Đừng Đùa, Xuyên Không Xong Không Dễ Đâu!

Chương 7 - Phần 1 : Hãy làm tròn vai nữ phụ phản diện!

Sau khi đuổi được mấy người cần thiết ra khỏi nhà với số tiền gần chín mươi lượng vàng thì giờ mọi thứ đã yên bình hơn hẳn. Eirina trải qua những ngày tháng bình thường với những người hầu mới và hết sức bình thường. Vì không còn nam chính cản trở tính cách nữa nên giờ cô có thể nói chuyện thoải mái hơn với những người khác. Ngày ngày cứ làm việc rồi ăn cơm, uống trà.

Vào một hôm mây mưa âm u ù ù kéo đến thì Eirina biết rằng bản thân có một người em gái. Cô em gái này đúng chất con gái, đủ tuổi là tìm hôn phu, tìm hiểu nhau một thời gian rồi kết hôn. Cũng vì cô em gái này mà lúc chưa tạo nghiệp thành công thì Eirina hay bị đem ra so sánh này nọ. Mà hiện tại vẫn còn nhưng khi gia đình nhắc đến cô cũng chẳng còn quan tâm nữa, có tiền rồi thì sao chẳng được. Nếu không có nam chính thì nhân vật phản diện Eirina cũng sẽ không lao vào tình yêu một cách mù quáng, cũng sẽ không vì thế mà bất chấp tất cả để đạt được.

Vào chuyện chính, vào khoảng mấy hôm trước cô em gái thân yêu có gửi cho Eirina một bức thư, có nội dung như sau: Gửi chị gái thân yêu, là em gái bé bỏng của chị đây. Em có chuyện muốn nhờ chị, chuyện là vợ chồng em định đi du lịch một phen nhưng lại sợ con gái bé bỏng phải ở lại một mình sẽ cô đơn. Nên em nhờ chị trông nó một thời gian nhé. Thân gửi.

Cái gì vậy má? Không muốn con ở một mình thì dẫn nó theo đi! Mà sử dụng từ ngữ thế này có khác gì mệnh lệnh đâu hả?

Lúc đầu Eirina còn nghĩ phải vài ngày sau đứa con gái của em gái thân yêu mới đến. Mà đấy chỉ là nghĩ thôi…

Sáng hôm sau.

Eirina đi xuống gần cổng nhà hái vài bông hoa về để cắm vào mấy cái lọ gần phòng cho bớt trống vắng. Đang hái hoa rất vui vẻ thì bỗng cô để ý thấy có hai người đang loay hoa loay hoay trước cửa, cô nói với hầu gái đang đứng cạnh: “Ra xem mấy người kia bị sao đi. Không có việc gì thì đi cho khuất mắt, đứng lâu trước cửa xui chết đi được.”

Hầu gái vui vẻ nói: “Vâng ạ, người đợi thần chút.”

Sau đó hầu gái chạy ra nói chuyện với hai người kia một lúc rồi chạy lại chỗ Eirina nói: “Bọn họ nói cái gì mà con gái của em gái người, tiếng địa phương nên thần câu nghe được câu không…”

Con gái của em gái? Ặc… sao… đến… sớm dữ thế?!

Eirina chẳng biết nên làm gì hơn, thở dài nói: “Cho bọn họ vào đi.”

Hầu gái nghe theo lời chạy ngay ra mở cửa, tử tế mời hai người họ vào. Vừa vào nhìn thấy Eirina đang ngồi hái hoa thì ngay lập tức chạy đến, nói chuyện một cách không có duyên tẹo nào: “Chào chị, em là Liaza, cho em hỏi chị có phải con gái của chị gái mẹ em không ạ?” Liaza bày đặt suy nghĩ đăm chiêu, nói tiếp: “Không đúng nha. Mẹ em nói bá ấy chưa có chồng mà?”

Cái mả cha mày! Khen được câu xong lại dìm người ta xuống! Nói vậy là ý bảo Eirina đây là loại con gái hư thân mất nết, ngày ngày chơi trai xong mang chửa hả?!

Eirina nghe xong nhíu mày, quay sang phía Liaza, nói: “Mẹ con dạy con ăn nói vô phép vậy à?”

Liaza cười đùa nói: “Chị nói gì kì vậy, cứ như kiểu chị là bá Eirina không bằng ấy.”

Hầu gái kia nghe từ nãy đến giờ mới hốt hoảng lên tiếng: “Cô gì ơi, đây… đây là chủ nhân của dinh thự, Eirina Odette đấy ạ…”

Liaza bày ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, nói: “Cháu xin lỗi… tại cháu thấy bá trẻ quá…”

Giời ạ, một câu bào chữa kiểu đấy mà muốn được bỏ qua sao?

Eirina hất tay, nói: “Lia, ngươi đưa vị ‘cháu gái’ này tìm một phòng ở đi.”

Lia nói: “Vâng ạ.”. Sau đó dẫn Liaza cùng người bên cạnh đi. Bọn họ vừa rời khỏi, bảng hệ thống hiện lên: Phát hiện nữ chính! Sau này người dùng phải vạn vạn cẩn thận đó, hệ thống thấy nữ chính Liaza không đơn giản đâu!

Gì? Nữ chính?