Tay cầm ly trà ly trà của Thiệu Nguyệt Nhã khẽ run, biểu cảm có phần không tin nổi điều mình vừa nghe. Cô đặt ly trà xuống bàn, hít một hơi sâu, nở một nụ cười đầy quyến rũ
“Hậu tri hậu giác, Bách tiên sinh quả là người vô cùng thích đùa.”
“Tôi không đùa.”
Thiệu Nguyệt Nhã cảm thấy không gian xung quanh như ngừng lại, thời gian ngừng trôi. Ánh mắt đen sâu thẳm như hố đen của Bách Liệt Thành hút toàn bộ mọi tâm trí của Thiệu Nguyệt Nhã, khiến cô như quên hết mọi thứ. Tiếng đàn piano du dương trở nên nhỏ dẫn, không khí im lặng bao trùm xung quanh hai người. Thiệu Nguyệt Nhã cảm tưởng thời gian cô nhìn vào mắt Bách Liệt Thành như kéo dài vô tận.
Những cơn gió thổi qua, đùa vui với những đoá hoa hồng rực rỡ, khiến chúng đung đưa, cánh hoa bay bay trong gió, tạo thành một hiệu ứng tuyệt đẹp. Bách Liệt Thành càng ngày càng tiến sát lại gần cô, khuôn mặt anh càng lúc càng rõ nét hơn. Đôi mắt anh thâm thúy tựa như hố sâu muốn giam cô vào, Thiệu Nguyệt Nhã không có cơ hội để thoát ra, tựa như bị thôi miên vậy. Cặp môi hơi mỏng anh nở nụ cười có chút xấu xa, ẩn giấu một điều gì đó
“Em nghiêm túc quá đấy. Gọi Bách tiên sinh nghe long trọng quá, em gọi tôi là Bách Liệt Thành được rồi.”
Thiệu Nguyệt Nhã cảm thấy bản thân mình có vấn đề nặng rồi, lại có thể tin một lời nói đùa trắng trợn đến vậy. Cô nở nụ cười giả lả cho qua chuyện, nhấp một ngụm trà lấy lại tinh thần.
Đúng lúc đó, có người gọi điện đến cho Thiệu Nguyệt Nhã, cô cầm cầm điện thoại lên, khẽ nói “Xin phép anh một chút” sau đó đi ra xa bàn trà của họ, nhận điện thoại.
“Xin chào, có phải là thí sinh 1108 phải không?” Giọng nói trong trẻo của nữ còn rất trẻ vang lên từ đầu dây bên kia.
Thiệu Nguyệt Nhã cố lục lại trí nhớ của mình, không có ai có giọng như thế khiến cô hơi nghi ngờ. Nhưng mà cô gái đó nhắc đến thí sinh 1108, đó không phải số báo danh dự thi thử giọng của cô sao.
Thiệu Nguyệt Nhã hơi khẩn trương, lo lắng không biết kết quả thi của mình sẽ ra sao. Hôm đó, biểu hiện của ban giám khảo không mấy hài lòng hay vui vẻ. Đặc biệt hai người đàn ông phía bên tay phải, khi xem cô biểu diễn thì khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận. Nên khi cô ra khỏi phòng, cô tự khẳng định lần thi này của mình thất bại thảm hại rồi
“Xin hỏi cô là…”
“Tôi là Mễ Linh Kha, giám khảo của cuộc thi thử vai nữ chính phim Nhã Sương Bảo Vương. Bây giờ đang có buổi thi lần hai, không biết cô đã đến chưa?”
“Thi thử vai nữ chính? Phim? Tôi nghĩ cô nhận nhầm rồi, tôi tham dự cuộc thi thử giọng nhạc phim, không phải đóng phim.”
“Tôi không nhận nhầm. Phòng thi ở tầng 3, phòng hai, cô hôm đấy mặc váy màu trắng đúng chứ?”
Quả thật điều người kia nói là sự thật, không sai chút nào. Quả thật buổi thử giọng hôm đó là cô thi nhầm phòng. Thiệu Nguyệt Nhã thầm trách bản thân vô dụng, phòng thi còn đi sai. Bây giờ thì hay rồi, thi thử giọng, vào vòng trong buổi thử vai.
“Xin lỗi, hoá ra là tôi đi nhầm. Vậy có lẽ buổi phỏng vấn lần này… có lẽ tôi không tham gia nữa đâu.”
“Nhưng mà… cô vào vòng trong rồi, bây giờ cô bỏ thi giữa chừng như vậy… Cô định bỏ qua cơ hội tốt như vậy hay sao, chỉ còn một chút nữa cô có thể giành vai nữ chính rồi.”
“Tôi chưa từng học diễn xuất hay có năng khiếu về nó cả.”
“Sao cô dám chắc bản thân không có năng khiếu chứ? Nếu cô nói bản thân không có năng khiếu thì chứng minh cho tôi xem đi. Bây giờ là 9h23 phút, cô còn ba mươi bảy phút nữa.
Mễ Kha Linh tắt mắt, Thiệu Nguyệt Nhã cầm điện thoại, thở dài, thần sắc bất đắc dĩ. Quả thật Mễ Kha Linh đã nói trúng tim đen của cô, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian của mình, cô phải trả thù.
“Nguyệt Nhã, không ngờ em có sở thích kì lạ vậy đó.”
Thiệu Nguyệt Nhã quay người lại, ánh mắt dừng lại ở chủ nhân giọng nói vừa nãy. Bách Liệt Thành đang đứng dựa người vào tường, ánh mắt nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch đầy mị hoặc. Đôi mắt phượng dài,ánh mắt sâu thăm thẳm, âm trầm khó lường. Cơ thể cao lớn phủ lấy cơ thể , Thiệu Nguyệt Nhã cảm thấy người đàn ông trước mặt mình vừa tà mị, kinh diễm, yêu nghiệt, có phần sâu xa khó lường lại thanh nhã thoát tục, cao ngạo như một vị thần.