Thục mỹ nhân nắm lấy tay Tả Khuynh Hoàng, ánh mắt mong đợi. Tả Khuynh Hoàng gỡ nhẹ tay nàng ta, cười:
“Bảo vệ muội là điều đương nhiên, nhưng mà cái chủ chốt vẫn là muội có bảo vệ được chính bản thân mình không”
Sao Thục mỹ nhân lại không hiểu ý nàng chứ. Trong cung này vô vàn nguy hiểm, nếu chính bản thân nàng ta không tự bảo vệ nổi mình, ai cứu được nàng đây?
Tả Khuynh Hoàng vỗ vỗ tay Thục mỹ nhân: “Muội đừng lo lắng, hoàng thượng anh minh, sẽ không trách oan muội đâu”
“Nương nương, thần thiếp vô năng, hoàng thượng e rằng, không thể trả cho thần thiếp một công đạo, chỉ mong sau này nương nương chiếu cố thần thiếp, để thiếp ở trong cung đỡ cực khổ.”
Một cô nương tính tình ngang ngạnh như Thục mỹ nhân mà lại hạ mình cầu xin như vậy khiến Tả Khuynh Hoàng có chút xúc động. Bảo vệ nàng ta, e rằng chả khác nào chống đối hoàng thượng.
Tả Khuynh Hoàng không đáp lại nàng, sai Tiểu Mai đưa thuốc tới, tự mình đút cho Thục mỹ nhân.
“Mau uống chút thuốc đi, nhanh khỏe mới có thể bình an mà sống”
Thục mỹ nhân không cãi lại nàng, ngoan ngoãn uống thuốc. Vị thuốc đắng chát tới tận họng làm nàng ta ho sặc sụa. Tả Khuynh Hoàng đưa khăn lau miệng cho nàng, ân cần như tỷ tỷ ruột thịt.
Mùi thuốc nồng nàn bao trùm cả căn phòng khiến chính Tả Khuynh Hoàng cũng khó chịu, nàng đưa thuốc cho Thục mỹ nhân, bảo nàng ta tự uống rồi rời đi.
Chức vị chỉ là mỹ nhân, cung của nàng ta cũng không có bao người, chỉ còn 2-3 người hầu ở trong đại điện.
“Mai Nhi”
“Có nô tì”
Tiểu Mai đưa tay đỡ Tả Khuynh Hoàng, chăm chú nghe lệnh.
“Em tới bảo thái giám nội vụ phủ, đưa thêm người tới phục vụ Thục mỹ nhân. Nàng lâm bệnh, cần người chăm sóc”
“Nương nương, người hà cớ gì vì Thục mỹ nhân rớt đài mà chống lại hoàng thượng? Người đang được sủng ái, không thể vì vậy mà làm càn”
Tiểu Mai không hiểu. Chủ tử của nàng rất tốt bụng, nhưng cũng chưa tới mức giúp đỡ người không điều kiện. Lần này chủ tử không chỉ bảo vệ Thục mỹ nhân, mà còn trực tiếp công khai chống lại hoàng thượng, e rằng điều này không tốt.
Tả Khuynh Hoàng mắt nhìn sâu xa, môi khẽ cười:
“Trong cung này, người quay đầu lại không nhiều. Nếu Thục mỹ nhân quay đầu làm bờ, không tham gia tranh sủng, không đấu đá làm loạn hậu cung, vậy thì bổn cung cũng sẽ không làm khó nàng. Cần gì phải tuyệt tình như vậy?”
“Vậy bên hoàng thượng...”
Mai Nhi mặt đầy lo lắng. Dù tính sao thì chuyện này cũng không phải chuyện tốt.
“Em không cần lo, nước tới bờ cản, binh tới tướng cản. Bổn cung đã có sắp xếp rồi”
===
Quả nhiên tin tức truyền tới tai Kim Ưng Liệt rất nhanh, hắn triệu nàng vào cung, nổi giận đùng đùng. Tả Khuynh Hoàng quỳ dưới đất, không một lời ai oán, cũng không biểu lộ một tia cảm xúc nào khiến Kim Ưng Liệt cũng không còn tâm trạng để mắng chửi.
“Hoàng hậu, nàng làm trái ý trẫm, là muốn gì? Trẫm quá sủng ái nàng nên nàng không coi trẫm ra gì ư?”
Tả Khuynh Hoàng không ngẩng đầu đáp, giọng không ấm không lạnh, lại phảng phất tủi thân làm người ta đau lòng: “Thần thiếp không dám”
“Không dám? Nàng điều thêm người tới cung của một mỹ nhân, khiến nàng ta có đãi ngộ hơn chức phận, trẫm còn mặt mũi đâu mà gặp các phi tần khác? Họ mà làm loạn thì trẫm phải ăn nói sao? Huống hồ, Thục mỹ nhân phạm phải tội lớn, trẫm không ưng ý nàng ta, nàng thân là hoàng hậu, không lên tiếng trách phạt còn giúp đỡ nàng?”
Kim Ưng Liệt nhìn Tả Khuynh Hoàng đang quỳ, giọng nói càng cứng cỏi, tức giận len lỏi làm hắn thật sự không vừa mắt nàng.
Tả Khuynh Hoàng ngẩng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp đã ướt ướt. Mỹ nhân rơi lệ khiến quân tử cũng phải đau lòng. Quả nhiên, Kim Ưng Liệt nhìn vậy, lửa giận nguôi đi một nửa. Hắn thở dài một hơi, đi tới đỡ nàng dậy.
“Khuynh Hoàng, nàng lúc nào cũng tự làm theo ý mình”
“Thần thiếp có tội. Nhưng thần thiếp nghĩ, Thục mỹ nhân đã ngã bệnh, nếu chỉ có một nha hoàn bên cạnh hầu hạ nhất định không thể nào bình phục, thậm chí còn nguy hiểm tính mạng. Thục gia sẽ vì thế mà lấy cớ gây loạn trên triều làm hoàng thượng khó xử. Thần thiếp...là thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, mong bệ hạ trách phạt”
Vừa dứt lời, Tả Khuynh Hoàng lại giả vờ định quỳ xuống. Kim Ưng Liệt lập tức đỡ nàng, đôi mắt đen sâu thẳm mông lung nhìn nàng, giọng nói cũng hạ xuống:
“Là hoàng hậu lo nghĩ cho trẫm, vậy mà trẫm lại không hiểu tâm ý của nàng, trẫm không đúng, nàng đừng để bụng. Mau đứng dậy”
Tả Khuynh Hoàng cười nhẹ, cả người mềm nhũn dựa vào hắn:
“Hoàng thượng, nếu người không muốn, thần thiếp lập tức cho nha hoàn ở phủ Thục mỹ nhân rút đi. Người đừng tức giận, tổn hại long thể”
Kim Ưng Liệt ôm ấy nàng, để nàng dựa vào lòng mình:
“Tất cả theo ý hoàng hậu”
Nam nhân mà, có ai chịu được khi nữ nhân của mình làm nũng chứ? Chỉ cần yểu điệu dịu dàng, có chút yếu đuối, nhất định sẽ khiến người ta đau lòng, bất giác sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ngươi.
“Khuynh Hoàng, để nàng chịu ấm ức rồi. Nhưng từ giờ về sau, có việc gì hãy bàn bạc trước với trẫm được không?”
Tả Khuynh Hoàng gật đầu, hộ giáp chạm nhẹ vào hông hắn:
“Thần thiếp đã rõ. Hôm nay chịu chút ấm ức không sao, có thể để hoàng thượng hiểu tâm ý của thần thiếp, là thần thiếp đã rất vui rồi. Mọi chuyện sau này, thần thiếp không dám tự ý làm nữa”
Dường như Kim Ưng Liệt rất ưng thái độ của nàng, đưa tay xoa nhẹ mái tóc đã được búi cẩn thận.