Gả vào hào môn: Cuộc chiến màn ảnh

Chương 18

Tầm hai ba phút sau, vị đạo diễn quay lại, nét mặt đầy vui vẻ, thậm chí còn bật cười thành tiếng. Hiện trường im lặng mất mấy giây, vị đạo diễn nổi tiếng khó tính, gai góc đang cười thành tiếng. Thât khiến con người ta tò mò không biết nội dung cuộc điện thoại kia.

“Cô là thí sinh 1108 phải không? Ngẩng mặt lên đi."

Vị đạo diễn điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tâm tình cũng trở nên hòa hoãn không ít, Thiệu Nguyệt Nhã ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với vị đạo diễn tước mặt. Trong khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt cô gái trước mặt mình, vị đạo diễn trở nên sững sờ, không tin nổi vào mắt mình.

Cô gái trước mặt ông ta mang một hơi thở cổ điển, nhẹ nhàng nhưng cũng mang chút gì đó đầy diễm lệ, thoát tục. Mái tóc đen dài tới eo, trên người mặc một chiếc váy màu kem nhã nhặn. Hành lang tối không khiến cô bị chìm đi, ngược lại, Thiệu Nguyệt Nhã trở nên nổi bật, rực rỡ hơn. Cô yên lặng đứng đó, ánh mắt tràn đầy vẻ tràn đầy kiên định, tự tin khiến ông ta bất giác đến một người ông ta quen biết. Miệng ông ta khẽ gọi tên người đó.

Thiệu Nguyệt Nhã nhìn vị đạo diễn trước mặt mình lúc này, thầm đoán dáng vẻ ngạc nhiên của ông có lẽ xuất phát từ việc mình giống nột người nào đó ông ấy quen biết.

"Do có việc đột xuất nên tôi đến muộn buổi casting. Thật xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người. Nhưng hi vọng mọi người sẽ cho tôi cơ hội thể hiện bản thân." Thiệu Nguyệt Nhã cất tiếng, xin cả đoàn cho cô một cơ hội

Đạo điên vẫn đang trầm ngâm suy tư, còn Lục Thanh Thanh lúc này khuôn mặt đã sầm đi, bàn tay cô ta khẽ siết lại thành quyền. Cô ta khó khăn lắm mới có thể lấy được vai chính của dự án này. Cô ta chỉ cần diễn cố gắng thêm một chút, rồi tiếp rượu xã giao với đám nhà đầu tư là cô ta sẽ trở thành chị đại thật sự, giày xéo lũ diễn viên công ty mình. Thời đại của cô ta cuối cùng cũng đến rồi, không thể để con nhỏ này hớt tay trên của mình được.

"Em gái à, đây không phải chuyện đùa hay là trò chơi của em đâu. Em còn nhỏ, trở về cố gắng học tập đi. Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá, nếu như ai cũng đến muộn như em thì buổi casting này trở thành trò hề mất." Lục Thanh Thanh nở nụ cười đầy ngọt ngào, ra vẻ đạo mạo giảng giải giúp Thiệu Nguyệt Nhã.

Kha Mễ Linh đương nhiên cũng hiểu được ý đồ của Lục Thanh Thanh, cô nhanh chóng kéo Lục Thanh Thanh sang một bên, sau đó nháy mắt với Thiệu Nguyệt Nhã.

"Đạo diễn Dương à, ông cho cô nhóc ý cơ hội để thể hiện bản thân được không. Dù sao cũng không tôn quá nhiều thời gian như mây người kia, ông định bỏ qua nhân tài vậy sao?"

"Chị Kha, chị không cần nguyên tăc thì thôi, đằng này còn keo theo đạo diễn nữa à. Vai diễn đã được định cho Thanh Thanh chúng tôi rồi, chị định phá hoại chúng tôi sao?"

Nữ quản lý của Lục Thanh Thanh thấy Kha Mễ Linh định phá cơ hội tốt của sao nhà mình, lên tiếng ngăn cản cô lại, hiện trường co chút loạn. Những nhân viên khác nhìn thấy phó đạo diễn ra hiệu thu dọn ra về, lập tức bắt tay hoàn thành nốt công việc.

Đạo diễn giơ tay ra hiệu tất cả dừng hêt lại, có lẽ lúc này ông ta cũng định thần lại, nhận rằng hội trường đang lộn xộn, nhốn nháo. Ông ta bước đến vỗ nhẹ vai Thiệu Nguyệt Nhã, cất tiếng:

"Tôi cho cháu một cơ hội. Nhưng không phải nữ chính, là vai nữ thứ Hạ Tịch. Cháu làm được không?"

Tất cả hội trường đều im lặng khi nghe quyết định của đạo diễn Dương. Lục Thanh Thanh và quản lí của cô ta trong lòng cười lạnh, cuối cùng con ranh kia cũng chỉ nhận được một vai thứ, lại còn là một vai mờ nhạt. Xinh đẹp đến đâu, tài năng đến đâu cũng chỉ làm nền cho cô ta mà thôi.

Phó đạo diễn quay sang nhìn đạo diễn Dương, thấy ánh mắt kiên định cùng sự chờ mong, ông ta cuối cùng cũng hiểu được ý của người đàn ông kia. Đạo diễn Dương làm gì đều có suy tính của ông ta, mỗi nước đi của ta chắc chắn đều có nguyên do sâu xa.

Kha Mễ LInh thì càng không phải nói tới, nghe thấy đối tượng hoàn mỹ làm nữ chính của mình lại trở thành một vai thứ, còn là vai thứ phản diện thì tức đến nỗi muốn nổi đóa lên nhưng không làm gì được.

"Cám ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!" Thiệu Nguyệt Nhã nghe thấy lời đạo diễn nói, sắc mặt không hề sầm đi hay tức giận, rái lại còn nở nụ cười nhẹ, cúi người cảm ơn sau đó rời đi.

...

Khi Thiệu Nguyệt Nhã bước ra khỏi tòa nhà, sắc trời đã chuyển tối, đèn đường hai bên đã sáng, cô hít thở thật sâu, cố điều chỉnh cảm xúc của bản thân. Lúc nãy đứng trước bao nhiêu người, chợ đợi câu trả lời của vị đạo diễn khiến trái tim nhỏ của Thiệu Nguyệt Nhã muốn vỡ đến nơi.

Mùi hương đàng hương thoang thoảng xung quanh, hơi ấm phú bao quanh lấy cơ thể Thiệu Nguyệt Nhã.