Dư Hạ Tình Nồng

Chương 3: Từ chối

Tác giả: Mạn Mạn

Vì hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới, nên các lớp chỉ có tiết tự học, năm ngoái khi cô còn là học sinh lớp thường, đến tiết không có giáo viên hoặc chủ nhiệm hầu như tất cả mọi người đều vứt hết bài vở ra sau đầu, không chơi thì ngủ, Hạ Thịnh Hàm chính là đem tiết tự học thành chỗ ngủ của mình, ban đêm đi làm về khuya, tối hôm qua còn mắc mưa, lại vừa hết sốt, rất nhanh Hạ Thịnh Hàm tiến vào giấc ngủ.

Có lẽ là do…lớp chọn yên ắng quá chăng?

Dư Gia Hứa một bên nghiêng đầu thấy Hạ Thịnh Hàm lăn ra ngủ say như chết không khỏi chau mày, thành tích không tốt lại còn lười, thở dài một hơi anh tiếp tục vùi đầu vào đề toán cao cấp, nhưng nửa chừng không chịu được phải ngẩng đầu nhìn qua.

Ngủ trong lớp anh đã không nói lại còn cứ thổi hơi phì phì đến sườn mặt anh, không thể nào tập trung được.

Dư Gia Hứa cầm cây bút trong tay gõ vào trán cô, giọng tuy khẽ nhưng rất lạnh nhạt.

“Hạ Thịnh Hàm mau dậy”

Người bên cạnh không nhúc nhích.

Lần này Dư Gia Hứa gõ mạnh hơn, gầm nhẹ:

“Hạ Thịnh Hàm”

Bị đau Hạ Thịnh Hàm ôm trán nhăn mặt, một câu chửi bậy liền chạy sẵn trong bụng, là tên khốn nào dám đánh bà????

Ngay tức khắc khuôn mặt điển trai của Dư Gia Hứa rơi vào tầm nhìn. Hạ Thịnh Hàm nuốt nước miếng, là học thần, được, bà nhịn. Nhưng bà đây không hề vui!!!

“Tôi lấy mất sổ gạo nhà cậu à?”

Dư Gia Hứa nhìn cô đang xoa trán, chỗ bị anh đánh đang mập mờ hiện lên nốt đỏ.

“Sổ gạo thì không mất nhưng điểm thi đua của lớp đang bị mất dần trong tay cậu”

Hạ Thịnh Hàm lúc này nửa điểm hảo cảm dành cho Dư Gia Hứa cũng không còn “Từ sáng tới giờ cậu lặp lại điều này có thấy chán không? Cảm thấy tôi là cục tạ thì nhanh đi nói cho Vương đầu hói để lão đuổi tôi đi”

Dư Gia Hứa nghe xong trong người liền có một cảm giác bực bội, nhưng vẫn nén xuống.

“Tôi đã xem qua bài thi phân ban vừa rồi của cậu, kiến thức cơ bản cũng không tồi”

Hạ Thịnh Hàm “Cậu muốn nói gì?”

Dư Gia Hứa cà lơ phất phơ “Cậu cũng biết ban nãy là tôi đảm bảo với Cố Nghiêm những gì, nếu như tôi giúp…”

Hạ Thịnh Hàm cắt ngang “Tôi cũng không ép cậu phải bảo đảm cho tôi”

Dư Gia Hứa xem lời cô như gió thoảng qua tai, tiếp tục hoàn thành nốt ý mình muốn nói.

“Tôi có thể giúp cậu ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới”

Chưa tới nửa giây suy nghĩ, Hạ Thịnh Hàm mang cặp sách trong hộc bàn kéo khoá lại, dõng dạc từ chối.

“Không cần, phiền cậu đừng lãng phí thời gian lên người tôi”

Cô nói xong liền ra khỏi lớp, Dư Gia Hứa mặt sượng đến khó coi nhìn theo bóng lưng Hạ Thịnh Hàm, bất giác nhìn ra đến cửa, đã thấy Ngô Tề đứng chờ sẵn.

Lần đầu tiên trong đời Dư học thần bị từ chối, đối phương còn là học sinh đội sổ, cảm giác chính là, không thể tin được.

Thời điểm học xong đã là buổi trưa, lúc này ngoài cổng trường học, Hạ Thịnh Hàm đem bánh mỳ Ngô nhút nhát mua hồi sáng ăn sạch sẽ, bụng đã được lấp no nê nên nhất thời cảm thấy vui vẻ hẳn, lại mở chai nước uống một ngụm, cô đảo chân rẽ phải.

Ngô Tề mở miệng: “Hôm nay cậu phải làm thêm nữa à?”

Hạ Thịnh Hàm gật đầu: “Chỗ này tôi được người quen giới thiệu, công việc khá nhàn, tiền đưa luôn trong ngày”

Ngô Tề nói tiếp: “Cậu mới vừa hết sốt còn bán mạng kiếm tiền như vậy, sức khoẻ của cậu sớm muộn cũng có vấn đề”

Hạ Thịnh Hàm nuốt mấy viên thuốc xuống cuống họng, nghe vậy liền bĩu môi đáp.

“Không phải còn có cậu sao?”

Tề da đen nhếch môi “Nhà tớ chiều nay có họ hàng ghé qua, mẹ tớ đã dặn học xong phải về, không bồi cậu đi làm được”

Hạ Thịnh Hàm dừng bước, từ lúc chơi chung với Ngô Tề, đều là cậu ta làm bức bình phong cho cô, vì phải thường xuyên đi sớm về muộn mẹ Hạ cảm thấy lo lắng, còn có một chút nghi ngờ nên Hạ Thịnh Hàm liền lôi Ngô Tề ra chắn, nói rằng đây là bạn học chung lớp nâng cao với cô. Nhìn bộ dạng cao ráo ngoan ngoãn của Ngô Tề, mẹ Hạ nhất thời tin tưởng, chớp mắt cậu đã cùng đi cùng về với Hạ Thịnh Hàm được hơn một học kỳ.

Bị đối tác bỏ chừng, Hạ đầu gấu chẹp miệng.

“Khi về cậu ghé qua nhà tôi coi mẹ tôi một chút”

Ngô Tề ừ một tiếng: “Đã biết, Hàm ca cậu ở lớp chọn bị tên nào khi dễ nhất định phải nói cho tớ, tớ giúp cậu dạy dỗ hắn”

Hạ Thịnh Hàm đưa cặp của mình cho Ngô Tề, đem mái tóc dài đang thả búi cao lên, lộ ra cái cổ thon gọn trắng ngần.

“Chuyện của tôi tôi tự lo được”

Nói rồi cô bước nhanh đến quán ăn trước mặt, bỗng nhiên bị gọi lại.

Là Ngô Tề “Hàm ca, hay là…”

Nhìn ánh mắt đang bừng sáng của Hạ Thịnh Hàm, lời phía sau đi đến bờ môi liền không thể nào nói tiếp, Ngô Tề lắc đầu “Không có gì, cậu nhớ cẩn thận, buổi tối rảnh tớ đem qua cho cậu”

Hạ Thịnh Hàm ừ nhẹ rồi đi tiếp.

Ngô Tề thở dài, với tính cách của Hạ Thịnh Hàm chắc chắn sẽ không nhận một đồng nào của cậu, từ lúc quen, cậu đã biết cô rất thiếu tiền, nhưng nhìn cô chật vật đi làm cậu lại không nỡ, mấy lần cậu đều ngỏ ý cho cô mượn tiền nhưng lần nào cũng bị từ chối.

Cô có thiếu cũng không đến mức mượn tiền bạn học, hơn nữa cô còn trẻ, lao động rất tốt, dùng tiền từ chính sức mình làm ra vẫn là thoải mái hơn nhiều.

Truyện được cập nhật duy nhất tại blog imbssamaa.wordpress.com

Từ lúc Hạ Thịnh Hàm ra về, Dư Gia Hứa vẫn mang bộ mặt cực kỳ không vui, Cố Nghiêm cùng Thừa Mộ Cảnh đi bên cạnh liền cảm nhận được sát khí toả ra từ người Dư Gia Hứa liền đưa mắt nhìn nhau.

Tam Trung chân truyền có ba nhân vật vô cùng lợi hại, đều hội tụ đủ ba yếu tố: đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, lần lượt nắm ba vị trí đứng đầu toàn trường gồm Dư Gia Hứa hạng nhất, Cố Nghiêm hạng hai và Thừa Mộ Cảnh hạng ba.

Mọi người dần đồn đại nhau gọi họ là Tam Tử Tam Trung, vừa cao lãnh vừa có diện mạo đẹp mắt lại còn không gần nữ sắc.

Thừa Mộ Cảnh sáng nay trốn học ở nhà ngủ, mãi đến khi đồng hồ báo thức điểm mười một giờ trưa cậu mới tới trường.

Thừa Mộ Cảnh thì thầm: “Này, Gia Hứa hôm nay bị làm sao đấy? Mặt mũi như muốn ăn tươi nuốt sống người khác”

Cố Nghiêm gật gù: "Tớ mà biết tớ nhất định xếp hạng ba”

Thừa Mộ Cảnh nổi nóng lấy tay kẹp cổ Cố Nghiêm bất mãn: "Tên khốn này cậu còn chê bai tớ, tớ sẽ bóp nát cậu cho cậu thấy sự lợi hại của bổn thiếu gia”

Nghe động tĩnh ồn ào phía sau mình, Dư Gia Hứa nhìn hai người buông lời cay đắng.

“Các cậu phiền thật đấy”

Cố Nghiêm tiến về phía Dư Gia Hứa cáo trạng.

“Dư học thần nhanh cứu tớ, Thừa hạng ba nhất định ghen tị với vẻ đẹp trai cùng sự thông minh của tớ mà muốn ám sát tớ”

Thừa Mộ Cảnh trừng mắt.

“Cố hạng hai cậu đúng là không biết xấu hổ”

Hai người đùa giỡn một lúc vẫn không thấy tâm trạng Dư Gia Hứa tốt lên, Thừa Mộ Cảnh hắng giọng đề nghị.

“Dù sao chiều nay cũng trống tiết, chúng ta đi ăn cái gì đó rồi đi bơi được không?”

Cố Nghiêm phụ hoạ: "Được đó, mùa hè nóng bức thế này bơi là hợp lý, bố mẹ tớ đi công tác mấy hôm nay tớ về nhà một mình cũng chán”

Thừa Mộ Cảnh nhìn Dư Gia Hứa: "Thế nào Gia Hứa cậu đi không?”

Dư học thần cự tuyệt: “Tôi không đói cũng không nóng”

Đúng vậy. Anh chính là bị ai đó làm tức đến no.

Thừa Mộ Cảnh tiếp tục lải nhải:

“Đầu năm học cậu thả lỏng chút đi, tớ coi trên diễn đàn của trường gần đây có quán hủ tiếu ngon lắm, vừa hay học xong đói bụng, đi thôi nào nào”

Không đợi Dư Gia Hứa từ chối lần nữa, hai người rất nhanh lôi kéo Dư Gia Hứa tới tiệm ăn đang đông nghẹt, anh ngước mắt nhìn tên quán ‘Ăn là Ghiền’ … cũng thật biết cách phô trương.

Bỗng nhiên lúc này một dáng người nhỏ nhắn rơi vào đáy mắt Dư Gia Hứa, cô mặc đồng phục quán, áo trắng đóng thùng với chân váy đen, tóc được vấn lên cao, anh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô chạy đi chạy lại các bàn phục vụ, rũ bỏ gương mặt nghiêm nghị lúc nói chuyện với anh, Hạ Thịnh Hàm hiện tại trên môi luôn nở nụ cười nhiệt tình đón khách làm lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, không hiểu sao Dư Gia Hứa cảm thấy rất rất khó chịu.

Nhận ra Dư Gia Hứa thất thần, Thừa Mộ Cảnh quơ tay trước mặt anh.

“Cậu làm gì mà như người mất hồn thế, ngồi đi”

Lúc Dư Gia Hứa ngồi xuống liền nghe tiếng bà chủ quán vọng lại.

“Tiểu Hạ, có khách tới bàn số 35”

Rất nhanh một cơn gió vụt qua mang theo Hạ Thịnh Hàm bước đến.

Khi nhìn kỹ người đối diện, Hạ Thịnh Hàm có chút lúng túng nhưng vẫn trưng ra bộ mặt niềm nở như không quen biết.

Trên tay cô cầm menu đặt xuống bàn, giọng nói máy móc vang lên hỏi:

“Quý khách muốn dùng gì?”

Cố Nghiêm bất thình lình nhìn Dư Gia Hứa rồi lại nhìn qua Hạ Thịnh Hàm, buột miệng thắc mắc.

“Sao cậu lại ở đây?”

Thừa Mộ Cảnh: ????

Hạ Thịnh Hàm chỉ đồng phục trên người mình: “Cậu nhìn không thấy sao? Tôi làm thêm”

Rất nhẫn nại nói tiếp “Các cậu muốn ăn gì? Nếu chưa biết thì cứ từ từ nhìn menu rồi ghi vào đây, tôi đi trước”

Còn chưa kịp nhấc chân cô đã nghe một giọng quen thuộc truyền tới.

“Ở đây có món gì ngon? Cậu giới thiệu cho chúng tôi đi….bạn học Hạ”

Dư Gia Hứa vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng, làm Thừa Mộ Cảnh mặt đần liền đần hơn, quay qua Cố Nghiêm, chỉ thấy cậu ta nhếch miệng cười gian tà.

Hạ Thịnh Hàm trước sau vẫn không nhìn Dư Gia Hứa, nghe vậy liền nhìn menu chỉ chỉ.

“Khách quen thường hay gọi hủ tiếu khô, các cậu ăn không quen có thể chọn mỳ hoành thánh hoặc bún cá”

Giọng Hạ Thịnh Hàm rất dễ nghe, gương mặt điển trai của Dư Gia Hứa sau đó liền khôi phục trạng thái như cũ, lạnh nhạt xa cách, nhưng chẳng ai hay biết, tận đáy lòng Dư học thần lại xuất hiện một luồng ấm áp.

Cố Nghiêm: “Cho tôi một tô hoành thánh, ít nước, không bỏ hành phi, cảm ơn”

Thừa Mộ Cảnh mím môi: “Một tô hủ tiếu bình thường”

Dư Gia Hứa sau cùng: “Một chai nước khoáng không lạnh”

Mọi người: …..

Hạ Thịnh Hàm gật đầu cầm lại menu: “Các cậu đợi chút, rất nhanh sẽ có”

Đợi bóng dáng Hạ Thịnh Hàm khuất dần, Thừa Mộ Cảnh xả ấm ức.

“Cô gái đó là ai vậy? Sao mình không biết? Gia Hứa, cậu gọi cô ta là bạn học Hạ chẳng lẽ cô ta học chung trường với chúng ta? Cũng không đúng, bạn bè trước giờ của hai cậu mình cũng chưa từng thấy cô gái này bao giờ”

Cố Nghiêm nén cười vỗ vai Thừa Mộ Cảnh.

“Thừa hạng ba à cậu có nghe tới Hạ đầu gấu của Tam Trung chân truyền chưa?”

Thừa Mộ Cảnh fuck một tiếng.

“Hạ Thịnh Hàm?”

Cố hạng hai gật đầu đồng tình: “Là cô ấy”

Thừa hạng ba hoá đá “…”

Cố hạng hai bồi thêm “Cô ấy mới được Vương đầu hói chuyển đến lớp chúng ta sáng nay”

Thừa Mộ Cảnh: “…”

Cố Nghiêm cà lơ cà phất chỉ vào Dư Gia Hứa: “Còn được vinh dự làm bạn cùng bàn với Dư hạng một”

Thừa Mộ Cảnh: “Đệt”

Dư Gia Hứa chán ghét đẩy tay Cố Nghiêm ra, một tay chống lên cằm nhìn về hướng nào đó.

“Các cậu bớt nói vài câu không ai bảo các cậu câm đâu”

Vừa dứt lời Hạ Thịnh Hàm từ trong đi ra, trên tay cầm khay đồ ăn họ đã gọi, lần lượt bỏ xuống từng món, trước khi rời đi không quên cúi đầu.

“Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng”

Cố Nghiêm cầm lấy đũa trộn mỳ, lên tiếng.

“Giáo dưỡng rất tốt”

Thừa Mộ Cảnh nhíu mi “Nếu không tốt chắc chắn sẽ bị đuổi việc”

Ăn xong đã là một giờ trưa, Cố Nghiêm sau khi tính tiền liền bước đến chỗ Dư Gia Hứa và Thừa Mộ Cảnh đang chờ, đập vai.

“Đi thôi, ông đây sắp nóng chết rồi”

Dư Gia Hứa: “Các cậu đi trước đi, tôi có chút việc”

Nói xong liền đi về hướng ngược lại, Thừa Mộ Cảnh cảm giác như IQ của mình ngày hôm nay bỗng tụt xuống bằng 0.

“Này lão Cố, hướng đó không phải đến thư viện ư?”

Cố Nghiêm: “Dư học thần có lẽ không hài lòng với hạng nhất Tam Trung rồi”

Truyện được cập nhật duy nhất tại blog imbssamaa.wordpress.com

Dư Gia Hứa rất nhanh quay trở lại quán hủ tiếu mà Hạ Thịnh Hàm đang làm thêm, nhìn trước nhìn sau cũng không thấy cô đâu cả, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang lau bàn, anh bước tới gần hỏi.

“Quán mình mấy giờ đóng cửa vậy ạ?”

Người đàn ông kia đáp: “Tám giờ tối cháu trai”

Rồi nói tiếp: "Cháu đang đợi bạn sao? Tiểu Hạ hả? Nếu là con bé thì mười giờ mới tan tầm”

Dư Gia Hứa thắc mắc: “Tại sao?”

Người đàn ông cười nhẹ: “Nó ở lại phụ rửa chén rồi dọn dẹp với cô chú”

Hết Chương 3.