Hậu Cung Phượng Đấu

chương 17

Lạc Nhã Nhã nhìn thẳng vào đôi mắt xa xăm của Hoàng phi, lắc đầu ngún nguẩy đáng yêu:

“Thần thiếp làm sao biết được tâm ý của hoàng thượng chứ. Nhưng hoàng thượng vẫn hay nói, thần thiếp băng thanh ngọc khiết, khiến Người chỉ muốn cưng chiều sủng ái, không muốn để ai làm hại thần thiếp”

Hoàng phi không thay đổi sắc mặt, vẫn dịu dàng với vẻ thoát tục đó. Nữ nhân này – dù có tức giận hay vui vẻ vẫn thanh tuần dịu êm như vậy.

“Vậy sao? Đúng là muội muội rất khiến người ta yêu thích”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới Diên Hi cung, Lạc Nhã Nhã hành lễ về trước, để lại Hoàng phi vẫn ung dung bước tiếp. Nô tì thân cận A Tương đằng sau lập tức lên tiếng:

“Nương nương, Lạc Nhã Nhã này có vấn đề sao?”

Hoàng phi Lưu Chân Chân không nhanh không chậm bước, trên mặt xinh đẹp không còn khí chất thần tiên thường ngày, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo thấu xương:

“Tất nhiên. Ả ta thật sự quá thông minh. Nếu cứ thế này, chỉ cần một thời gian ngắn thôi, ả sẽ lên làm phi, thậm chí là quý phi. Nhưng mà người có tham vọng lớn vậy, chắc chắn muốn leo lên ghế hoàng quý phi”

A Tương cũng có chút run sợ:

“Sao người lại nhìn ra nàng ta đáng sợ vậy chứ?”

Hoàng phi nắm chặt bàn tay, không để ý lúc nói chuyên với Lạc Nhã Nhã lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi:

“Ngươi không nghe thấy sao? Nàng ta luôn nhắc tới sự ân sủng của mình trước mặt bổn cung, khẳng định nếu bổn cung đánh chủ ý lên người ả, nhất định sẽ chọc tới hoàng thượng. Như vậy đơn giản sao? Bổn cung muốn châm ngòi nàng ta với hoàng hậu, nàng ta liền khôn khéo thừa nhận bản thân không xứng, không bằng, không có tham vọng. Loại người ấy, thực chất mới là đáng sợ nhất”

“Nàng ta tham vọng lớn như vậy, chúng ta có nên...”

Hoàng phi lấy hơi giữ bình tĩnh, lắc đầu:

“Hiện tại chưa được. Dù nàng ta được sủng ái thì bây giờ cũng chỉ là đáp ứng thôi”

“Dạ”

===

Tả Khuynh Hoàng trở lại Cảnh Nhân cung, lấy hộp băng ôm chặt hạ nhiệt. Đi ngoài đường một chút thôi đã nóng tới muốn thiêu đốt. Thật là đáng sợ.

Mai Nhi ngoan ngoãn mang trà lạnh tới cho nàng, cầm quạt phe phẩy:

“Nương nương cố gắng một thời gian nữa, sắp chuyển thu rồi, lúc ấy sẽ mát mẻ hơn”

“Đúng vậy. Mùa hạ nóng chết đi mất”

Tả Khuynh Hoàng mỗi khi về cung lại giống như thiếu nữ, sống đúng tuổi của mình. Nàng có yêu, có ghét, có thích có thù, không phải là người thâm sâu khó lường, toan tính trước sau.

Vẻ mặt trẻ con này chỉ có Mai Nhi nhìn thấy, đáy lòng nàng ta mềm nhũn. Hoàng hậu nương nương kì thực rất xinh đẹp, đẹp hơn cả Lạc Nhã Nhã. Chẳng qua, Lạc Nhã Nhã danh xưng đệ nhất mĩ nữ hoàng cung kia, biết ăn nói hơn, vẻ đẹp mềm mại yếu ớt hơn thôi.

“Nương nương, người dùng chút điểm tâm đi. Người đã mệt rồi”

Mai Nhi dâng chút bánh quế lên. Tả Khuynh Hoàng vừa nhìn đã khé cả cổ, lập tức từ chối:

“Không ăn đâu. Mau đem xuống đi. Mang chút trà lên đây là được rồi”

Mai Nhi nhăn nhó hết cả mặt:

“Từ sáng tới giờ người có ăn gì đâu, làm sao phụng thể chịu được. Mau dùng một chút đi mà”

Tả Khuynh Hoàng nhìn bộ mặt méo mó tới đáng thương của nàng ta, miễn cưỡng ăn một miếng. Vị ngọt của điểm tâm lan tỏa trong miệng, khiến nàng cũng dịu đi đôi chút.

“Nương nương, người mới đăng cơ, nên bảo trọng phụng thể”

Sự quan tâm trong ánh mắt kia không thể là giả. Tả Khuynh Hoàng vỗ vỗ tay Mai Nhi an ủi.

“Em lui ra đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi”

Tả Khuynh Hoàng xoa xoa mi tâm, khẽ giọng. Làm hoàng hậu cũng quá mệt mỏi rồi.

Bây giờ cũng đã giữa trưa, trời nắng như đổ lửa, mái ngói của Tử Cấm Thành cũng rực lên sáng chói khiến người nhìn đau mắt. Khung cảnh hoa lệ sừng sững này, biết bao người oán khóc, bao người tham vọng, bao mạng người bỏ lại nơi đây?

Tả Khuynh Hoàng nhìn sân nắng rực, cảm nhận cái nóng vây quanh. Mùa hạ vẫn là vậy, từ bé nàng đã không thích rồi.

Nhưng mà, nếu thời gian có thể quay lại...

...

Hôm sau, Tả Khuynh Hoàng vừa sáng sớm đã cho miễn thỉnh an, đi thẳng tới Vĩnh Hòa cung. Thục mỹ nhân đã tỉnh, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, sắc mặt tái mét, môi thâm lại dọa người ta hoảng hốt.

Thấy Tả Khuynh Hoàng tới, nàng ta lập tức ngồi dậy:

“Thần thiếp...”

“Không cần đa lễ. Ngồi đi. Giữ gìn sức khỏe”

Tả Khuynh Hoàng đỡ nàng ta, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường.

“Nương nương, thần thiếp hồ đồ tin lời Hoàng phi, thiếp không dám đánh chủ ý lên hoàng thượng”

Thục mỹ nhân vừa nói đã bật khóc, thanh âm run run, không còn dễ nghe như bình thường. Tả Khuynh Hoàng nghe nàng ta nói hết, chỉ gật đầu.

“Bổn cung biết là muội không dám. Bổn cung cũng tới đây để nghe rõ sự tình”

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin kể từ đầu, không dám nói dối nửa lời. Chỉ mong Người hãy bảo vệ mạng sống cho thần thiếp”