Khi Thiệu Nhuyệt Nhã hồi phục lại hoàn toàn ý thức của mình thì chiếc xe lái về phía trung tâm thành phố. Suốt đường đi Bách Liệt Thành không hề nói lời nào, sự im lặng bao trùm lấy hai người.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, Thiệu Nguyệt Nhã cảm thấy dường như người đàn ông đang lái xe này muốn dẫn cô đi đầu thai vậy. Hướng xe đi không phải là đường trở về nhà bà ngoại cô, khiến Thiệu Nguyệt Nhã bắt đầu nghi hoặc về người đàn ông trước mắt cô. Hai người gặp nhau chưa tới 24 giờ, chưa đầy một tiếng trước anh ta còn dám hôn cô một cái, không ai có thể khẳng định một người như vậy là người tốt cả.
Nhưng Thiệu Nguyệt Nhã không dám lên tiếng làm phiền hay có hành động thoát khỏi xe. Cô lén nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, rồi thắt dây an toàn chặt hơn một chút.
Tất cả hành động của Thiệu Nguyệt Nhã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Bách Liệt Thành. Anh ta không biểu lộ cảm xúc mấy, chỉ tăng tốc độ thêm tốc độ. Chưa đến mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước toà nhà- địa điểm cô đã thi thử vai bất đắc dĩ lần trước.
Bách Liệt Thành bước xuống xe, mở cửa xe cho Thiệu Nguyệt Nhã dưới con mắt nghi hoặc của cô. Bách Liệt Thành giữ tư thế mở cửa xe, cô không còn cách nào khác đành bước xuống xe. Thấy Thiệu Nguyệt Nhã đầy dấu chấm hỏi, anh ta không nhanh không chậm lên tiếng giải thích.
“Không phải hôm nay em có buổi thi thử vai sao? Cũng sắp kết thúc rồi đấy, nếu em không nhanh chân là mất vai đó.”
“Tại sao anh biết tôi có buổi thử vai lần hai? Hơn nữa tại sao anh biết tôi thử vai ở đây?”
“Điều đó để sau đi, bây giờ… em chỉ cần thi hết khả năng là được.”
“Vậy tôi vào thi đây. Nếu bận anh cứ về trước đi.”
Bách Liệt Thành nở một nụ cười ôn nhu, khẽ gật đầu, Thiệu Nguyệt Nhã vội vã chạy vào trong tòa nhà, tiến thẳng đến tầng ba phòng hai. Đứng trước phòng thi, cô điều chỉnh lại hô hấp của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
Khi cô nắm lấy tay cầm cửa, chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Một đoàn người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, đây chính là nhóm giám khảo của buổi thử vai cho bộ phim. Kha Mễ Linh thấy cô đã đến, gương mặt cô xám xịt đầy bực bội, dáng vẻ đầy oán trách Thiệu Nguyệt Nhã.
“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.” Thiệu Nguyệt Nhã cúi người xuống.
Khuôn mặt của những người trong phòng quả thật không mấy ai vui vẻ, nhất là một cô gái xinh đẹp nhưng trang phục có phần hơi nổi quá. Thiệu Nguyệt Nhã nhận ra đó là một idol gần đây đang được lăng xê rất nhiều. Nếu cô nhớ không nhầm thì cô cái kia tên Lục Thanh Thanh.
Đạo diễn thấy cô đến muộn liền xị mặt: "Buổi thử vai đã kết thúc, lúc này cô mới chạy tới thì có ích gì? Thật chẳng ra sao, cậy bản thân có tài năng muốn làm gì thì làm hả?”
Thiệu Nguyệt Nhã vẫn giữ động tác cúi thấp người, lại đứng chắn ở cửa phòng, thành ra cả đoàn người không ai làm gì được. Lục Thanh Thanh thấy cô tựa âm hồn không tan, trở bên có chút bực bội:
“Cô bé à, cuộc thi đã kết thúc rồi. Phiền em làm ơn tránh đường ra cho chúng tôi.”
“Lục Thanh Thanh, cô đừng đắc ý quá sớm. Nếu thí sinh 1108 không đến muộn, tôi xem cô có đủ khả năng nhận được vai này không?”
Kha Mễ Linh lên tiếng chặn họng Lục Thanh Thanh. Mặc dù tức giận việc Thiệu Nguyệt Nhã đến muộn, nhưng cuối cùng cô ấy cũng quyết giành vai đến cùng, điều khó khiến cơn giận của cô vơi đi một nửa. Kha Mễ Linh thật sự chưa thấy ai có thể đóng được vai nữ chính bộ truyện này ngoại trừ Thiệu Nguyệt Nhã. Cùng với đó, Lục Thanh Thanh cũng có một một mối thù với Kha Mễ Linh.
Phó đạo diễn trong đoàn đang nghe điện thoại, vội chạy đến cạnh vị đạo diễn, thì thầm vào tai ông ta mấy từ sau đó đưa điện thoại cho ông ta. Vị đạo diễn nhìn tên người người gọi đến, khuôn mặt đầy bất ngờ kèm kinh hỉ, ra xa đoàn người một chút nhận điện thoại.
Tầm hai ba phút sau, vị đạo diễn quay lại, nét mặt đầy vui vẻ, thậm chí còn bật cười thành tiếng. Hiện trường im lặng mất mấy giây, vị đạo diễn nổi tiếng khó tính, gai góc đang cười thành tiếng.
“Cô là thí sinh 1108 phải không? Ngẩng mặt lên đi.”