“Vương gia, không cần thiết”
Tả Khuynh Hoàng không nể mặt mà từ chối. Kiếp trước vì đồng ý cho hắn đưa về cung, nàng bị Lạc Nhã Nhã hãm hại, làm Kim Ưng Liệt sinh nghi, hại nàng khổ sở chứng minh trong sạch, cuối cùng tốn công vô ích, dã tràng xe cát.
Đời này, nàng quyết không ngu ngốc thế.
“Nương nương nói lời này là không để ta vào mắt sao?”
“Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ ta còn là Hoàng hậu của đại Kim này, bổn cung không để ngươi vào mắt, có làm sao? Nể mặt ngươi là tam ca của hoàng thượng, bổn cung sẽ không truy cứu chuyện này. Mời vương gia vẫn nên về cho”
Tả Khuynh Hoàng vừa dứt câu, bóng dáng yểu điệu thướt tha như thiên sứ lấp ló đằng ra lọt vào mắt nàng. Lạc Nhã Nhã. Quả nhiên nàng ta và vương gia này lên âm mưu hãm hại nàng.
“Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương, bái kiến vương gia”
Lạc Nhã Nhã hành lễ, khuôn miệng nàng ta khe khẽ cười. Mĩ nhân chúm chím cũng khiến người ta say mê.
“Lạc đáp ứng, đã lâu không gặp. Tại sao cô lại ở đây?”
“Ta đi tới Dưỡng Tâm điện hầu hạ hoàng thượng, vô tình đi qua đây. Hoàng hậu và vương gia đang có chuyện nói riêng sao?”
Tả Khuynh Hoàng nghiêm mặt, không đáp nàng. Quả nhiên là nói móc nàng, nói nàng với vương gia có tư tình. Thật to gan.
“Bổn vương tiễn hoàng hậu nương nương về cung, Lạc đáp ứng không có việc gì hãy đi trước”
“Vương gia nói sai rồi. Bổn cung chưa đồng ý cho ngươi đưa bổn cung về. Nếu ngươi dám chống đối ý chỉ bổn cung, bổn cung sẽ tấu lên hoàng thượng ngươi dám khi dễ ta”
Vương gia tay nắm chặt thành đấm, tức giận tới bật cười, sắp không chịu được thì Lạc đáp ứng lên tiếng giải vây cho hắn.
“Nương nương, vương gia có ý tốt, dù sao vị đây cũng là tam ca của hoàng thượng, là tam ca của người. Người nỡ từ chối ý tốt của vương gia sao? Hoàng hậu nương nương như vậy là không nể mặt vương gia rồi”
Mai Nhi nhịn không được nữa, lạnh mặt lập tức bênh vực chủ tử:
“Lạc đáp ứng không được nói lung tung. Hoàng thượng là chủ thiên hạ, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, không có họ hàng thân thích. Đế Hậu là thiên tử, tại sao phải nể mặt người ta?”
Vương gia: “Nô tì này là ai? Dám ở đây lên tiếng khi chủ tử đang nói chuyện? Người đâu, lôi ra đánh chết”
Tả Khuynh Hoàng sắp bị hai người kia làm cho tức hóa cười rồi. Ai dám to gan động vào cung nữ thân cận của nàng? Vương gia này điên rồi sao? Xem ra hai người này thật sự muốn làm khó nàng, dồn nàng vào chỗ chết.
“Bổn cung là hoàng hậu, ngươi dám xử tử cung nữ của bổn cung? Hay cho một vương gia và đáp ứng như ngươi dám ngồi lên đầu bổn cung.”
“Hoàng thượng giá đáo”
Giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy uy quyền vang lên – Dương Trung.
Kim Ưng Liệt có lẽ không đợi được Lạc Nhã Nhã, sau khi phê xong tấu chương liền đi tìm nàng. Bước tới hoa viên liền nghe đám người này làm ẫm ĩ.
“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng”
“Vi thần xin bái kiến hoàng thượng”
Kim Ưng Liệt nhìn ba người bọn họ, có chút chán ghét lên tiếng:
“Các người ở đây làm ồn ào hoa viên của trẫm, là không muốn trẫm nghỉ ngơi sao?”
Tên Vương gia kia lập tức tự giải oan cho bản thân:
“Bẩm hoàng thượng, vi thần đi tới hoa viên thấy hoàng hậu nương nương chuẩn bị về cung, muốn tiễn nương nương một đoạn, ấy vậy mà thành hiểu lầm làm ồn tới người, là vi thần có tội”
Lạc đáp ứng cúi đầu. Nàng ta không dám ngẩng, nếu để chuyện này liên lụy tới nàng, thì nàng cũng đừng mong sống ở hậu cung này nữa. Hoàng thượng bây giờ là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
“Hoàng thượng, vương gia có ý làm khó thần thiếp. Nói là muốn đưa thần thiếp về cung, nhưng lại luôn miệng nhắc tới mình là tam ca của hoàng thượng. Thần thiếp nghe không nổi, đành phải làm lớn”
Tả Khuynh Hoàng cung kính khai báo. Y phục nàng xanh nhàn nhạt làm dịu đi nắng trưa gay gắt.
“Hoàng hậu đứng dậy đi. Trưa nắng vậy đã làm nàng uất ức rồi. Hãy theo trẫm về cung dùng bữa”
“Dạ hoàng thượng”
Kim Ưng Liệt mắt lướt qua Lạc Nhã Nhã, hơi hạ thấp giọng:
“Lạc đáp ứng hãy về cung tự sám hối 3 ngày. Trẫm sủng ái nàng không phải để nàng làm càn làm khó hoàng hậu. Mấy ngày này không cần hầu hạ trẫm nữa.”
Lạc Nhã Nhã hoảng hốt: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám làm khó hoàng hậu”
Đáy lòng Lạc Nhã Nhã rơi lộp độp.
“Vương gia, trẫm trước là hoàng đế, sau mới là đệ đệ của ngươi. Nếu ngươi dám tới gây phiền hậu cung của trẫm, vậy đừng trách trẫm bạc tình.”
Lệ vương gia: “Thần không dám”
“Lui xuống hết đi”
---
Tả Khuynh Hoàng tới Dưỡng Tâm Điện, tay trong tay với Kim Ưng Liệt khiến người ta hâm mộ.
Hoàng thượng đối với hoàng hậu thật tốt.
“Khuynh Hoàng, làm nàng ấm ức rồi”
Tả Khuynh Hoàng quỳ gối không dám ngẩng đầu: “Thần thiếp không ấm ức. Thiếp là hoàng hậu, sao có thể để họ chèn ép chứ?”
“Lạc đáp ứng cũng chỉ nhất thời hồ đồ, nhưng tâm nàng ấy trong sạch. Nàng cũng đừng để tâm”
Tả Khuynh Hoàng cười nhạt, cuối cùng cũng là lo sợ nàng sẽ làm khó dễ Lạc Nhã Nhã. Rốt cuộc người cũng chỉ quan tâm nàng ta. Không biết Lạc Nhã Nhã kia cho hoàng thượng uống mê dược gì mà khiến hắn say mê tới vậy.
“Dạ, thần thiếp hiểu”
Kim Ưng Liệt gật đầu, ra hiệu nàng đứng dậy dùng bữa. Một bữa cơm không mấy vui vẻ nhưng môi hồng vẫn cứ phải cong lên.