4 năm trước.
Dưới gốc bàng trước cổng trường học quen thuộc có một cô gái với nụ cười rạng rỡ trên môi đang chờ đợi một ai đó, cô gái ấy thật dễ thương và tràn đầy sức sống. Người con gái với sự ngây ngô đơn thuần của tuổi mười sáu ấy chính là tôi, Mộc Vi.
Hôm đó là ngày 22 tháng 8, một tuần trước thời gian nhập học bước vào lớp mười của tôi. Ngày hôm đó, tôi có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng với một người, người đó là tình đầu của tôi. Tôi và bạn biết nhau rất lâu rồi từ hồi tiểu học cơ, học chung từ tiểu học đến trung học và giờ sắp học chung trường phổ thông nữa. Bạn là người bạn đầu tiên vào năm lớp một của tôi. Bạn rất hòa đồng và thân thiện, bạn là người chủ động bắt đầu làm quen với một đứa nhút nhát như tôi, bạn là người luôn quan tâm và ân cần với tôi ngay từ những giây phút đầu tiên của thời học sinh, bạn cũng là người luôn bên cạnh và thấu hiểu cuộc sống của tôi và bạn cũng là người kéo tôi ra khỏi thế giới cô độc của tôi. Tôi và bạn đã thân với nhau như thế đấy, thân đến mức đi đến đâu cũng có nhau và luôn bị mọi người xung quanh hiểu lầm là một cặp. Dần rồi, chính những lời nói quan tâm, những cử chỉ ngọt ngào của bạn đã khiến trái tim thiếu nữ như tôi rung động. Bạn chính là người con trai đầu tiên tôi thích, là mối tình đầu đau đớn của tôi.
Bạn chưa bao giờ nói thích tôi nhưng hành động của bạn khiến tôi vẫn luôn nghĩ bạn có ý với tôi vì thế với cái ngây ngô của tuổi mười sáu tôi quyết liều một phen tỏ tình để xác định với bạn. Bạn có biết không? Tôi chưa từng nghĩ đến việc bị từ chối nữa vì tôi tin bạn cũng có tình cảm với tôi.
Hôm ấy, tôi hẹn bạn cùng nhau đi chơi công viên nước với nhau. Bạn có biết không? Trước hôm đó, tôi chẳng thể ngủ được. Vì sao á? Vì trong đầu tôi toàn là những khung cảnh của buổi đi chơi ngày mai. Khung cảnh đó sẽ là hình ảnh vui vẻ của tôi và bạn đi chơi, nụ cười ấm áp của bạn, cái nắm tay quen thuộc của chúng ta hay hình ảnh bạn lau mồ hôi giúp tôi và cả lúc tôi tỏ tình với bạn nữa chứ. Những hình ấy của đêm đó thật đẹp biết bao và tôi đã rất mong nó sẽ thành hiện thực. Cứ như thế tôi cứ cười mãi cười e thẹn trong đêm đến khi thiếp đi vẫn còn cười.
Chúng ta hẹn nhau lúc tám giờ sáng và tôi đã tới sớm tận nửa tiếng vì quá nôn nóng. Tôi vui vẻ đu đưa chân trên chiếc ghế dưới gốc bàng chờ bạn. Tôi còn nhớ lúc ấy tôi vui đến mức nhìn những chiếc xe chạy trên đường cũng thấy đáng yêu, vạn vật xung quanh tôi đều trở nên đáng yêu một cách kì lạ. Cùng với tâm trạng hạnh phúc ấy tôi đã chờ bạn một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng,...nhưng bạn không xuất hiện.
Lúc đó, thứ tôi quan tâm không phải là việc mình chờ bạn bao lâu mà tôi sợ bạn xảy ra chuyện gì. Tôi gọi điện cho bạn. Tất cả là hai mươi hai cuộc nhưng bạn không bắt máy. Tôi lại không dám về vì sợ bạn sẽ đến rồi lại không thấy tôi và tôi vẫn ngồi đó chờ bạn.
Dòng người từng lúc trở nên tấp nấp nhưng bây giờ những thứ ấy chẳng còn đáng yêu như ban nãy. Ánh mắt tôi cứ kiên định nhìn về hướng bạn sẽ xuất hiện từ lúc ánh nắng nhẹ nhàng đến gay gắt rồi dịu đi và biến mất, bạn vẫn không xuất hiện. Người đi trên đường ai nấy đều có cặp hoặc đi với người thân, bạn bè của mình và cười nói hết sức vui vẻ. Nhưng duy chỉ có tôi là một mình. Tôi một mình ngồi dưới gốc bàng từ sáng đến tối chỉ để chờ một người không đến. Tôi một mình đắm chìm trong sự chờ đợi. Tôi một mình chốn vùi trong sự cô đơn và tôi một mình chịu đựng nỗi đau của tình yêu đầu bị quên lãng.
Tám giờ tối, khi phố xá đã lên đèn thì tôi lại lặng lẽ về ngôi nhà lạnh lẽo kia với một tâm hồn vụn vỡ. Người bạn, người con trai tôi thích đã không tới và cũng không hề gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào. Tối hôm đó, tôi đã khóc và còn khóc rất nhiều, tôi khóc đến ướt cả gối và đến khi thiếp đi tôi vẫn khóc. Tôi thật sự rất đau lòng.
Hôm sau, tôi chạy sang nhà bạn, tôi thấy bạn đang chơi game một cách bình thản. Tôi bước đến hỏi vì sao bạn không đến buổi hẹn ngày hôm qua. Đến khi nghe xong tôi lại ước gì mình đừng hỏi.
"Mình quên mất. Hôm qua mình đi chơi với bạn gái rồi để điện thoại ở nhà mà nó cũng hết pin nữa. Mình nhớ hẹn ngày mai kia mà"
Bạn ấy quên. Bạn ấy đi chơi cùng bạn gái. Bạn ấy đã có bạn gái và tôi thì không hề biết. Tôi...tôi chẳng hề quan trọng để bạn ấy nhớ đến. Bàn tay tôi siết chặt thành đấm dồn nén sự tủi hờn và cố kiếm không cho nước mắt rơi xuống.
"Từ nay...Mộc Vi và Phan Đình Phong...không còn là bạn, mãi mãi không còn bất kì liên quan với nhau"
Tôi bỏ đi mặc cho bạn kéo lại. Bạn đã làm trái tim này tổn thương, đã lưu lại một vết sẹo trong tim tôi và tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bạn.
Tôi quay lưng rời đi cũng là lúc hai hàng nước được kiềm nén nãy giờ chảy xuống. Lần đầu tiên tôi khóc vì một người không phải người thân. Giọt nước mắt này mới mặn và chát làm sao.
Một từ "quên" của bạn thật sự có trọng lượng vì nó đã đè chết một cô gái mười sáu tuổi đầy hồn nhiên và ngây thơ.
Kể từ đó tôi không còn là Mộc Vi vui vẻ và lạc quan nữa, tôi trở nên trầm tính và không cười nhiều nữa. Tôi như trở thành một con người khác. Ngoại trừ Khánh Trà thì tôi sẽ không nói chuyện với bất kì ai và không quan tâm đến việc gì nữa ngoại trừ học tập. Tôi quyết đóng chặt trái tim lại không để ai xâm phạm đến nó một lần nào nữa nhưng cuối cùng tôi vẫn là bị bỏ rơi một lần nữa.
Năm học lớp mười hai, có một bạn từ thành phố khác chuyển đến lớp tôi. Cậu ta học rất giỏi, luôn đạt điểm số cao và là người hay tranh hạng nhất với tôi. Cậu ta còn rất đẹp trai và vui tính. Nhưng tôi không quan tâm, chỉ có điều cậu ta rất quan tâm tôi. Cậu ấy rất kiên nhẫn, cố gắng tiếp xúc với một đứa lạnh lùng và khó gần như tôi mặc cho mọi người bảo tránh xa tôi. Năm ấy, tôi biết mẹ tôi tái hôn. Cậu ấy và Khánh Trà chính là người luôn bên cạnh tôi, luôn động viên, luôn an ủi và luôn làm mọi cách khiến tôi vui vẻ. Cuối cùng nhờ cậu ấy tôi đã mỉm cười trở lại. Lúc ấy tôi đã nghĩ mình không nên cứ khư khư ôm nỗi đau hai năm trước mãi bên mình, tôi cũng nên cho ai đó một cơ hội.
Có lẽ lịch sử thật sự lặp lại. Vẫn là dưới góc bàng ấy nhưng là vào ngày 29 tháng 8, tôi và cậu hẹn nhau cùng đi xem phim. Cậu ấy đã nói "Nếu Vi đến tức là Vi cũng thích Vũ. Hai mình hẹn hò nhé!" và tôi đã thực sự đến còn mua khoai nướng theo lời cậu ấy dặn.
Ngày 29 đó, trên trời không có một ánh nắng nào, trời rất trong và mát mẻ, đúng chất một ngày cuối thu. Tôi mang theo niềm vui nhỏ chờ cậu ấy đúng cái nơi hai năm trước chờ người bạn kia trên tay còn cầm hai củ khoai nướng thơm phức mới nướng xong. Một cô gái vừa mới lấy lại niềm tin vào tình yêu đã ngồi đó suốt mười tiếng và vẫn chỉ chờ một người không bao giờ xuất hiện.
Tâm trạng lần này thế nào ư? Tôi cũng không biết nữa. Sau hai mươi cuộc gọi không ai nhấc máy, tôi buông lỏng điện thoại trên tay mình để nó tùy tiện rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
"Vẫn là không đến"
Tôi không khóc. Không phải không muốn khóc mà là khóc không được. Hình như nước mắt tôi cạn rồi. Tôi chợt ngửa đầu lên bầu trời cố không để bản thân sơ hở lại rơi nước mắt. Tôi bật cười giữa không gian yên tĩnh lúc chiều tà. Tiếng cười của tôi vang khắp nơi trên con đường vắng người, có vài người đi qua nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu nhưng tôi nào có bận tâm. Trái tim tôi đang vỡ vụn kia kìa, ai đó đang khứa một vết sẹo dài lên ngực trái của tôi nữa kia kìa, tôi lại đau lòng nữa kia kìa.
Tôi ghé vào tiệm trà sữa quen thuộc muốn mua một cốc trà sữa ngọt về xoa dịu nỗi đau thì chợt tôi thấy cậu. Cậu đang trò chuyện vui vẻ cùng đám bạn với thái độ phấn khích.
"Bọn bây biết gì không? Mộc Vi băng tuyết thích tao rồi"
"Mày nói thật đó hả Vũ?"
"Chứ sao? Giờ chắc là vẫn đang ngu ngốc chờ tao đó"
"Rồi. Tao nể mày rồi"
"Nể cái con khỉ khô. Mau đưa phần thưởng đây, tao đã làm Mộc Vi thích tao như lời thách thức của bọn mày rồi đó"
"Vũ...sau lưng mày"
Cậu quay lại phía sau và tôi ở ngay đó. Tôi chợt cười, nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ. Thì ra...tôi chỉ là trò đùa của cậu.
"Từ nay...Mộc Vi và Đoàn Minh Vũ...không còn là bạn. Tôi và cậu không còn liên quan gì nữa"
Tôi đương nhiên sẽ không khóc trước mặt cậu và lũ bạn của cậu. Tôi lạnh lùng quay lưng rời đi đến khi thật xa quán trà sữa tôi liền ngồi xụp xuống đường khóc thật lớn. Mười sáu tuổi bị tình đầu quên ngày hẹn. Mười tám tuổi bị cậu bạn lấy làm trò đùa. Và tất cả đều để tôi chờ đợi trong vô vọng.
Giữa con đường rộng lớn tiếng khóc tôi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Từng tiếng nấc như ẩn chứa bao nhiêu nỗi đau mà tôi phải chịu đựng. Sau hai năm, người chờ đợi, người tổn thương cuối cùng vẫn là tôi.
---
Trên sân thượng rộng lớn của Big Hit, tôi ngồi thẩn thờ một mình mà nhìn về một hướng vô định. Những hồi ức của hai năm trước, bốn năm trước đang ùa về trong tôi. Tôi cảm nhận hóc mắt mình đang cay xè và nước mắt chỉ đang trực trào nơi khóe mắt chỉ là tôi không cho phép nó rơi xuống.
"Uống chút trà sữa đi"
Chẳng biết từ khi nào Jungkook đã xuất hiện bên cạnh tôi và đang chìa một ly trà sữa trước mặt tôi. Tôi không nói gì cũng không thèm đoái hoài tới ly trà sữa trên tay Jungkook. Jungkook dù vậy vẫn không hề tỏ ra khó chịu. Anh mỉm cười ngồi xích lại gần tôi và nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp của mình bao trọn bàn tay lạnh lẽo của tôi. Tôi giật mình vì hơi ấm đó, có chút không kiềm được nhìn anh.
"Khó chịu lắm đúng không?"
Tôi lại không nói. Tôi đúng là đang khó chịu và cả đau lòng. Tôi muốn rút tay về chỉ là anh rất nhanh nắm chặt hơn.
"Khó chịu thì cứ khóc. Khóc rồi sẽ không còn thấy khó chịu nữa"
"Tôi sẽ không khóc"
"Vì sao?"
Tôi chợt im lặng. Tôi không muốn người khác thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Tôi không muốn bản thân sẽ dựa dẫm vào người khác và tôi càng không muốn tin vào một ai nữa.
"Vì sợ. Em đang sợ phải không Yeji? Em sợ anh sẽ thấy sự yếu đuối bên trong em đúng không? Em sợ anh thấy nước mắt của em đúng không? Em sợ phải nhớ lại những kí ức đau buồn nên mới không dám đối diện. Quá khứ là quá khứ. Hiện tại là hiện tại. Dù em không thể thay đổi quá khứ nhưng em phải dũng cảm đối diện với nó thì em mới có thể bước tiếp ở hiện tại. Buồn thì cứ khóc. Em không khóc thì nước mắt sinh ra để làm gì? Đau thì phải nói. Em không nói thì con người có miệng để làm gì? Đừng cố mạnh mẽ. Anh thấy hết rồi"
Anh thấy hết rồi. Jungkook thấy hết rồi sao? Sự yếu đuối của tôi? Nỗi đau của tôi? Nỗi sợ của tôi? Anh đều thấy hết rồi sao? Tôi ngước nhìn Jungkook từ nãy giờ vẫn luôn nhìn tôi. Trong đôi mắt to tròn kia là cả một bầu trời ấm áp. Jungkook không còn ấm áp ở nụ cười và giọng nói nữa, anh có cả sự ấm áp ngay trong ánh mắt. Những giọt nước đang đọng lại ở khóe mắt đang từng chút dâng trào. Tôi vội vàng đứng dậy muốn rời đi, nếu tôi không rời đi thì tôi sẽ khóc trước mặt Jungkook mất.
"Em thật sự muốn khóc một mình mãi? Muốn khóc thì hãy khóc ở đây, ở đây có anh"
Chân tôi chợt đóng băng. Câu nói khi nãy thật sự...rất ấm áp. Không hiểu sao, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu sự khó chịu, bao nhiêu sự dồn nén và bao nhiêu sự kiềm chế của tôi bao lâu nay chợt tuôn trào. Tôi quay lại nhìn Jungkook và...khóc như một đứa trẻ.
Jungkook khẽ mỉm cười đi đến ôm lấy tôi vào lòng, bàn tay lớn còn dịu dàng xoa đầu tôi, bên tai còn thủ thỉ những từ an ủi nhẹ nhàng.
"Ngoan. Khóc lớn lên"
Hai tay tôi ôm lấy tấm lưng lớn của anh mà khóc. Tôi vùi mình vào lồng ngực vững chãi của anh mà sụt sùi. Ngay bây giờ, ngay trong vòng tay của Jungkook, tôi đem hết những tổn thương phải chịu đựng thể hiện qua tiếng nấc, mỗi cái nấc lên như là những vết sẹo xấu xí bên trong tôi. Hôm ấy, tôi chẳng biết mình khóc nhiều ra sao nhưng khi ngại ngùng rời khỏi vòng tay ấm áp của Jungkook tôi đã thấy cả mảng áo phía trước của anh ướt đẫm.
"Xin lỗi. Áo anh..."
"Không sao. Thoải mái chút nào chưa?"
Anh cười dịu dàng xoa đầu tôi. Tôi thì chẳng dám nhìn anh khẽ gật đầu. Tôi vừa mới náo loạn một hồi trong lòng anh đó, dù da mặt tôi dày nhưng cũng bị bào mòn vài lớp.
"Giờ nói anh nghe vì sao em lại như thế?"
Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt chân thành và có chút gì đó đau lòng của Jungkook tôi lại dễ dàng kể anh nghe những chuyện đã qua ấy. Tôi kể cho anh nghe bằng một chất giọng rất bình thản vì tôi đã quá quen thuộc với dòng kí ức xấu xí này rồi. Tôi ngồi đó nói. Anh ngồi đó nghe. Cả khoảng không gian rộng lớn nơi sân thượng chỉ có tiếng nói đều đều của tôi. Khi kết thúc dòng hồi tưởng ấy, tôi còn cười nhạt một cái như đang khinh bỉ cho tôi của quá khứ.
Thật lâu sau tô chẳng thấy anh nói gì tính đứng lên chào anh thì...vòng tay mới vừa tách ra khi nãy đã trở lại. Jungkook ôm chặt lấy cơ thể tôi, bàn tay còn nhẹ nhàng xoa tóc tôi, chất giọng có gì đó rất thâm tình.
"Không sao. Sau này em sẽ không đau lòng nữa"
Tôi ngây dại bởi cái ôm quá chặt của Jungkook. Cảm giác như anh đang muốn nhập tôi vào cơ thể của anh vậy.
"Tôi quen rồi. Cám ơn anh"
"Đừng cố quen với nó, như thế sẽ đau lắm. Sau này em nhất định sẽ hạnh phúc"
"Không sao. Tôi không dám nghĩ đến hạnh phúc là gì nữa, tôi không dám yêu nữa, tôi quen..."
Bất giác tôi chẳng thể nói được nữa vì có thứ gì đó đã chặn lời nói tôi lại. Jungkook thật nhanh kéo cả người tôi dựa sát vào người anh và hôn lên môi tôi. Bàn tay to lớn dịu dàng đỡ đầu tôi khiến tôi ngẩng đầu ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của anh. Đây là nụ hôn đầu của tôi. Tôi ngạc nhiên nhiên đến mức bất động, hai mắt mở to nhìn hàng mi xinh đẹp trước mắt. Đôi môi mềm mại của Jungkook cứ nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, những cái chạm nhẹ nhưng lại khiến mỗi tất da trên người tôi như có luồn điện chạy qua. Cánh tay đưa đến trước ngực Jungkook muốn đẩy anh ra nhưng lại dừng trước ngực anh và không di chuyển nữa. Hình như tôi không thể từ chối anh.
Anh lại chạm nhẹ vào môi tôi rồi hơi dịch ra nhưng vẫn giữ khoảng cách rất gần đến mức nhúc nhích một chút sẽ lại chạm môi một lần nữa.
"Đừng nói mấy câu đó. Em sẽ hạnh phúc, anh cam đoan"
---
Hôm sau, tôi lại đến công ty mặc dù không nhất thiết phải đến đây. Tôi im lặng bước vào phòng luyện tập của BTS như mọi ngày và âm thầm quan sát bóng dáng của ai kia. Hôm nay, Jimin vẫn luyện tập rất chăm chỉ và nghiêm túc như mọi hôm đến mức mồ hôi đã thấm ướt cả mảng áo phía sau. Một cõi ái náy lại dâng trào trong tôi, hôm qua tôi có phần quá đáng với Jimin, thật ra anh chẳng có lỗi gì trong việc này. Người có lỗi từ đầu đến cuối là tôi, tôi quá cố chấp khi mãi nhớ về quá khứ.
Tiếng nhạc vừa tắt tôi liền vơ vội chiếc túi vờ lục thứ gì đó, ánh mắt bí mật xác định vị trí Jimin ngồi. Jimin ngồi khá xa tôi, có lẽ vẫn còn giận tôi chuyện hôm qua. Tôi vờ tự nhiên đứng lên đi đến ngồi cạnh Jimin, Jimn giận đến mức không thèm nhìn tôi. Tôi khẽ thở dài ảo não lặng lẽ lấy ra một hộp thức ăn, đó là món cơm kim chi Jimin thích nhất do chính tay tôi làm. Trên hộp còn dán một mảnh giấy nhỏ.
"Oppa, em xin lỗi. Cơm kim chi do chính tay em làm, anh ăn rồi đừng giận em nữa nhé".
Một lúc lâu sau Jimin mới liếc nhìn hộp cơm rồi lại nhìn tôi đang ngại ngùng cắm đầu vẽ vời. Tôi lén quan sát biểu cảm của Jimin, bất ngờ anh ngước nhìn tôi. Đôi mắt một mí cùng gương mặt không cảm xúc của anh khiến tôi hơi e ngại. Lẽ nào vẫn giận?
"Thật sao? Là thật sao? Oppa sao? Là oppa sao?"
Jimin bất ngờ nắm chặt hai vai tôi rung lắc đầy phấn khích, hai con mắt hí lại càng hí lộ ra vẻ đáng yêu. Tôi hơi giật mình rồi lại chuyển sang ngại ngùng. Ừ thì oppa.
"Vâng....oppa"
"Hú hú yeahhhh"
Jimin nhảy cẫng lên còn hét lớn. Việc tôi gọi anh là oppa khiến anh vui đến thế? Tôi liếc nhìn Jungkook. Người nghĩ ra ý này chính là anh. Anh còn nói Jimin sẽ vui đến nhảy đụng nóc nhà. Jungkook thấy tôi nhìn anh thì anh liền đá mài, điệu bộ đầy tự hào.
"Anh tha lỗi cho em nhưng sau này phải gọi anh là oppa đó, không được như Jungkookie suốt ngày gọi anh là Jimin-ssi".
Thế là hôm đó tôi và Jimin đã hòa thuận lại. Jimin cũng không hỏi tôi vì sao hôm qua lại thế, anh chỉ nói với giọng điệu rất dịu dàng.
"Đừng nghĩ nữa. Từ nay, anh và BTS sẽ là niềm vui của em"
Câu nói ấy của Jimin vô tình đánh trúng tim tôi khiến tôi luôn nghĩ về nó. Tôi có nên thoải mái hơn với Jimin? Với BTS? Và với...Jungkook? Tôi muốn mình vui vẻ, tôi muốn mình hạnh phúc nhưng tôi cũng muốn mình an toàn. Tôi sợ mình sẽ lại tổn thương thêm một lần nữa. BTS rất tốt. Nhưng chính vì họ quá tốt nên càng khiến tôi sợ. Trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối và cũng chẳng có gì là tốt mãi mãi. Tôi chính là sợ câu nói ấy. Tôi hiểu những cảm giác mà BTS đem đến cho tôi, nó như là những người bạn, người anh, rất chân thành và rất sâu sắc. Chỉ có điều là với một người như tôi. Người từng chịu những tổn thương về gia đình và bạn bè lại khiến tôi khó tiếp nhận tình cảm của BTS. Tôi dù luôn bao bọc mình bằng sự lạnh lùng và trầm ổn nhưng thật ra bên trong lại rất yếu đuối và hỗn loạn. Tôi muốn đó nhưng lại không dám. Tất cả chỉ vì sợ đau. Là đau lòng.
"Anh nghĩ anh cũng nên được gọi là oppa"
Jungkook chẳng biết từ khi nào đã ngồi cạnh tôi còn nói nhỏ vào tai tôi với chất giọng có phần nũng nịu. Tôi giật mình khi nhận ra khoảng cách quá gần này giữa hai chúng tôi rồi nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh càng khiến tôi bối rối. Chuyện hôm qua tôi vẫn còn nhớ như in. Nhớ đến hôm qua tôi lại vô thức nhìn vào môi anh. Đôi môi này vừa mới hôm qua đã hôn tôi. Giờ mới thấy môi Jungkook rất hồng lại còn rất căng, lâu lâu còn chu ra trông rất đáng yêu và lại còn rất mềm mại khi chạm vào. Tôi...tôi đang nghĩ gì thế này?
"Hử? Em đang nghĩ gì mà mặt đỏ vậy?"
"Không...không có gì"
Tôi luống cuống quên mất luôn hình tượng lạnh lùng girl của mình mà lấp dấp trả lời, còn chẳng dám nhìn anh. Anh khẽ nhích lại chọt chọt má tôi rồi phút chốc kề môi sát tai tôi một lần nữa, khoảng cách này còn gần hơn khi nãy. Tôi có thể cảm nhận hai cánh môi của anh đã thật sự chạm vào vành tai tôi.
"Mặt em đỏ trong rất đáng yêu. Anh thích em như thế"
Kèm theo đó là tiếng cười nhẹ của anh. Đùng. Não bộ tôi vừa mới báo động. Tôi đứng phắt dậy đi đến chỗ V giả vờ bàn về bộ trang phục mới của V, để lại một Jungkook vẫn ngồi đó cười nắc nẻ vì sự đáng yêu bất chợt của tôi. Nhưng thật ra anh đâu biết rằng người mà tôi gọi oppa đầu tiên không phải là Jimin mà chính là anh, Jeon Jungkook. Tôi đã gọi và còn gọi rất nhiều lần, và lần nào gọi tôi đều gọi với một sự chân thành và hạnh phúc nhất.
"Cám ơn anh, Jungkook oppa"