Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 11: Sóng yên biển lặng

“Được rồi, ngươi đứng dậy đi. Bổn cung nghe nói Thục phi đang bị Gia Quý phi phạt quỳ ở cung của nàng ấy, bổn cung cũng định tới đó. Cùng đi”

Tả Khuynh Hoàng cho phép tiểu thái giám kia đứng dậy, sau đó dẫn đầu tới Thiên Dụ cung. Bước chân nàng không nhanh không chậm, nhưng chắc chắn yển chuyển, tà váy hơi bay khiến từng bước đi như cưỡi gió. Mai Nhi đỡ tay Tả Khuynh Hoàng, cố ý giữ nàng thật chắc, lo sợ Tả Khuynh Hoàng sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thiên Dụ cung cách hồ sen ở ngự hoa viên không xa lắm, Tả Khuynh Hoàng đi một lát là tới nơi. Nàng vừa bước vào đã thấy bóng dáng mảnh mai nhỏ bé quỳ ở giữa sân, nắng chiếu chưa gay gắt nhưng đủ làm mồ hôi đổ trên trán mĩ nhân ròng ròng chảy xuống.

Thục phi nhìn thấy Tả Khuynh Hoàng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức hành lễ:

“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an”

Tả Khuynh Hoàng đứng lại nhìn nàng ta, sau đó lắc đầu thở dài:

“Quỳ cũng lâu rồi, mau đứng dậy đi. Tối nay muội còn phải hầu hạ hoàng thượng nữa”

Đôi mắt Thục phi chợt lóe sáng, vui mừng không hề che dấu:

“Tạ hoàng hậu nương nương”

Gia Quý phi lúc này cũng từ điện chính đi ra, liếc nhìn Thục phi đang vui mừng đứng dậy, sau đó mới hành lễ:

“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an”

Tả Khuynh Hoàng bước tới đỡ Gia Quý phi dậy, ôn như từ tốn nhắc nhở:

“Không cần đa lễ. Cẩn thận động thai”

Gia Quý phi cười nhẹ, tay xoa xoa cái bụng phẳng phiu của mình, đáp lời:

“Hoàng hậu quan tâm mẹ con thần thiếp, thần thiếp vô cùng biết ơn. Nhưng có người trù ẻo thần thiếp, muốn thần thiếp không giữ được cái thai này, nên thần thiếp đã phạt nàng ta quỳ. Hoàng hậu không trách phạt chứ?”

Vừa nói, mắt nàng vừa đảo qua Thục phi. Tả Khuynh Hoàng im lặng một lúc, sau đó hơi hạ giọng:

“Đúng là muội phạt Thục phi hơi quá, nhưng Thục phi ăn nói không biết trên dưới, Quý phi thay bổn cung phạt, cũng không đáng trách. Thục phi, muội còn muốn nói gì không?”

Thục phi vội vã cúi đầu:

“Thần thiếp biết lỗi, mong hoàng hậu và quý phi tha tội”

Gia Quý phi hất mặt khinh bỉ, giọng hơi mỉa mai:

“Nếu đã biết lỗi, vậy ta cũng không tính toán so đo với muội. Muội muội mau vào trong nghỉ ngơi đi. Trời bên ngoài nóng bức, bảo trọng thân thể.”

Thục phi cười như không cười, ánh mắt sắc bén, không hề dấu sự kiêu căng tự phụ:

“Thần thiếp hơi mệt, thần thiếp xin cáo lui trước. Về cung còn tĩnh dưỡng bảo trọng thân thể, tối hay thị tẩm khiến hoàng thượng vui vẻ”

Gia quý phi lập tức tái mặt, muốn lên tiếng đã bị Tả Khuynh Hoàng chặn lời:

“Mới sáng sớm đã nhắc thị tẩm hậu hạ, còn ra thể thống gì chứ. Muội mau chỉnh đốn lại cách ăn nói của mình đi”

Thục phi đưa tay lên chỉnh trâm cài hơi lỏng, sau đó nhẹ nhàng đáp lại:

“Hoàng hậu nương nương dạy phải, là thần thiếp quá vui mừng nên đã lỡ lời. Thần thiếp...xin cáo lui”

Tả Khuynh Hoàng không làm khó nàng ta, ra hiệu nàng ta có thể đi rồi cùng Gia Quý phi đi vào trong. Mai Nhi đỡ tay nàng, cẩn thận dìu từng bước, sau khi nàng ngồi xuống còn tự tay rót trà, thử độc rồi mới cung kính bưng lên.

Tả Khuynh Hoàng ngồi ở ghế trên, cầm cốc trà mát lạnh, cười nói:

“Thục phi tính tình ngẫu hứng, muội muội cũng đừng trách cứ nàng ta”

Gia quý phi cũng từ từ ngồi xuống, không nhanh không chậm trả lời:

“Muội cũng không có ý xấu, chỉ là Thục phi quá kiêu căng ngạo mạn, không phạt thì sẽ không biết lỗi”

“Cũng đều là nữ nhân hầu hạ hoàng thượng, không cần quá so đo. Coi như tích đức cho đứa bé đi”

Gia Quý phi nhìn được sự quan tâm thật lòng trong mắt Tả Khuynh Hoàng, chợt cảm thấy xúc động rưng rưng. Mẹ con nàng được hoàng hậu che chở, vậy thì dễ sống rồi.

“Hoàng hậu nương nương dạy phải”

Tả Khuynh Hoàng cầm quạt phe phẩy, ngả lưng ra sau tìm vị trí thích hợp thoải mái:

“Sau lưng Thục phi còn có mẫu tộc Diệp Hách Na Lạp Thị che chở, hoàng thượng cũng thương yêu sủng ái nàng ta. Muội đó, cũng nên biết ý một chút”

“Thần thiếp đã biết”

Tả Khuynh Hoàng ý cười nhàn nhạt, nhìn xuống cái bụng còn phẳng lì của Gia Quý phi.

“Đứa bé dù là aka hay cách cách thì hoàng thượng vẫn sẽ yêu thương muội. Hãy chăm sóc đứa bé thật tốt”

Gia Quý phi đặt tay lên bụng nhỏ, vâng dạ hùa theo.

“Thần thiếp đã biết. Đứa bé mới chỉ được 2 tháng, nhưng mà thần thiếp đã cảm nhận được sự tồn tại của nó rồi. Nó đang từ từ lớn lên trong bụng thiếp”

Tả Khuynh Hoàng dịu mặt. Kiếp trước khi nàng có thai, cũng là cảm nhận đứa bé từng ngày lớn lên, nhưng chưa đầy 3 tháng đã bị xuất huyết mà sảy thai. Lúc ấy, nàng thấy rõ sự thất vọng cùng chán ghét nơi đáy mắt của Kim Ưng Liệt. Nàng đã cố gắng bù đắp, cố gắng mang long thai, nhưng sức khỏe ngày càng yếu, cuối cùng lại thành vô sinh, không thể có con được nữa.

“Ừ, muội là quý phi, chức vị cao quý, con của mình sẽ được tự mình nuôi. Đừng lo lắng”

“Thần thiếp cũng hy vọng là thần thiếp được tự tay nuôi con của mình, nhìn đứa bé khôn lớn”

Ánh mắt Gia Quý phi đầy sủng ái, tay vuốt bụng cũng trở nên khẽ khàng. Có thể thấy nàng có bao yêu quý với long thai này.

“Vậy muội nghỉ ngơi đi, bổn cung cũng không làm phiền nữa”

Gia Quý phi lập tức được nô tì đỡ dậy, cúi người hành lễ:

“Thần thiếp cung tiễn hoàng hậu nương nương”