Thiệu Nguyệt Nhã trằn trọc cả một đêm không ngủ, kết quả là hôm sau hai mắt thâm quầng như gấu trúc. Đến 6 giờ, Thiệu Nguyệt Nhã quyết định không nằm nữa mà chạy bộ. Chạy bộ được gần nửa tiếng, hai mắt Thiệu Nguyệt Nhã cứ díu lại, cơ thể nặng nề như đeo chì. Hai mắt cô càng lúc càng nặng chịu, cả người lảo đảo. Đúng lúc một người đang đạp xe với tốc độ nhanh, không chú ý mà đâm phải Thiệu Nguyệt Nhã, khiến cô ngã lăn xuống hồ nước gần đó. Vốn đang mơ màng, Thiệu Nguyệt Nhã bị cơn đau do xe đâm và nước làm cho tỉnh tảo.
Cả người Thiệu Nguyệt Nhã bị bao quanh bởi nước. Cô chính là một con vịt cạn 21 năm không dám đến gần chỗ nước sâu. Bạn bè từng “bói” cho cô một quẻ là chết bất đắc kì tử do nước.
Thiệu Nguyệt Nhã hoảng loạn đập tay, cố gắng để bản thân nổi lên khỏi mặt nước nhưng không thể, trong miệng cô lúc này toàn là nước. Cả người cô đang chìm dần xuống hồ. Đúng lúc đó, một người nhảy xuống hồ, bơi đến kéo Thiệu Nguyệt Nhã lại bờ.
Bách Liệt Thành đặt Thiệu Nguyệt Nhã xuống đất. Cả người cô trở nên tím tái đi, khi Bách Liệt Thành kiểm tra thấy tim Thiệu Nguyệt Nhã đã ngừng đập, không thở nữa, anh nhanh chóng ấn tim ngoài lồng ngực đồng thời hô hấp nhân tạo cho cô. Sau khoảng hai ba lần ép tim, tim của Thiệu Nguyệt Nhã đã đập trở lại, Bách Liệt Thành tiến lại định tiếp tục hô hấp cho cô thì bị một trà nước phun thẳng vào mặt.
Thiệu Nguyệt Nhã ho khan, khuôn mặt đã bớt vẻ tím tái. Thiệu Nguyệt Nhã toàn thân ướt như chuột lột, thêm vào việc suýt nữa chết do đuối nước nên vẻ ngoài không mấy dễ nhìn. Cô đặt tay lên ngực, có tiếng đập trong lồng ngực, tức là cô vẫn còn sống. Lúc này cô mới để ý một chuyện, đó là làm cách nào cô lên được bờ, mà vẫn còn sống. Chắc chắn là do siêu năng lực trong lúc nguy hiểm đã bộc phát, bản năng trong người cô trỗi dậy, tự cứu lấy bản thân.
Thiệu Nguyệt Nhã mặc sức tự luyến bản thân mình, sau đó cảm thấy người bắt đầu lạnh, cả người ướt nhẹp. Đúng lúc đó, một chiếc áo phủ lên cơ thê đang run vì lạnh của Thiệu Nguyệt Nhã, cô lúc này mới nhận ra rằng bên cạnh mình có người. Mà người đó không ai khác là học trò của bà mình - Bách Liệt Thành.
“Thiệu tiểu thư sáng sớm đã xuống hồ bơi rồi sao. Mặc dù tập chạy bộ đúng là mệt thật, nhưng cô cũng không thể nhảy xuống hồ như thế chứ.”
“Anh! Phải đấy, trời nóng như vậy, tắm xong công nhận sảng khoái hơn nhiều. Không biết Bách tiên sinh sao lại ở đây?”
“Tôi đến có việc quan trọng muốn gặp cô Hà.” Khoé môi Bách Liệt Thành khẽ nhếch lên, dáng vẻ lúc này của cô gái trước mặt anh ta quả thật có chút doạ người.
“Thì ra là vậy. Cũng gần đến giờ bà tôi dậy rồi đấy. Bách tiên sinh, mời”
Thiệu Nguyệt Nhã làm động tác mời Bách Liệt Thành đi trước. Cô cảm thấy người đàn ông này có chủt kì quái khiến cô không thích anh ta.
“Thiệu tiểu thư định về trong bộ dạng này sao?”
Thiệu Nguyệt Khã thầm mắng Bách Liệt Thành. Nhưng anh ta nói rất đúng, bây giờ cô cùng anh ta trở về với bộ dạng này, không khiến bà cô nghĩ linh tinh mới lạ.
Bách Liệt Thành thưởng thức bộ dạng bối rối không biết nên làm gì của Thiệu Nguyệt Nhã sau đó khẽ cười. Cô gái này quả thật kì lạ, chỉ cần nhắc đến bà cô, thì chắc chắn vảy ngược có cứng đến mấy đều rụng hết. Hà Giai Kì bà cô chính là một điểm yếu của cô. Xem ra, Bách Liệt Thành cần phải “siêng năng” đến thăm cô giáo cũ của mình rồi.
“Chi bằng thế này đi, Thiệu tiểu thư nếu không chê có thể cùng tôi đi mua trang phục khác để thay.”
“Vậy cũng được, làm phiền Bách tiên sinh vậy.”
Bách Liệt Thành gọi điện thoại cho tài xế của mình. Rất nhanh sau đó, chiếc xe có mặt tại nơi hai người đứng.
"Thiệu tiểu thư, mời lên xe." Đôi môi mỏng của anh khẽ cong thành một nụ cười nhẹ, dung nhan tuấn mỹ giống như đang phát ra ánh sáng lấp lánh, làm cho người không thể dời ánh mắt.
Thiệu Nguyệt Nhã nhìn anh ta hơi ái ngại, chiếc xe này thuộc hàng đắt đỏ. Tuy rằng từ trước đến bây giờ cô thuộc dạng người có tiền, nhưng mà nhìn vào nội thất chiếc xe sau đó nhìn nước rơi từ người cô lúc này, Thiệu Nguyệt Nhã khá ái ngại.
“Không sao đâu, người tôi cũng không kém gì Thiệu tiểu thư là mấy. Mấy cái nội thất bên trong còn bảo hành.” Bách Liệt Thành như đọc được suy nghĩ của cô, nói.
“Vậy thì cảm ơn Bách tiên sinh rồi.” Thiệu Nguyệt Nhã đành thuận nước đẩy thuyền.
Bách Liên Thành mở cửa xe phía sau, lúc cô bước lên xe, Bách Liệt Thành đưa tay đỡ lên đỉnh xe. Khi cô ngồi xuống xe, tóc Thiệu Nguyệt Nhã lướt qua lòng bàn tay Bách Liệt Thành, một cảm giác kì lạ vụt qua nhanh trong tâm trí anh rồi nhanh chóng biến mất.
Bách Liệt Thành khôi phục lại tinh thần, anh cúi người, khuôn mặt đầy mị hoặc càng lúc càng rút ngắn khoảng cảnh của hai người.
Thiệu Nguyệt Nhã thấy hành động kì quái của Bách Liệt Thành, vô thứclùi về sau. Anh ta nhìn thấy hành động giữ khoảng cách của cô, khẽ cười sau đó tắt dây an toàn cho cô rồi đóng cửa xe còn bản thân ngồi ở ghế phụ. Ai đó ngồi đằng sau đang suy nghĩ xem bây giờ nhảy khỏi xe có kịp không.