Anh từng bước tiến lại gần cô, mỗi bước chân mạnh mẽ, dứt khoát; tiếng bước chân ngày một rõ hơn khiến tâm trí Thiệu Nguyệt Nhã càng lúc càng mờ dần. Cô tự nhủ bản thân mình, thật sự bình tĩnh, cô ước rằng bản thân có thể tâm lặng như nước, đứng trước mặt Bách Liệt Thành không chút dè chừng. Nhưng sự thật lại trần trụi hơn thế rất nhiều. Cô gặp người đàn ông này cách đây chưa đầy hai mươi tư tiếng, vậy mà cô có thể bài xích anh ta đến vậy.
Thiệu Nguyệt Nhã nhắm mắt lại, hít một hơi sâu trấn tĩnh bản thân mình. Tiếng bước chân dừng lại, bao quanh cô là mùi hương nhẹ nhàng tươi mát, dễ chịu của gỗ đàn hương.
“Tôi đánh em hay sao mà lại phải nhắm mắt? Hay là...do ngượng ngùng?”
Giọng nói trầm ấm, đầy mạnh mẽ và quyến rũ chậm rãi cất tiên, đặc biệt ba từ cuối cùng ngân dài đầy ý vị sâu xa. Sau câu nói là là tiếng cười khe khẽ, ranh ma,đầy thích thú . Thiệu Nguyệt Nhã mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt kiều diễm của Bách Liệt Thành đang đứng vô cùng gần cô, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc. Cô cố gắng đẩy lùi khoảng cách giữa hai người, lùi lại một bước, Bách Liệt Thành lại tiến lên một bước. Chẳng mấy chốc, Thiệu Nguyệt Nhã đã bị dồn đến tường.
“Tại sao lại đứng ở cửa nhà vệ sinh nam?”
“Tôi không có…”
“Ồ… Tôi hiểu rồi. Em định rình trộm người khác đúng không? Không ngờ em lại có sở thích biến thái vậy.”
“Anh…”
Bách Liệt Thành càng lúc càng đùa dai, Thiệu Nguyệt Nhã thẹn quá hoá giận, đẩy anh qua một bên. Một người đàn ông một mét chín, dáng người xuất sắc, quả nhiên không bị chút lực cỏn con của cô mà lùi bước. Trái lại, nhờ cái đẩy của cô, Bách Liệt Thành mạnh mẽ cầm tay cô, kéo cô lại.
Thiệu Nguyệt Nhã cố gắng dãy dụa, bàn tay to lớn đang đặt ở hạ lưng của Bách Liệt Thành càng siết chặt hơn. Cô nhận ra càng giãy càng vô ích, quyết định đứng im không nhúc nhích nữa. Ánh mắt Bách Liệt Thành nhìn cô đầy phức tạp, cơ thể nhanh chóng cúi xuống, đôi môi của anh rơi trên môi cô. Bàn tay anh lỏng dần, một tay luồn vào mái tóc dài.
Gương mặt đầy vẻ mê hoặc, phong trần của Bách Liệt Thành, mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng của đàng hương đang ở gần sát Thiệu Nguyệt Nhã. Cô có thể nghe được tiếng thở cùng hô hấp của anh, cảm thấy bờ môi lành lạnh, đang khẽ run rẩy.
Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước chưa nổi 30, nhưng đối với Thiệu Nguyệt Nhã, như kéo dài hàng thế kỉ. Bách Liệt Thành từ từ buông tay ra, dè dặn, từ tốn như sợ mắc phải sai lầm nghiêm trọng. Mất đi chỗ dựa, cơ thể Thiệu Nguyệt Nhã chao đảo, mất thăng bằng. Bách Liệt Thành Nhanh tay đỡ lấy cô, bế cô ra khỏi tiệm ra, tiến thẳng đến xe.
Ở tầng dưới, Sở Trạch đang ngồi làm việc chăm chỉ, thấy Bách Liệt Thành bước xuống, anh ta kinh sợ phát hiện ra rằng trên tay tay Tam gia đang bế Thiệu Nguyệt Nhã.
Sở Trạch cảm thấy tam qua đang sụp đổ, một màn cẩu lương đang đập thẳng vào mặt anh ta. Anh vẫn có niềm tin mãnh liệt hôm nay ra khỏi nhà bằng chân trái nên mới xui tận mạng như vậy. Hoặc có lẽ do tăng ca nhiều, khiến bản thân sinh ra ảo giác rồi.
Sở Trạch đi thanh toán rồi nhanh chóng đuổi theo ông chủ của mình đến bãi đỗ xe, mở cửa xe cho Bách Liệt Thành. Sau khi đặt Thiệu Nguyệt Nhã ngồi lên xe, Bách Liệt Thành ngồi vào vị trí tay lái. Chiếc xe được khởi động sau đó lao nhanh khỏi quán, để lại người tài xế đang đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.