anh kéo cô đi một mạch lên sân thượng, tiện tay đóng chốt khoá lại, Dư Gia Hứa ôn tồn nói: “Chúng ta tiếp tục vấn đề khi nãy, em nói thôi đi là ý gì?”

Hạ Thịnh Hàm nắm chặt vạt váy: “Nếu anh không chịu thì đừng theo em đi làm thêm nữa!”

Dư Gia Hứa kéo bàn tay cô nắm chặt: “Em thấy xấu hổ khi có anh đi cùng sao?”

“Không phải vậy, em đã nói rồi, em không muốn anh chịu cực khổ.”

Đường đường là một đại thiếu gia tay không dính bùn, làm sao cô có thể để anh thay cô lau dọn bàn ghế, chịu một cuộc sống tù túng như vậy chứ.

“Gia Hứa, em biết là anh thương em, cũng lo lắng cho em đi làm về khuya. Nhưng mà bản thân em chịu được, anh xem, mắt anh thâm quầng hết rồi, cũng gầy hơn trước nữa. Coi như là em cầu xin anh được không? Đừng vì em mà không chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Dư Gia Hứa ôm lấy cô, cái anh không muốn nhất chính là thấy cô khóc.

Anh rất đau lòng!!!

Dư Gia Hứa thở dài, vuốt ve tóc cô: “Được rồi. Anh nghe lời em.”

Hạ Thịnh Hàm hơi sụt sịt mũi: “Em cũng không muốn anh buồn.”

Vừa bắt anh phải theo ý mình, lại còn không cho anh buồn, Dư Gia Hứa bật cười: “Ừm. Anh không buồn!”

Hạ Thịnh Hàm ló đầu ra khỏi ngực anh, dẩu dẩu miệng hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì không? Em mời!”

Anh cúi đầu thơm nhẹ lên môi cô, bất bình nói: “Em còn thời gian để ăn tối với anh sao?”

Hạ Thịnh Hàm suy nghĩ một chút, sau đó tỏ ra đăm chiêu: “Đúng là không có thật, nhưng vì anh nên em đành bỏ ra chút thời gian để vun đắp tình cảm, nuôi béo anh trở lại, anh thấy thế nào?”

Nói xong cô còn lấy ngón tay gãi cằm anh khiêu khích.

Dư Gia Hứa vui vẻ bắt ngón tay cô, đem lên mũi hít hà: “Bé ngốc, em cứ ở yên đấy, bảy giờ tối nay anh đợi em ở vỉa hè trước quán bar.”

Hạ Thịnh Hàm mỉm cười: “Trễ hơn được không?”

Anh nghịch nghịch bóp eo cô: “Đừng trễ quá, anh sợ em đói.”

Cô nhón chân hôn lên má anh, đuôi mắt cười cong cong như nửa ánh trăng khuyết xinh đẹp mỹ miều: “Đã biết. Chúng ta về thôi anh!”

Thời điểm Dư Gia Hứa và Hạ Thịnh Hàm đi xuống, sân trường gần như vắng vẻ, chỉ có trước phòng bảo vệ vẫn còn một đám học sinh đứng đợi.

Lúc tiến lại gần hai người mới nhận ra là Cố Nghiêm, Thừa Mộ Cảnh với Dư Gia Di, còn có cả Ngô Tề với Tôn Đồng.

Ngô Tề mới mấy tuần không gặp lại càng đen hơn, thấy Hạ Thịnh Hàm cậu ta cười hì hì: “Hàm ca, đã lâu không gặp.”

Tôn Đồng cũng chạy tới ôm lấy cô: “Ai nha bảo bối, nhớ cậu quá đi mất.”

Bàn tay cô đang nắm tay anh bất giác buông ra, Hạ Thịnh Hàm vui vẻ cũng ôm Tôn Đồng.

Dư Gia Hứa cúi đầu nhìn tay mình bơ vơ lạc lõng, anh hơi chau mày không vui.

Liền đó nghe Ngô Tề đề nghị: “Chúng ta lại đi nhậu như lần trước được không? Tôi mới biết chỗ này nhiều cái hay lắm nè!”

Dư Gia Di đồng ý đầu tiên: “Được đó được đó, để em về nhà lấy cục cưng của em tới chở mọi người.”

Mặc dù là học chung khối nhưng Dư Gia Di vẫn nhỏ hơn mọi người một tuổi, vì cũng là học bá nhảy lớp, vả lại thành tích của cô nàng lúc còn ở Mỹ thì luôn giành được học bổng cho nên mới được sắp xếp vào ban lớp chọn.

Anh em nhà họ Dư một người học thần, một người học bá, có gia thế tốt nhất thành phố S này, chẳng có lý lo gì mà Vương Tổ Hành không nhận cả.

Hôm nay Hạ Thịnh Hàm vẫn có lịch làm nên cô từ chối: “Xin lỗi nhưng hôm nay tôi còn có việc, hẹn mọi người dịp khác nhé!”

Hiếm khi có cơ hội đông đủ thế này, Dư Gia Di bèn lắc lắc khuỷu tay cô năn nỉ: “Chị đi với tụi em đi mà!”

Nếu Hạ Thịnh Hàm không đi thì chắc chắn anh trai cô cũng sẽ không đi.

Dư Gia Hứa không nói không rằng đem tay Dư Gia Di hất ra, sau đó kéo Hạ Thịnh Hàm đứng đằng sau mình, anh mới lên tiếng: “Hôm nay cô ấy bận rồi, để tôi đi cùng mọi người.”

Quán ăn mà Ngô Tề chọn cách trường cũng không xa lắm, anh nói mọi người ghé rồi cứ chọn món trước, không cần đợi anh. Vì ai cũng quá hiểu tính anh cho nên cũng không hỏi nhiều rằng anh muốn đi đâu, làm gì.

Dư Gia Hứa sau đó đưa Hạ Thịnh Hàm đi tới quảng trường thành phố, đây là địa điểm cô làm việc đầu tiên sau khi tan học, trước khi về anh còn đem bánh và nước lọc cho cô ăn uống lót dạ, phòng ngừa cô bị đói giữa chừng.

Trong lúc Hạ Thịnh Hàm vẫn đang mải mê say sưa phát tờ rơi, cô cứ cho rằng anh đã đi về rồi nhưng Dư Gia Hứa lại đi vòng sang một con đường khác, tiến vào quán mà Hạ Thịnh Hàm đã hợp đồng bằng cửa sau của tiệm.

Ban đầu người chủ cứ ngỡ anh là muốn đến xin việc vì trên người anh còn mặc đồng phục học sinh, nhưng đến cùng anh chỉ rút ra một tấm thẻ đen cùng một tờ giấy A4 đã được anh ghi sẵn mấy dòng chữ trên đó. Ý tứ rất đơn giản, chỉ cần phát lương cho Hạ Thịnh Hàm nhiều gấp ba lần so với số tiền mà chủ tiệm đang trả cho cô là được, điều kiện duy nhất là không được nói với bất cứ ai, nhất là cô.

Không những vậy, tiền hoa hồng dùng để bịt miệng cũng nhiều không kém.

Vụ làm ăn quá hời như thế, có ngu mới không nhận.

Lúc Dư Gia Hứa ra ngoài, trước khi đi còn đứng nhìn cô rất lâu, thấy cô vui vẻ ăn bánh anh mua Dư Gia Hứa cũng bất giác cười theo.

Cô vui là được, chút tiền cỏn con này làm sao sánh nổi với nụ cười của cô kia chứ!!

Cô đã không nhận tiền từ anh, cũng không cho anh đi làm cùng thì anh chỉ còn biện pháp này nữa thôi.

Cứ như thế Dư Gia Hứa theo cô đến tiếp chỗ làm ở khu phố đi bộ, tiền lương ở đây cũng được anh đàm phán nhân ba. Nhìn đồng hồ chỉ sáu giờ tối, anh đảo chân đi tới quán mỳ bò gần đó đặt mua hai phần mỳ mang về, một phần bình thường, còn một phần thì nhiều cái nhiều thịt.

Sau đó Dư Gia Hứa tới ngồi xuống ghế đá trên vỉa hè, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.

[Gửi hoá đơn qua cho tôi!]

Rất nhanh người kia trả lời lại:

Cố Nghiêm: [Em gái cậu nói về sau chúng tớ ai đi ăn cậu cũng phải trả tiền.] kèm một mã thanh toán trực tuyến.

Dư Gia Hứa quét theo mã đó, ngân hàng hỏi lại anh có muốn xác nhận trả 300dollars không? Dư Gia Hứa nhíu mày, có năm người trong một buổi chiều mà ăn hết từng ấy tiền cũng quá là khủng rồi. Sau đó anh nhấn đồng ý, ngân hàng báo về trừ thành công 300dollars trong tài khoản.

Dư Gia Hứa đứng lên vào quán lấy hai phần mỳ bò đã gọi, sau đó thong thả bước tới gần chỗ Hạ Thịnh Hàm đang đứng.

Lúc anh vừa tới cô vẫy vẫy tay gấu với anh ra hiệu, anh cũng vui vẻ dơ phần ăn lên vẫy lại.

Ước chừng năm phút sau, một bé gái mặc váy hồng xinh xắn đi tới gần anh, nhét vào tay anh một trái bóng bay màu đỏ rồi chạy vội đi. Lại thêm hai phút nữa, một bé trai lại dúi tiếp vào tay anh thêm một quả bóng, sau khi bé trai ấy vừa quay đi, một thân ảnh mập mạp lao như tên lửa vào lòng anh, chạy nhanh đến nỗi rớt cả đầu gấu.

Hạ Thịnh Hàm hôn lấy hôn để trên cổ anh, phát ra tiếng chụt chụt: “Anh tới sớm vậy? Đi đường có mệt không?”

Dư Gia Hứa hai tay giữ chặt người cô thủ thỉ: “Anh nhớ em.”

Cô cười hì hì: “Em cũng nhớ anh lắm, đợi em chút nha em vào trong thay đồ rồi mình cùng ăn.”

Anh vươn tay lau mồ hôi trên trán cô gật đầu: “Ừm.”

*

Truyện được cập nhật duy nhất tại Blog: www.manmanhouse.wordpress.com

Hãy đọc ở Blog chính chủ để được đọc một cách đủ và chính xác nhất. Cũng như ủng hộ công sức của chính tác giả!!

*

Lúc cô trở ra trên người đã mặc lại bộ đồng phục ở trường, tóc cũng được búi lên cao, cô ngồi xuống ghế cười nói:

“Á là mỳ bò”. Hạ Thịnh Hàm cúi đầu hít một hơi: “Thơm quá!”

Dư Gia Hứa cởi áo khoác ngoài đắp lên chân cô, anh gỡ đũa với muỗng đưa cho cô: “Em ăn đi sắp nguội mất rồi.”

Hạ Thịnh Hàm chớp chớp mắt nhìn tô mỳ trước mặt mình, sau lại nhìn qua tô của anh, có phần không đúng lắm: “Em cảm thấy hình như tô của em nhiều hơn.”

Dư Gia Hứa nhai mỳ trong miệng ậm ừ cho qua loa: “Anh mua như nhau cả mà.”

Không đợi cô hỏi tiếp, anh gắp mỳ với thịt chung với nhau sau đó bỏ lên muỗng, nhúng thêm ít nước rồi đưa lên miệng cô: “Há ra nào!”

Hạ Thịnh Hàm ngoan ngoãn há miệng ăn muỗng mỳ anh đút, anh nhìn cô hỏi: “Chủ nhật đầu tháng sau em có rảnh giờ nào không?”

Cô nói: “Em cũng không biết, sao vậy anh?”

Dư Gia Hứa tiếp tục gắp mỳ đút cho cô ăn vừa trả lời: “Hôm đó là sinh nhật anh.”

Hết Chương 20.