Gả vào hào môn: Cuộc chiến màn ảnh

Chương 13

Thiệu Nguyệt Nhã ngồi im một chỗ trên xe, không dám động đậy, dáng vẻ của cô rất giống học sinh mắc lỗi sợ bị thầy giáo phạt. Xe im lặng chạy thẳng về phía trước, Bách Liệt Thành nhìn cô qua kính chiếc hậu, thấy cô cành lúc càng căng thằng, cơ thể chốc chốc khẽ run.

“Tăng nhiệt độ điều hoà lên.” Bách Liệt Thanh ra lệnh. Người tài xế lập tức làm theo lệnh anh ta. Nhiệt độ xe nhanh chóng tăng lên, Thiệu Nguyệt Nhã cũng đỡ lạnh hơn. Chiếc xe rất nhanh đã đến địa điểm.

Sau khi xuống xe, Bách Liệt Thành không cho Thiệu Nguyệt Nhã có cơ hội chọn cửa hàng khách, bước thẳng đến showroom sang trọng xe họ dừng lại. Thiệu Nguyệt Nhã nhìn bảng hiệu showroom bên ngoài. Quả thật rất tráng lệ, trang trí cũng rất sang trọng. Xem ra, vị tiên sinh đây là một Cao phú soái mọi thiếu nữ muốn.

“Thiệu tiểu thư, không cần khách sáo.” Bách Liệt Thành nở nụ cười ôn nhu, thái độ vô cùng tự nhiên không chút gượng gạo.

Thiệu Nguyệt Nhã nhìn một lượt quanh cửa tiệm, trang phục quả nhiên thiết kế vô cùng quý phái, thanh lịch. Nhìn lướt thoáng giá tiền, giá một chiếc áo bằng tiền học nửa năm của cô. Thiệu Nguyệt Nhã mặc dù gia cảnh khá giả, không lo thiếu ăn thiếu mặc nhưng không được tiêu tiền nhiều.

Cô tiện tay chọn bộ đồ ngay cạnh mình. Sau đó không thèm nhìn lấy một lần, định mang vào thử đồ luôn.

“Thiệu tiểu thư thường ngày trang phục có chút “phóng khoáng” nhỉ.” Bách Liệt Thành nhìn bộ trang phục trong tay cô, giọng đầy thâm ý. Thiệu Nguyệt Nhã không hiểu ý anh ta, nhìn lại bộ đồ trong tay, sốc nặng.

Chiếc đầm da bó sát màu đỏ vô cùng nổi bật kết hợp với xẻ tà và khoét ngực, vô cùng táo bạo và quyến rũ. Thiệu Nguyệt Nhã quả thật muốn tìm một cái hố mà chui xuống, cô cười ngượng một cái rồi nhanh chóng cất chiếc váy về chỗ cũ. Hai bên má cô mỗi lúc một hồng hơn, hoạt động tìm quần áo mỗi lúc một chậm lại.

Bách Liệt Thành đi về phía cô. Mỗi tiếng bước chân anh đi, trái tim cô đập càng mạnh hơn. Bách Liệt Thành lấy ra một chiếc đầm Wraparound Dress tay phồng màu kem. “Chiếc này có vẻ hợp với cô đó.”

Thiệu Nguyệt Nhã nhìn chiếc váy, sau đó cầm y phục xoay người đi vào phòng thay quần áo.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào cửa hàng, tiến nhanh về phía Bách Liệt Thành, cung kính cúi người “Tam gia, quần áo của ngài tôi đã chuẩn bị rồi.”

“Sở Trạch, tôi thấy sắp tới anh nên đến tập đoàn nhiều hơn rồi.”Bách Liệt Thành không nhìn người thanh niên đằng sau mình. Toàn bộ tâm trí anh ta đang dồn về phía phòng thử đồ

“Tam gia, ngài cứ để người mình ướt như vậy. Bệnh cũ…” Bách Liệt Thành toàn thân tràn đầy tức khí điên cuồng âm hiểm, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, con người đầy vẻ u ám, hơi thở có chút dồn dập, dứt khoát phẩy tay , Sở Trạch mặt đầy vẻ không tình nguyện, bất đắc dĩ đành phải trở lại phía sau, giữ một khoảng cách khá xa nhưng vẫn quan sát được vị Phật gia của mình

Nữ quản lý lúc này đang thong thả bước showroom, thấy Sở Trạch ở cửa thì ba hồn bảy vía muốn bay ra ngoài. Cô ta phải chạy chọt, quà cáp khắp nơi, tốt không ít tiền mới lên được chức quản lý ở showroom này, chưa ngồi ấm ghế mà người ở phía công ty mẹ đã đến rồi. Phen này cô ta chết không kịp ngáp rồi.

Sở Trạch đang lo lắng cho Bách Liệt Thành, thấy quản lý đang mồ hôi đầm đìa ở gần đấy liền gọi lại. Trần quản lí cảm thấy tim mình như ngừng đập, hai mắt tối sầm lại. Cơ thể cô ta nặng nhọc tiến tới gần anh, nụ cười đầu gượng gạo, cứng nhắc “ Chuẩn bị trà gừng đường đỏ và xông tinh dầu hoàng đàn Cedarwood. Đặc biệt để nhiệt độ phòng cao lên chút.”

“Ngài Sở yên tâm, tôi nhất định…. nhất định làm ngay. Nhanh sẽ có thôi.”

Trần quản lí nhanh chóng gọi nhân viên chuẩn bị theo dặn dò, đặc biệt tay chuẩn bị trà. Mỗi nhân viên ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp. Đặc biệt là việc phân biệt tinh dầu, các loại trà và trà nghệ được ưu tiên hàng đầu. Bọn họ sẽ bị kiểm tra bất ngờ và nếu không hoàn thành một cách hoàn hảo thì không chỉ đơn giản là chị cắt chức, mất việc.

Rất nhanh, Thiệu Nguyệt Nhã mở cửa phòng thay đồ, bước ra. Bách Liệt Thành đã thu lại vẻ lạnh lùng, cuồng dã kia, thay vào đó là vẻ ôn nhu, ấm áp. Thấy anh nhìn mình im lặng không nói gì, thái độ không có chút thay đổi khiến Thiệu Nguyệt Nhã có chút căng thẳng. “Bộ dạng tôi… tệ lắm sao?”

“Không có. Chiếc váy được em mặc lên trở nên vô cùng sang trọng, vô cùng đẹp.”

Mấy nữ nhân viên nắm bắt cơ hội, sử dụng tài năng của mình, hết lời ca ngợi.

“Vị đây quả thật ánh mắt quả thật tốt nha. Đây là sản phẩm mới nhất bên chúng tôi, được thiết kế độc quyền chỉ có duy nhất một chiếc, không đâu có bộ thứ hai. Tiểu thư đây xinh đẹp thoát tục,cô mặc chiếc váy này lên quả thật là dương chi bạch ngọc, vô cùng thanh nhã. Chiếc váy này quả thật được tạo ra là để dành cho cô vậy.”

“Tiểu thư đây quả thật may mắn. Có bạn trai dung mạo phi phàm, mắt thẩm mỹ lại tốt, quan tâm bạn gái nữ chứ. Thật ngưỡng mộ cô.”

Thiệu Nguyệt Nhã không muốn ở lại lâu, hiện tại cô thầm nghĩ mau chóng trở về. Quay ra bàn thu ngân định thanh toán thì Bách Liệt Thành nắm tay cô giữ lại “Thiệu tiểu thư không nể mặt tôi rồi, tôi đã nói là sẽ bồi tiểu thư mua y phục mà. Là tôi thanh toán.”. Bàn tay anh ta vô cùng đẹp, ngón tay thanh mảnh thon dài, làn da trắng khiến mọi cô gái ngưỡng mộ. Khuôn mặt anh ta có chút tái nhợt, quần áo trên người nhăn nhúm, vẫn còn ướt.

Thiệu Nguyệt Nhã phát hiện ra anh ta còn chưa có đồ để mặc, cảm thấy có chút xấu hổ “Xin hỏi ở đây có trang phục nam không?”

“Có thưa tiểu thư. Hiện tại đang có rất nhiều thiết kế mới cho nam. Tiểu thư muốn phong cách gì ạ.”

Thiệu Nguyệt Nhã nhìn Bách Liệt sau đó cắm cúi lựa đồ. Dáng người Bách Liệt Thành vô cùng đẹp, khuôn mặt lại ưu tú như vậy, chọn đồ không quá khó khăn. Cô chọn áo Blazer màu beige và quần âu cùng tông, và áo phông đen đưa cho Bách Liệt Thành “Bách tiên sinh, anh cũng thay y phục kẻo cảm lạnh.”

Bách Liệt Thành ánh mắt dồn vào bộ trang phục, sau đó nhận lấy bộ trang từ tay cô, đi vào phòng thử đồ. Trần quản lí đầy căng thẳng mang trà đến cho Sở Trạch. Sở Trạch ra hiệu để cô ta đặt trà xuống bàn sau đó tiếp tục quan sát tình hình. Thấy Bách Liệt Thành cầm y phục đi thay, Sở Trạch lặng lẽ thở phào. May mà cô gái kia biết điều, còn chuẩn bị trang phục cho Tam gia,nếu không bằng tính cách của Tam gia, ngài nhất định cứ mặc trang phục này đến khi về đến nhà mới thôi.

Bách Liệt Thành nhanh chóng bước ra, trên mặt có nét rạng rỡ, tràn đầy ý cười. Anh ra hiệu cho nhân viên cửa hàng quẹt thẻ tính tiền. Mà một nhân viên cửa hàng khác chạy nhanh đến gấp gọn quần áo cũ của hai người đóng gói cho vào túi, đưa lại Thiệu Nguyệt Nhã.

Sau khi Bách Liệt Thành và Thiệu Nguyệt Nhã ra khỏi showroom, lên xe thì ở vị trí xung quanh showroom, một nhóm gồm khoảng hai mươi người tập hợp lại, theo sau hộ tống họ.

Sở Trạch thở phào nhẹ nhõm, điện thoại anh có tin nhắn được gửi đến, anh ta mở tin nhắn ra đọc, tâm trạng đầy bất ngờ. Anh ta cho Trần quản lí tìm hai nữ nhân viên phục vụ Bách Liệt Thành và Thiệu Nguyệt Nhã. Trần quàn lí cảm thấy vận hạn tháng này thật đen đủi, cô ta phải đi giải hạn nhanh mới được.

Hai nhân viên thấy khuôn mặt Trần quản lý lúc trắng lúc xanh, thái độ vô cùng khó chịu nên sợ hãi. Hai người tới chỗ Sở Trạch, anh ta nhìn hai người một lượt, khẽ cười “Hôm nay hai người làm rất tốt, tôi được lệnh thông báo hai người được bồi dưỡng chuyên sâu và cơ hội làm việc tại chi nhánh chuẩn bị mở cửa với chế độ ưu đãi tốt hơn.”. Hai nữ nhân viên mặt mày hớn hở, trong lòng vui sướng vô cùng.