Bắt đầu một ngày mới, như thường lệ mọi người đang có mặt tại phòng ăn để thưởng thức bữa sáng, ông Dursley như thông lệ giở tờ báo ra đọc và Dudley thì dộng cây gậy Smelting của nó lên bàn. Giờ đây đi đâu nó cũng kè kè cây gậy đó bên mình, bà Dursley đang bận rộn nhuộm xám đồ cũ của Dudley cho Harry, để nó làm đồng phục mới trong ngày lễ nhập học ở trường Tường Đá.
Chợt họ nghe tiếng mở rãnh bỏ thư trên cửa và tiếng những lá thư rơi xuống thảm chùi chân. Ông Dursley nói đằng sau tờ báo:
- Dudley ra lấy thư đi con.
- Kêu Harry lấy á.
- Harry, ra lấy thư.
- Kêu Dudley lấy á.
Đập cho nó một gậy Smelting coi, Dudley.
Harry vọt lẹ tránh cây gậy Smelting và đi ra cửa lấy thư, có ba lá thư nằm trên thảm: một bưu thiếp của em gái ông Dursley gửi, một phong bì màu nâu giống như thư đòi tiền điện nước và - một bức thư gửi cho Harry.
Harry cầm lá thư lên, xem xét bức thư một cách cẩn thận, không tin vào mắt mình, tim nó đập bưng bưng như đang có một ban nhạc khổng lồ đang chơi. Từ hồi nào giờ chưa từng có ai viết thư cho nó cả, ai mà viết cho nó chứ? Nó không có bạn bè cũng không có bà con nào khác vậy mà bức thư này lại gửi cho Harry, trên bìa thư ghi rõ ràng không hề có sự nhầm lẫn nào hết : “ Ông Harry Potter Phòng xép dưới gầm cầu thang 4 Privet Drive”.
Phong bì thư dày và nặng làm bằng giấy da vàng nhạt và địa chỉ thì được viết bằng mực xanh biếc, Harry lật lại lá thư thấy một cái dấu gắn bằng sáp màu tím mang huy hiệu “ một con sư tử, một con ó, một quân hàm và một con rắn quấn quanh mẫu tự H. Ông Dursley từ trong bếp quát ra:
- Lẹ lên thằng kia, mày còn làm gì ngoài đó, kiểm tra bom thư hả?
Harry nhanh tróng trở lại nhà bếp vẫn chăm chú nhìn lá thư gửi cho mình, nó đưa ông Dursley cái thư đòi tiền điện nước và tấm bưu thiếp, ông Dursley xé phong thư đựng hóa đơn, khịt mũi khinh bỉ và liếc qua tấm bưu thiếp. Ông báo cho bà Petunia biết:
- Cô Marge bệnh rồi, ăn nhầm đồ ăn dấm dớ...
Bỗng nhiên Dudley la lên:
- Ba! thằng Harry có thư này ba, ba coi đi.
Lúc Harry sắp mở được lá thư của nó ra, thì lại bị bàn tay mập mạp của thằng Dudley chộp lấy, giật phăng lá thư đưa cho ba nó, Harry la lên cố dành lại cho bằng được cái lá thư:
Trả lại đây, đó là thư của con mà.
Ông Dursley cười khoái chí nói:
- Thôi đi, ai lại đi viết thư cho mày chứ?
Ông rũ lá thư bằng một tay và liếc đọc, mặt của ông biến sắc từ đỏ chuyển sang xanh còn nhanh hơn cả đèn đường. Mà không dừng lại đó, trong vòng vài giây, nó thành ra trắng bệch như bột. Ông Dursley quay qua bà Petunia thấy bà cũng có vẻ biến sắc một cách rõ rệt, hai người trợn mắt nhìn nhau không nói nên lời, chỉ có Harry và thằng Dudley là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố dành cho bằng được lá thư, nhưng lại ngoài tầm với của cả hai đứa nó.
Sáng hôm sau, Harry đã thức dậy từ rất sớm cố gắng không làm cho gia đình Dursley thức giấc, để lấy cho bằng được mấy lá thư, nhưng nó vừa mới rón rén trong hành lang tối thui được mấy bước thì nó dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm cứng cứng và nghe tiếng rú:
− Á Á Á Á Á A A A A.
Harry nhảy bắn lên không trung, cái đống bùng nhùng chắn ngang cửa đó là một thứ gì còn sống!
Nhờ ánh đèn từ trên lầu rọi xuống, Harry kinh hoàng nhận ra giữa đống bùng nhùng ấy là gương mặt dượng Vernon. Ông Dursley đã nằm ngay tại cửa ra vào và ngủ trong một cái túi ngủ suốt đêm qua, hiển nhiên là để ngăn Harry thực hiện chính cái điều mà nó mưu toan làm. Ông quát tháo Harry chừng nửa giờ rồi bắt nó vào nhà bếp pha trà, Harry khốn khổ lê bước vô nhà bếp và khi nó quay trở ra thì thư từ đã đến, nằm ngay trên tay của ông Dursley
Ông Dursley tức điên lên khi có tận ba bốn bức thư được gửi tới, rồi ông không ngần ngại mà xé mấy lá thư thành trăm mảnh vụn ngay trước mặt nó. Harry nhìn lá thư của mình bị ông Dursley xé đi thì ngán ngẩm chui vô phòng. Ông Dursley không thèm đi làm ngày hôm đó, ông ở nhà để đóng bít luôn cái rãnh bỏ thư trên cánh cửa.
Mấy hôm sau số lượng thư được gửi tới tăng đến chóng mặt, bởi vì thư không thể bỏ qua rãnh thư trên cửa nên chúng được chuồi vô qua kẽ hở dưới cánh cửa, hai bên hông cửa, và vài lá thư còn được thảy qua cửa sổ nhỏ trong phòng tắm ở tầng trệt. Ông Dursley lại phải ở nhà thêm một ngày nữa, sau khi đã đốt hết những lá thư, ông lấy búa và đinh đóng bít tất cả các kẽ hở trong nhà lại.
Sáng chủ nhật, ông Dursley ngồi vô bàn ăn sáng, trông mỏi mệt và hơi bệnh, nhưng lại vui mừng. Ông phấn khởi nói với vợ con:
- Một ngày chủ nhật yên tĩnh lạ lùng, cả tuần rồi mới có một ngày đẹp, biết tại sao không Dudley?
Thằng Dudley nhún vai lắc đầu, nhưng Harry nói ngay:
- Vì không có bức thư nào hết phải không thưa dượng.
- Nói chính xác lắm, ngày chủ nhật không có thư! Hố
- Nên ta có thể tận hưởng cả ngày hôm nay, phải vậy chứ, sau này cũng sẽ không còn lá thư nào hết, một lá cũng không.
Không một ai trong gia đình Dursley ngoài Harry trông thấy một con cú to và đen thui bay xẹt qua cửa sổ, trong khi ông Dursley đang thao thao bất tuyệt thì Harry đi đến bên cửa sổ ngó ra ngoài. Nó hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy không chỉ có một con cú mà có rất nhiều con cú đang đậu bên ngoài ngôi nhà.
- Không có thư là đồng nghĩa sẽ không còn phiền phức.Ộ!
Ông Dursley chưa nói hết câu, thì có cái gì đó rớt từ trên ống khói xuống cái lò sưởi bay thẳng vào mặt của ông, rồi tiếng rung chuyển lắc lư rữ rội, xào xạc phát ra từ ống khói, kế đến là ba bốn chục lá thư tuôn xuống ào ào như mưa. Cả nhà Dursley hoảng hốt kêu la om sòm, thằng Dudley sợ hãi nhảy lên lòng của mẹ nó:
- Mẹ ơi, ngăn nó dừng lại đi mẹ, con sợ quá mẹ ơi, cứu con với.
- Ở đâu ra vậy, mau dừng lại đi, biến đi, biến đi.
Harry chưa từng nhìn thấy nhiều thư như vậy trong cuộc đời, nó vui sướng nhảy phóc lên ghế cố tóm cho bằng được một lá thư, nó hươ tay trong không trung rồi tóm được ngay một lá thư. Nó cố chạy thật nhanh ra khỏi nhà bếp để xem cho được bức thư, nhưng ông Dursley đã bám sát ngay sau lưng nó.Ông quát:
- Đưa đây...đưa đây, cái thằng kia... đứng lại.
- Khỏi chạy nha con.
Ông Dursley đã túm được Harry khi nó cố gắng thật nhanh mở cho được cái cửa phòng xép dưới gầm cầu thang. Harry vùng vẫy cố thoát khỏi ông Dursley nhưng không thể nó hét:
- Bỏ ra... bỏ ra, thư của con mà, bỏ con ra.
Cả hai vật lộn trên sàn với hàng trăm lá thư đang bay loạn xạ khắp cả hành lang, hai mẹ con Dursley nháo nhào tay ôm đầu tay bưng mặt chạy ra ngoài, tiếng những lá thư vẫn cứ tiếp tục đổ xuống rào rào không ngừng, dội xuống sàn, văng vô tường. Ông Dursley giữ chặt lấy Harry còn đang dãy dụa hét lên:
- Cả nhà, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, đi thật là xa để bọn chúng không thể tìm được.
- Ba bị làm sao vậy, ba nói gì vậy.
Bà Dursley bị làm cho kinh hãi không nói được câu gì, chỉ biết làm theo ý chồng, sau khi thu dọn hành lý xong mọi người chui vô trong chiếc xe hơi, ông Dursley không nói gì mà cứ thế lái xe đi, không cho mọi người biết là bọn họ sẽ đi đâu. Chính xác là ông tìm kiếm cái gì thì không ai biết,ông cứ lái xe vô tuốt giữa rừng, rồi lái ra, rồi lại chạy tiếp. Cứ như vậy, họ băng qua ruộng đang cày, tới giữa cây cầu bỏ không, và lên tuốt trên tầng cao nhất của bãi đậu xe nhiều tầng.
Cuối cùng ông Dursley đã dừng xe lại tại gần một bãi biển, khoá xe nhốt mọi người bên trong rồi biến mất. Trời bắt đầu mưa, những giọt mưa to rơi lộp độp xuống nóc xe. Dudley sụt sịt khóc. Nó tỉ tê với mẹ:
− Thứ hai rồi. Tối nay ti – vi chiếu chương trình Humberto vĩ đại. Con muốn ngừng ở đâu mà có một cái ti – vi.
Thứ hai, Harry sực nhớ ra. Có thể dựa vào Dudley với các chương trình truyền hình của nó mà biết chính xác các ngày trong tuần. Nếu đúng hôm nay là thứ hai thì ngày mai – thứ ba, là sinh nhật thứ mười một tuổi của Harry.
Ông Dursley đã trở lại với một nụ cười trên môi, ông cầm theo một cái gói gì dài dài, không thèm trả lời với vợ là ông đã mua cái gì. Ông nói:
− Kiếm ra chỗ hoàn hảo rồi. Nào mọi người ra đây.
Bên ngoài xe trời rất lạnh, ông Dursley chỉ cho mọi người xem một cái giống như một tảng đá lớn ở ngoài biển khơi, nhô trên mỏm đá là một cái lều con thảm hại nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra và điều chắc chắn là ở đó không có ti – vi.
Ông Dursley xoa hai bàn tay với nhau phấn khởi nói:
− Dự báo có bão đêm nay và ta đã mượn được một chiếc xuồng để tới đó.
Ông Dursley ra lệnh:
− Tất cả mọi người lên xuồng!
Sau một thời gian tưởng như dài mấy tiếng đồng hồ, xuồng có vẻ đã đến được mỏm đá, ông Dursley vừa loạng choạng chụp ếch vừa trượt pa – té dẫn cả đám vô trong căn chòi tồi tàn duy nhất trên đảo.
Bên trong chòi thật là khủng khiếp: nồng nặc mùi rong biển, và gió thì gào thét luồn qua những chỗ hở trên vách ván, bếp lửa ẩm ướt và trống trơ.
Khi đêm xuống, cơn bão được dự báo trước nổi lên hung tợn quanh họ, những ngọn sóng cao quất ầm ầm vào vách chòi và cơn gió điên gầm gào xô những cánh cửa sổ rung lên bần bật.
Bà Dursley kiếm được một cái chăn mốc trong gian phòng tầng trệt, trải lên cái ghế dài bị mối gặm để giả làm cái giường cho Dudley ngủ tạm. Bà và ông Dursley thì ngủ trên cái giường ọp ẹp ở tầng trên. Còn Harry thì bị bỏ mặc xác, nó tự kiếm chỗ nào êm nhất trên sàn nhà, nằm cuộn mình như con tôm khô dưới một mớ giẻ vụn coi như là mền.
Cơn bão càng lúc càng điên cuồng dữ dội khi đêm khuya dần, Harry không thể nào ngủ được, nó cứ trăn qua trở lại, ráng tìm một thế nằm dễ chịu hơn. Trong khi đó thằng Dudley thì đang ngủ ngon lành, cánh tay của nó buông thõng bên cạnh ghế dài, những con số dạ quang trên đồng hồ đeo tay của Dudley cho biết còn một phút nữa thì đến nửa đêm và Harry sẽ tròn mười một tuổi.
Harry nằm chờ sinh nhật của mình đang nhích tới, băn khoăn không biết ông bà Dursley có nhớ sinh nhật của nó không, rồi thắc mắc không biết bây giờ người viết thư cho nó đang ở đâu.
Ba mươi giây… hai mươi giây… mười… chín… Hay là nó đánh thức Dudley, chỉ để chọc tức nó chơi. Ba giây… hai… một…
BÙM
Cả cái chòi bị chấn động rung lên và Harry ngồi bật dậy, đăm đăm nhìn ra cửa, có ai đó ở bên ngoài đang đập cửa đòi vào.