Dư Hạ Tình Nồng

Chương 4: Hạ điểm

Tác giả: Mạn Mạn

Dọn dẹp xong quán ăn, Hạ Thịnh Hàm nhìn đồng hồ trên tay chỉ 9h30 tối, còn đang muốn phụ kê lại bàn ghế, chú chủ tiệm mở miệng nhắc nhở.

“Đã 10 giờ hơn rồi đấy, an ninh ở đây về đêm rất kém, cháu còn không về người nhà sẽ lo lắng”

Hạ Thịnh Hàm hỏi lại.

“Trễ vậy rồi ạ? Giờ mới để ý đồng hồ của cháu hết pin, cháu cứ nghĩ vẫn chưa tan ca”

Chú chủ quán nói tiếp.

“Lúc ban ngày có một chàng trai cỡ tuổi cháu đến hỏi tiệm khi nào thì đóng cửa, tướng mạo rất tốt, chú để ý cậu ấy đứng dưới gốc cây đối diện nhìn cháu rất lâu, mãi đến chiều mới ra về”

Hạ Thịnh Hàm cởi tạp dề rồi gấp gọn để ngăn nắp trong hộc tủ dành cho nhân viên, cười cười trả lời.

“Chắc chú nhìn nhầm rồi, cháu không quen bạn khác giới nào có dáng dấp tốt cả”

“Vậy ư? Lúc chú nhắc tới cháu cậu ấy còn rất quan tâm, cháu xác định mình không biết ai à?”

Hạ Thịnh Hàm lắc đầu, mặc áo khoác lên người đi ra tới cửa.

“Cháu không quan tâm, chú Trần cháu về đây, ngày mai gặp lại”

“Được rồi Tiểu Hạ, ngày mai gặp lại, đi đường nhớ cẩn thận”

Tiếng Hạ Thịnh Hàm từ xa vọng lại “Vâng”

Từ chỗ làm về khu nhà Hạ Thịnh Hàm cũng không xa lắm, đi bộ mất khoảng 15 phút, bình thường đèn đường bật rất sáng nhưng hôm nay trễ hơn mọi ngày, có một khúc đường không có ánh sáng nào liền tối om. Hạ Thịnh Hàm có hơi sợ, bước chân theo đó liền đi nhanh hơn, mãi cho tới đầu cổng Hạ Thịnh Hàm nhìn thấy khu biệt lập trước mắt mới thở hắt ra, sắp tới nhà rồi.

Bỗng nhiên lúc này cánh tay cô bị một lực nào đó kéo lại, còn chưa kịp hét lên người nào đó đã bịt kín miệng cô.

“Sợ thành ra thế này còn dám về khuya?”

Đại não Hạ Thịnh Hàm ong ong mơ hồ, nhưng giọng nói êm ái này… con mẹ nó là giọng của học thần.

Nhìn gương mặt trắng bệch của cô gái đối diện, Dư Gia Hứa thôi trò nhát ma.

“Sao? Bị doạ rồi?”

Lúc này Hạ Thịnh Hàm mới khôi phục trạng thái ban đầu, rất không vui trò chuyện.

“Tôi không nghĩ cậu lại còn có sở thích biến thái này”

Dư Gia Hứa nhíu mi.

“Cậu không quen tôi?”

Hạ Thịnh Hàm cười hờ một tiếng “Cậu là đang nói cái gì đấy?”

Dư Gia Hứa từ lúc ban đầu vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nghe cô hỏi lại trong lòng liền có chút khó miêu tả, nhận ra Hạ Thịnh Hàm sắp hết kiên nhẫn để chờ mình, anh liền lặp lại lời ai đó.

“Không quen chàng trai nào có dáng dấp tốt?”

Hạ Thịnh Hàm: “Không nghĩ cậu còn hứng thú nghe lén người khác nói chuyện”

Nói xong liền quay đầu đi, hèn gì lúc ở quán cô cứ có cảm giác như bị theo dõi, đi trên đường còn tưởng rằng có kẻ xấu bám theo dở trò, hoá ra… là học thần, chẹp, nghĩ cũng không ra.

Nhận thấy Dư Gia Hứa vẫn đi sau mình, Hạ Thịnh Hàm hơi ngạc nhiên.

“Tam Trung chân truyền đồn rằng đại học thần không gần gũi nữ sinh, cũng không thích xen vào chuyện người khác, tôi đang nghĩ có phải họ đồn nhầm rồi không?”

Dư Gia Hứa rất nhanh trả lời.

“Họ cũng đồn rằng cậu không nói chuyện”

Nghe vậy Hạ Thịnh Hàm dừng chân, một lần nữa quay lại nhìn Dư Gia Hứa, đã gần tới nhà cô nên ánh đèn ở đây rất sáng, hoàn toàn khác so với chỗ tối tăm lúc Dư Gia Hứa doạ cô, cũng là lúc Hạ Thịnh Hàm nhìn kỹ người trước mắt, dáng cao ráo, trên người mặc một bộ đồ thể thao đen, ở khoảng cách này cô có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng. Hạ Thịnh Hàm nắm chặt lòng bàn tay, thật đáng ghét lại làm trái tim cô lại nhảy múa rồi.

Dư Gia Hứa bên này cũng không khác biệt, dù đã gặp qua biết bao nhiêu mỹ nữ nhưng anh chưa từng động lòng với bất kỳ ai, vậy mà chỉ một khoảnh khắc người nào đó đưa đôi mắt to sáng rực nhìn anh, tận đáy lòng Dư Gia Hứa liền lưu mãi bóng hình ấy.

“Bài kiểm tra sắp tới rất quan trọng, nếu cậu ngại không muốn tôi phụ đạo ở trên lớp, vậy tan học có thể học ở thư viện trường X”

Vẫn là Dư học thần biết cách đánh tan bầu không khí ngại ngùng.

Nhắc tới chuyện này, hảo cảm Hạ Thịnh Hàm đối với Dư Gia Hứa vừa tốt lên một chút liền không còn.

“Nếu cậu tốn sức đến tận đây chỉ để nói chuyện này với tôi thì làm cậu thất vọng rồi, tôi từ chối lòng tốt của cậu”

“Lý do?” – Dư Gia Hứa khó hiểu.

“Thứ nhất, tôi không thích, thứ hai, tôi không có thời gian” – Hạ Thịnh Hàm trả lời.

“Nền tảng kiến thức của cậu không tồi, điểm học kỳ cũ tạm chấp nhận là được, tuy tôi không biết lý do gì mà cậu lười biếng nhưng có tôi ôn tập giúp kỳ thi tới cậu…”

“Bạn học Dư, chuyện của tôi phiền cậu đừng lãng phí thời gian nữa”

Nếu như là Hạ Thịnh Hàm trước kia chắc chắn sẽ không cự tuyệt hảo tâm của Dư Gia Hứa, nhưng hoàn cảnh hiện tại có chút không tiện.

Cô không có thời gian cho việc học là thật!

Hơn nữa lúc này, Hạ Thịnh Hàm rất rất cần tiền!!

Thở dài một hơi, cô mở miệng, giọng nói có chút mệt mỏi.

“Cậu về đi”

Không đợi Dư Gia Hứa lên tiếng, ngay cả Hạ Thịnh Hàm cũng bị giật mình bởi tiếng nói quen thuộc truyền tới sau lưng.

“Tiểu Hàm sao trễ thế này con còn chưa về?”

Miệng Hạ Thịnh Hàm há hốc: “Mẹ, sao mẹ lại ra đây, trời trở lạnh rồi còn mặc mỏng manh. Mẹ quên mẹ còn đang bệnh sao?”

Mẹ Hạ vốn dĩ muốn ra cổng nhìn xem con gái mình đã về chưa, không ngờ gặp phải con gái đang nói chuyện với nam sinh, lạ là chàng trai này mẹ Hạ chưa gặp bao giờ.

“Tiểu Ngô buổi trưa có ghé nhà cất xe cho con, nó nói nhà nó có việc nên hôm nay không học chung với con, còn dặn mẹ uống thuốc đầy đủ, nhưng trễ quá không thấy con về mẹ có hơi lo. Đây là?”

Mẹ Hạ nhìn sang Dư Gia Hứa: “Cháu là bạn học với Tiểu Hàm nhà cô sao?”

Hạ Thịnh Hàm nhanh nhẹn nắm tay mẹ Hạ giới thiệu.

“Phải mẹ. Đây là Dư Gia Hứa bạn học chung lớp nâng cao với con, hôm nay có hơi khuya nên cậu ấy đưa con về”

Dư Gia Hứa nhìn sang Hạ Thịnh Hàm, điệu bộ cười giả lả này so với ban nãy có chút không quen.

Lại còn… chung lớp nâng cao???

Lấy đầu gối nghĩ cũng biết Hạ Thịnh Hàm đang nói dối, nhưng không sao, anh tình nguyện phối hợp.

“Chào cô, cháu là Dư Gia Hứa”

Mẹ Hạ vui vẻ: “Ai nha đứa trẻ này nhà cô từ lúc lên cao trung chỉ thấy thân thiết với Tiểu Ngô, cô còn tưởng nó ở trường không có bạn bè, bây giờ thì cô yên tâm rồi”

Lại nói tiếp: “Tiểu Hứa cháu có muốn ghé nhà cô uống tách trà không? Tay nghề của cô rất tốt đó”

Hạ Thịnh Hàm cự tuyệt.

“Mẹ đã trễ lắm rồi, cậu ấy còn phải về ngủ để mai đi học”

Nhắc tới chuyện học mẹ Hạ khác hẳn so với Hạ Thịnh Hàm.

“À nhỉ, vậy hôm khác cháu bảo Tiểu Hàm dẫn về nhà chơi nhé, rủ cả Tiểu Ngô nữa, đông người càng vui”

Dư Gia Hứa cười gật đầu “Khi khác cháu ghé thăm cô”

Hạ Thịnh Hàm nhân cơ hội kéo tay mẹ Hạ đi nhanh về nhà, dù đã cách một đoạn khá xa Dư Gia Hứa vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ Hạ cười nói đến vui vẻ. Tâm tình anh lúc này khá hơn nhiều, dù bị Hạ Thịnh Hàm cự tuyệt phụ đạo nhưng đổi lại gặp được mẹ Hạ… rất tốt!

Dư Gia Hứa không nói cho Hạ Thịnh Hàm biết, thật ra nhà của anh cách nhà cô không xa, ban đầu thấy cô rẽ vào cổng khu anh có chút ngạc nhiên vì ở đây là biệt thự biệt lập, giá cả khá đắt, mà nhìn từ trên xuống dưới Hạ Thịnh Hàm không hề giống một tiểu thư giàu có, hơn nữa tình huống gặp nhau trong quán ăn đối với cô có chút ngượng, Dư Gia Hứa nghĩ thầm, không nói có lẽ tốt hơn.

Lúc anh về đến nhà đã là 11 giờ đêm.

Đèn phòng khách vẫn chưa tắt, chắc là cô giúp việc… quên chăng?

Thay dép lê vào nhà, Dư Gia Hứa đã thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đang đọc sách trên sofa, nghe tiếng động, người đàn ông ngẩng đầu gấp sách lại rồi tháo mắt kiếng xuống lên tiếng.

“Mẹ con chờ rất lâu mà con không về, có để một ít đồ ăn con thích trong tủ lạnh, lấy hâm nóng ra mà ăn”

Dư Gia Hứa vâng một tiếng.

“Mẹ ngủ rồi ạ?”

Bố Dư gật đầu “Ừ, hôm nay họp liên tục có chút mệt, con cũng nghỉ ngơi đi”

Dư Gia Hứa hỏi tiếp “Bố có biết căn biệt thự ở cuối đường là của ai không?”

Bố Dư suy ngẫm một lúc lâu, trí nhớ theo đó mà ùa về từng chút một.

“Là của Hạ Hàn, chắc con không nhớ, lúc con còn nhỏ chú ấy hay đến nhà ta chơi, một phần vì công việc, một phần vì bố với Hạ Hàn là chỗ bạn bè tốt. Chú ấy là nhân viên dưới trướng bố mẹ, tính tình rất ôn hoà cũng rất tỉ mỉ trong công việc làm ăn, bố mẹ rất quý, liền đưa chú ấy lên làm giám đốc ‘Dư Kiều’ nhưng chưa được bao lâu thì Hạ Hàn qua đời. Chính là cái ngày con qua New York, cũng sắp hai năm rồi thì phải”

Nghe con trai hỏi về gia đình của người bạn quá cố, bố Dư lấy làm ngạc nhiên.

“Có hứng thú với ngôi biệt thự đó sao?”

Dư Gia Hứa đứng dậy đi lên lầu, nhàn nhã mở miệng.

“Bố nghĩ nhiều rồi”

Trong căn phòng lớn chỉ còn lại chính mình, bố Dư cười khẽ, con trai từ bé đã giống ông, lãnh đạm ít nói, vợ ông hay than vãn bụng mang nặng đẻ đau mà lúc sinh con ra tính cách không hề giống mình, mặt mày cứ đăm đăm sát khí y một khuôn mặt chồng. Phàm là những chuyện Dư Gia Hứa không thích chắc chắn sẽ không quan tâm đến, mà một khi đã để trong lòng thì hẳn là rất quan trọng.

Về điều này, ông hiểu rõ hơn vợ ông rất nhiều.

Truyện được cập nhật duy nhất tại website: http://www.imbssamaa.wordpress.com

Sáng hôm sau đến trường, trước cửa lớp chọn Ngô Tề đã đứng đợi sẵn, vừa trông thấy Hạ Thịnh Hàm cậu liền cười tươi như hoa.

“Hàm ca cậu tới rồi”

Rồi đem bánh hambuger còn đang thơm lừng nhét vào tay Hạ Thịnh Hàm.

“Vẫn sớm, ăn đi cho nóng”

Rất tự nhiên đi theo cô vào lớp chọn, thấy cô ngồi xuống cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh, về điều này Hạ Thịnh Hàm cũng không để ý cho lắm. Dù gì ở lớp cũ Ngô Tề vẫn thường xuyên vào lớp cô.

Cắn một miếng bánh Hạ Thịnh Hàm nhìn Ngô Tề hỏi:

“Mặt mũi cậu thế này về mẹ cậu không nói gì sao?”

Ngô Tề thở nhẹ: “Không phải là nói, trước mặt họ hàng còn đánh tớ một trận, cậu xem chỗ này vẫn còn vết xước của cái dép đấy”

Hạ Thịnh Hàm nhìn theo tay Ngô Tề chỉ, bên má có một vệt đỏ dài, chẳng qua do Ngô Tề da đen nên ở khoảng cách gần mới thấy rõ được. Cô vui vẻ cười thành tiếng.

Ngô Tề xụ mặt: “Cậu còn cười, vậy cậu đã viết bản kiểm điểm để nộp cho Vương đầu hói chưa?”

Hạ Thịnh Hàm tắt nắng: “Thôi chết tôi quên rồi”

Hôm qua đi làm về trễ, giữa đường còn gặp phải Dư Gia Hứa, chuyện viết bản kiểm điểm Hạ Thịnh Hàm hoàn toàn không nhớ.

Ngô Tề cười ngược lại trả thù.

“Biết ngay mà nên tớ đã viết sẵn cho cậu rồi, xem này”

Hạ Thịnh Hàm đảo mắt nhìn, tốt lắm, còn có luôn chữ ký phụ huynh, cô đang muốn lấy tờ giấy thì Ngô Tề giơ lên cao.

“Cậu nghĩ tớ có nó dễ dàng lắm ư? Tớ đánh đổi một tuần phí sinh hoạt của tớ đấy, Hàm ca, cho cậu không thì cậu quá hời rồi”

Hạ Thịnh Hàm mím môi: “Cậu muốn gì?”

Ngô Tề cầm tờ giấy phe phẩy quạt, ý tứ “Tớ chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ ra được liền nói với cậu”

Hạ Thịnh Hàm một tay nắm thành nắm đấm úp ngược, tay còn lại xoè lòng bàn tay ra.

“Thành giao”

“Thành giao”

Ngô Tề nói xong liền đưa tờ kiểm điểm vào tay Hạ Thịnh Hàm, rồi đụng tay hứa hẹn với cô, như kiểu chào của hai người đàn ông.

“Hạ Thịnh Hàm, Ngô Tề, thầy Vương cho gọi hai cậu lên phòng giám thị”

Cô quay đầu nhìn ra phía cửa lớp, là Cố Nghiêm, nãy giờ mới để ý, từ lúc cô bước vào đều không thấy bóng dáng Dư Gia Hứa đâu cả.

Hạ Thịnh Hàm và Ngô Tề đến trước cửa phòng ban giám thị đã nghe tiếng Vương Tổ Hành thao thao bất tuyệt, kéo cửa ra liền thấy người chịu trận là mẹ Ngô Tề và mẹ của Trần Lỗi. Thấy nhân vật chính xuất hiện, Vương đầu hói liền chuyển mục tiêu, càm ràm trực tiếp lên Ngô Tề.

Nhìn kỹ trong phòng thực ra không chỉ có những người này, Hạ Thịnh Hàm như có cảm giác quen thuộc liền đưa mắt nhìn qua góc phòng, rất nhanh liền bị bóng lưng của ai đó hấp dẫn. Ánh nắng ban mai hắt lên người ấy, bờ vai rộng, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, dáng dấp cao ráo, chỉ nhìn đằng sau cô cũng có thể hình dung ra được Dư Gia Hứa.

Còn đang tập trung nhìn học thần, Vương đầu hói đã nạt đến cô.

“Hạ Thịnh Hàm tôi khuyên răn Ngô Tề và Trần Lỗi cũng là nói cho em nghe, bản kiểm điểm tôi nói em viết em đã viết chưa?”

Hạ đầu gấu cúi đầu tỏ ra hối lỗi.

“Dạ đây thưa thầy”

Vương Tổ Hành hạ giọng “Ra góc kia quỳ giơ tay lên, hết tiết tự chọn mới được về lớp học”

Hạ Thịnh Hàm chửi thầm, thế này thật quá mất mặt rồi.

Nói cô muốn tránh mặt Dư Gia Hứa cũng khó, căn phòng này ngoài chỗ Dư học thần đang ngồi những chỗ khác bàn ghế đều chất đầy tài liệu hồ sơ, chừa một chỗ nhỏ để cặp xách còn không có huống gì cho một người lớn như cô chịu phạt, Hạ Thịnh Hàm bất đắc dĩ bèn tới góc có bóng mát, quỳ xuống giơ hai tay lên cao, vẫn là…đối diện với học thần.

Dư Gia Hứa lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, gõ gõ cây bút trong tay xuống mặt bàn nhàn nhạt mở miệng.

“Hiệu lực về lời đề nghị phụ đạo vẫn còn”

Hạ Thịnh Hàm im lặng.

Dư Gia Hứa cầm trong tay một bài thi dơ lên, điểm đỏ nổi bật trên nền giấy trắng, thị lực Hạ Thịnh Hàm vốn dĩ rất tốt, phút chốc đã nhìn thấy rõ con số 50 điểm, cô biết đó là điểm thi phân ban vừa rồi của cô.

Hạ Thịnh Hàm đưa mắt nhìn Vương đầu hói còn đang bận giáo huấn Ngô Tề không chú ý tới cô, bèn lấy trong túi quần ra một món hồng hồng dúi vào tay Dư Gia Hứa cười rạng rỡ, mắt sáng hai lúm đồng tiền sâu hoắm lại lọt vào tầm mắt anh.

Mở tay ra, một vạch đen ngòm chạy qua đầu Dư Gia Hứa.

Kẹo mút ???

Còn là vị dâu tây ???

Dư Gia Hứa nhếch môi nhìn thủ phạm trước mặt.

Ai đó rất không có lòng tự trọng đề nghị.

“Bạn học Dư, phiền cậu có thể hạ điểm cho tôi xuống dưới điểm chuẩn không?”

Hết Chương 4.