Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 19

Có lẽ áy náy với nàng, Kim Ưng Liệt suốt một tuần liền nghỉ chân tại cung hoàng hậu. Phi tần có ghen ghét tới đâu cũng không dám có ý kiến.

Tả Khuynh Hoàng không muốn thị tẩm, nhưng thân là hoàng hậu, là chính thê của hoàng thượng, có thể từ chối sao?

Nàng lại không dám uống canh tránh thai quá nhiều. Canh đó hàn khí, không lợi cho sức khỏe, nếu liều lượng quá nhiều dồn vào cơ thể, mai sau có khả năng không thể thụ thai được nữa.

Mai Nhi hầu hạ nàng tắm rửa rồi thay y phục, chỉnh sửa lại mái tóc dài đen mượt:

“Nương nương, hoàng thượng sáng sớm đã ban tặng cho Người vô vàn châu báu quý giá, hoàng thượng thật tốt với Người”

Đúng là Kim Ưng Liệt đang rất sủng ái nàng, gần như để cho tất cả phi tần và quan lại tin: hoàng hậu luôn có chỗ đứng trong hậu cung, mãi mãi không ai thay thế. Nhưng mà Tả Khuynh Hoàng lại không biết sao? Hắn chẳng qua muốn lấy nàng ra làm lá chắn thôi.

“Ta là hoàng hậu của hoàng đế, là chính thê của Ngài, bổn cung không được sủng ái, vậy hoàng thượng sủng ái ai đây”

“Tình cảm của nương nương và hoàng thượng thật tốt, từ bé hai người đã quen biết nhau, khi trưởng thành lại kết bái phu thê, thật khiến người ta ganh tị”

Mai Nhi bộ dáng ngưỡng mộ ra mặt, đôi mắt nàng ta sáng long lanh. Đi theo hầu hạ hoàng hậu chính là phúc ba đời nhà nàng, nàng không vui vẻ làm sao được.

“Vậy sao?”

Tả Khuynh Hoàng chợt nhớ dáng hình Kim Ưng Liệt hồi bé. Tiểu thái tử được cưng chiều nhất lúc bấy giờ, không hề kiêu căng ngạo mạn, ngày đêm đèn bút rèn luyện. Ai cũng bảo, con cưng của thiên đế mai sai sẽ là một hoàng đế tốt.

Ngay cái nhìn đầu tiên, nàng đã thích hắn rồi. Lúc ấy nàng còn là quận chúa của Tả gia, nghịch ngợm ương bướng không thua gì đấng nam nhi. Vì hắn, nàng học tập cầm kì thi họa. Vì hắn, nàng trở nên dịu dàng nữ tính, thướt tha yểu điệu. Tả Khuynh Hoàng còn nhớ, lúc mới gặp hắn về, nàng còn khóc lóc cầu xin cha mẹ vào cung xin tiên hoàng hôn ước.

Sau đó, Tả Khuynh Hoàng nàng nhập cung ngày càng nhiều, trở nên thân thiết với Kim Ưng Liệt nhiều hơn. Hai người cứ thế lớn lên với nhau, cho tới khi trở thành những thiếu niên 15-16 hừng hực tuổi trẻ.

Tiên hoàng đích thân chỉ hôn quận chúa Tả gia cùng thái tử Kim Ưng Liệt đính hôn. Nàng vui mừng khôn xiết, cả tháng không ngủ được, chờ mong tới ngày hỉ.

Thành thân được 1 năm, Kim Ưng Liệt bắt đầu lập thê thiếp. Lòng nàng đau hơn cắt nhưng không hề phản đối một câu.

Ba năm sau, tiên đế băng hà, thái tử tiếp quản giang sơn. Kim Ưng Liệt lên ngôi, hậu cung ba nghìn mĩ nữ.

Lúc ấy Tả Khuynh Hoàng vẫn mang trong mình bản tính trẻ con, bắt đầu làm loạn với hắn, khiến hắn ghét bỏ. Sau đó...thì bị Lạc Nhã Nhã ban chết.

Ngẫm lại thôi cũng có chút hoài niệm. Nhưng mà, chả lẽ kiếp này nàng cũng lại ngồi im đợi Lạc Nhã Nhã kia hại mình sao?

Tả Khuynh Hoàng nàng có nên ra tay trước?

Nhưng mà, nếu ra tay trước, Lạc Nhã Nhã đang được sủng ái, thì thiệt cho nàng hơn là nàng ta. Kim Ưng Liệt nhất định sẽ tin tưởng nàng ta.

“Nương nương, người có phiền muộn gì sao?”

Tả Khuynh Hoàng đưa tay đỡ trán, xoa xoa mi tâm đang nhăn lại tới phát đau. Khuôn mặt tinh xảo của nàng trang điểm rất kĩ nhưng lại phảng phất u buồn khó nói.

“Không có gì, hôm nay thời tiết mát hơn, chi bằng chúng ta ra hoa viên vẽ tranh?”

“Dạ nương nương”

---

Hậu cung chả có việc gì làm, vì vậy nên mỗi ngày, các phi tần người thì vẽ tranh, người thì thêu vá, người thì nhảy múa lấy lòng hoàng thượng, không thì ngồi nói chuyện với nhau đủ thứ bát quái.

Tả Khuynh Hoàng tới hoa viên đã thấy Lạc Nhã Nhã cùng với Nhàn phi đang ngồi nói chuyện, hai người đều cầm khăn tay thêu thùa gì đó. Thấy nàng, hai người họ lập tức đứng dậy hành lễ:

“Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương”

Tả Khuynh Hoàng cười: “Đứng dậy đi. Hôm nay thời tiết tốt, mọi người ra ngắm cảnh cũng là điều tốt”

Nhàn phi gật đầu, miệng chúm chím khiến người ta yêu thích: “Vâng, thời tiết hôm nay đúng là đẹp, mát mẻ hơn mọi ngày, đã gần chuyển sang thu rồi”

Tả Khuynh Hoàng cũng không nói mấy lời với các nàng, rời tới một nơi có bóng râm rồi đặt kệ vẽ. Nàng vẽ một bức tranh mùa xuân, hoa đào nở khắp nơi hồng rực, lại diễm lệ điểm cạnh vài bông tuyết li ti.

Mùa xuân, mùa đâm chồi nảy lộc, mùa bình an phú quý.

Bức vẽ tốn gần một canh giờ mới hoàn thành. Trời lúc này đã tới trưa, nắng cũng bắt đầu gắt hơn. Tả Khuynh Hoàng lấy khăn chấm mồ hôi lấm tấm.

“Nương nương, mặt trời đã gần lên đỉnh rồi, người còn đừng vẽ nữa, mau hồi cung thôi”

Tả Khuynh Hoàng không đáp, vẫn ngẩn người nhìn bức tranh kia. Họa của nàng không phải thiên phú, nhưng cũng không tới nỗi nào, nhìn từng cánh hoa đào rất xinh động.

“Hoàng hậu nương nương, nắng như vậy, người không về cung e rằng thân thể sẽ tổn hại đấy”

Một giọng nói từ sau vang lên kéo Tả Khuynh Hoàng về hiện thực. Nàng khẽ quay đầu. Là Thiện vương gia - Kim Tướng, tam hoàng tử của tiên đế. Luật theo quy củ, nàng phải gọi hắn một tiếng tam ca.

“Thần xin bái kiến hoàng hậu nương nương”

Kim Tướng có tướng mạo khôi ngô, là người học võ nên thân hình vạm vỡ săn chắc, làn da rám nắng đầy bụi trần. Chỉ là, không biết vị vương gia này hôm nay lại vào cung vì việc gì.

“Vương gia đừng khách sáo, bổn cung còn phải gọi người một tiếng tam ca”

Kim Tướng cười lớn, dường như không hề có khoảng cách quân thần ở đây, giống như anh em trong nhà gặp nhau vậy.

“Nương nương gọi ta một tiếng tam ca, ta không dám nhận”

Mai Nhi đằng sau hành lễ với hắn, hắn liền phất tay bỏ qua.

“Hoàng hậu nương nương, trời đã tới trưa, để thần đưa nương nương về cung”