Các phi tần lập tức đứng dậy: “Thần thiếp cung tiễn hoàng hậu nương nương”
Tả Khuynh Hoàng từ từ đứng dậy từ ghế phượng, được Mai Nhi đỡ xuống cửa điện. Dưỡng Tâm Điện của Kim Ưng Liệt không có xa, ở ngay sát cung của nàng, đi cũng không quá mười phút. Hắn nói rằng gần như vậy, để khiến hai người lúc nào muốn đều có thể gặp nhau.
Nghĩ tới, nàng cười lạnh. Tả Khuynh Hoàng đời trước không biết, đời này lại ngu ngốc tiếp sao? Kim Ưng Liệt này cho nàng gần tẩm cung của hắn, chỉ vì muốn kiếm soát nàng, tránh cho nhà ngoại nàng làm loạn triều chính, lật đổ ngôi vua.
Hải quý nhân đi sau, vẫn luôn thao thao bất tuyệt, thân thiệt gần gũi nói chuyện:
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói hôm qua hoàng thượng ở lại cung của Lạc đáp ứng, chỉ sợ nàng ta được sủng mà kiêu, làm tỷ phiền lòng”
Tả Khuynh Hoàng vẫn hướng thẳng đầu mà đi, không hề bất ngờ với lời của nàng. Hoàng thượng say mê Lạc Nhã Nhã kia không phải ngày một ngày hai, Tả Khuynh Hoàng nàng có làm loạn lên cũng không được lợi gì.
“Muội không cần lo việc này, chỉ cần muội dưỡng thân thể cho tốt, sớm mang hài tử cho hoàng thượng. Vậy thì hoàng thượng nhất định không bạc đãi muội”
Hải quý nhân cười hiền, theo sát đằng sau:
“Thần thiếp không được hoàng thượng chú ý, cũng không mong ân sủng. Thần thiếp so với có hài tử thì càng mong hoàng hậu mang thai đích tử hơn. Chỉ có tỷ mới xứng mang hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ”
Tả Khuynh Hoàng chợt nhớ tới đời trước. Hai năm sau khi Kim Ưng Liệt đăng cơ, nàng có hỉ sự, được thái y chuẩn đoán là hoàng tử. Cuối cùng không hiểu sao sau khi ăn tổ yến nóng lại sảy thai. Thái y không tìm ra độc trong tổ yến, chỉ phán đoán thai nhi quá yếu. Nhưng quốc sư mới nhập cung lại nói nàng khắc con, mệnh khổ, hại chết nhi tử của mình. Nếu có sinh con ra cũng là nghịch tử, làm hại hoàng thượng.
Kim Ưng Liệt âm trầm nhìn nàng, sau đó cũng ít thị tẩm hơn hẩn. Dù có thị tẩm, sau đó cũng ban cho Tả Khuynh Hoàng một bát canh tránh thai.
Tả Khuynh Hoàng cười lạnh. Xem ra lúc ấy Lạc Nhã Nhã kia đã mua chuộc được thái y cùng quốc sư rồi. Nàng vô thức đặt tay lên bụng phẳng, chợt xót xa cho đứa nhỏ mình mang còn chưa thành hình hoàn chỉnh trong bụng mình.
“Hoàng hậu nương nương, đến Dưỡng Tâm điện rồi”
Mai Nhi nhỏ giọng nhắc nhở, đỡ nàng dừng lại. Tả Khuynh Hoàng đứng trước Dưỡng Tâm điện, tâm lại đau âm ỉ như kiến cắn. Nơi này, đã bao lần nàng tới, bao lần nàng đi, biết bao tiếng cười, biết bao đau khổ. Một kiếp người gắn chặt với nơi này.
Dương Trung thái giám bên cạnh Kim Ưng Liệt, tuổi đã tới trung niên, mái tóc điểm hoa mơ nhẹ. Thấy Tả Khuynh Hoàng , ông ta lập tức cung kính hành lễ:
“Thần bái kiến hoàng hậu nương nương, Hải quý nhân nương nương”
Tả Khuynh Hoàng hất tay, gật đầu nhẹ, y phục trong gió khẽ bay: “Phiền Dương Trung công công vào bẩm với hoàng thượng, bổn cung cùng Hải quý nhân có tới”
“Thần lập tức đi thông báo. Mong hoàng hậu nương nương và Hải quý nhân đợi một chút”
Thái giám đi vào, xong cũng rất nhanh đi ra, mặt mày hớn hở: “Mời hoàng hậu nương nương và Hải quý nhân nương nương vào trong”
Chân Tả Khuynh Hoàng có hơi lung lay, run rẩy bước từng bước vào. Cửa điện màu vàng chói mắt cùng mái ngói đỏ rực khiến nàng không khỏi sợ hãi. Hải quý nhân theo sau nàng, môi vẫn duy trì nụ cười nhẹ, cực kì ra dáng nương nương đoan hậu hiền lành.
Kim Ưng Liệt một thân long bào diễm lệ, mặt mũi đẹp tới điêu đứng người đang ngồi ở bàn duyệt tấu chương, thoạt trông cực kì mệt hỏi. Lúc này hắn chỉ mới 20 tuổi, sung sức cũng vô cùng tận tụy với nước với dân.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng”
Hải quý nhân hành lễ, mắt không nhịn được dán lên người vị hoàng thượng uy nghi cực phẩm kia. Tả Khuynh Hoàng khom người, nhưng không lên tiếng, mắt hướng xuống dưới đất.
Nam nhân kia đẹp tới mức khó tin, đôi mắt tựa như tinh tú trên trời cao, sâu rộng như biển lớn, thăm thẳm như vực núi, khiến người ta bất giác sinh nể phục cùng lo lắng. Kim Ưng Liệt ngẩng đầu, lập tức rời bàn tới đỡ Tả Khuynh Hoàng dậy.
“Hoàng hậu không cần đa lễ, mau dứng dậy”
Sau đó cũng quay sang Hải quý nhân phất tay. Hắn nắm lấy tay nàng, kéo tới bàn rồi ép nàng ngồi xuống, không hề che dấu sự sủng ái vui vẻ. Thị vệ không cần nói cũng biết ý đem ghế tới cho Hải quý nhân, mời nàng ngồi xuống.
Kim Ưng Liệt một mức nắm lấy tay Tả Khuynh Hoàng, ân cần hỏi han:
“Hôm qua trẫm nghỉ lại ở Diên Hy cung, hoàng hậu sẽ không trách trẫm chứ?”
Vẫn một câu hỏi, nhưng đã trải qua hai kiếp người.
Tả Khuynh Hoàng nhìn thật sâu vào đôi mắt Kim Ưng Liệt, rất lâu sau mới trả lời:
“Hoàng thượng nói đùa, lục cung đều là của thần thiếp, sao thần thiếp phải buồn chứ. Huống hồ, Lạc đáp ứng lại thông minh xinh đẹp, thần thiếp cũng rất quý muội ấy”
Kim Ưng Liệt vỗ vỗ bàn tay đang bị nắm của nàng, cười lớn:
“Hoàng hậu như vậy thật khiến trẫm an lòng, yên tâm xử lý quốc sự mà không cần lo lắng hậu cung”
Rồi quay sang Hải quý nhân: “Trẫm hôm nay cho gọi nàng tới bởi vì hôm qua trong đại hỉ của trẫm, thừa tướng Hải Tráp Lạc đã đánh tan Viêm quốc ở biên giới Tây Sơn. Trẫm muốn ban thưởng cho nàng”
Hải quý nhân đứng dậy, cúi đầu cảm tạ: “Thần thiếp không dám nhận. Công là công của cha thần thiếp, thần thiếp nào dám tranh công”
“Trẫm đã ban thưởng cho thừa tướng rồi, nhưng ông ta muốn trẫm ban cho nàng. Nàng nói đi, muốn gì?”
Hải quý nhân e lệ , mặt mũi bắt đầu ửng đỏ ngại ngùng:
“Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng thống nhất giang sơn, trấn an lòng dân, trở thành minh quân được lịch sử lưu truyền, không có ham hư vinh phú quý, tùy hoàng thượng ban thưởng”
Kim Ưng Liệt hài lòng gật đầu, phất tay: “Dương Trung, ban thưởng cho Hải quý nhân ba vạn lượng bạc cùng hai cây trâm Sử quốc mới cống hôm trước”
Dương Trung lập tức vâng lệnh, nhanh nhẹn mang đồ tới. Hải quý nhân tạ lễ, sai người đưa về Ninh Nạc cung. Tả Khuynh Hoàng từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, mặt nàng không biểu lộ vui vẻ hay thất vọng. Nói chung nàng đã chứng kiến cảnh này rồi, không còn sự ganh tị như trước.
“Hoàng hậu, mới sáng sớm đã tới thỉnh an trẫm, là có việc gì sao?”
Tả Khuynh Hoàng cười nhẹ, lặng lẽ thu tay lại, dịu dàng: “Thần thiếp sợ hôm qua hoàng thượng mệt mỏi, nên tới thăm người”
“Vậy nàng đã dùng bữa sáng chưa?”
“Thần thiếp chưa ăn”
“Vậy hai nàng ở lại với trẫm”
Tả Khuynh Hoàng cùng Hải quý nhân không tiện từ chối, vâng lên phục vụ Kim Ưng Liệt. Quy củ trong cung, chỉ có hoàng hậu được phép ngồi chung bàn dùng bữa cùng hoàng thượng, còn các phi tần phải đứng bên cạnh hoàng thượng hầu hạ gắp đồ ăn.
Hải quý nhân đứng cạnh Kim Ưng Liệt, tao nhã nhẹ nhãng gắp vài món thanh đạm cho hắn, mời hắn nếm thử. Kim Ưng Liệt nhấc đũa, từ tốn mà ăn, cảm nhận hương vị tan trong đầu lưỡi.
“Ngon lắm. Rất vừa miệng trẫm. Hoàng hậu, nàng cũng nếm thử đi”
Nói rồi hắn cũng gắp cho Tả Khuynh Hoàng. Nàng nói cảm ơn qua loa, sau đó cũng nếm thử một miếng. Đồ ăn tan trong miệng, ngon tới mức lâng lâng, nhưng vào họng nàng lại đắng chát. Ai nói nam nhân dịu dàng yêu thương nàng này sẽ ban cho nàng cái chết chứ? Gần vua như gần hổ, hôm nay được sủng ai, hôm sau ai biết được có bị ban cho chén rượu độc?
Mà tâm tư của đế vương, chưa một nữ nhân nào có thể hiểu thấu.
“Có ngon không?”
Giọng Kim Ưng Liệt thanh mát, cực kì quyến rũ. Tả Khuynh Hoàng nốt xuống, gật đầu khẽ.
“Ngon lắm”
Đuôi mắt Tả Khuynh Hoàng cong lên, nặn ra nụ cười. Kim Ưng Liệt cũng không có quá để ý, nói nàng ăn nhiều chút rồi quay ra trò chuyện cùng quý nhân. Hai người cười nói vui vẻ làm Tả Khuynh Hoàng đau mắt.
Kim Ưng Liệt, tới cuối cùng thì, người trong tim chàng là ai?
Hậu cung ba nghìn mĩ nhân, chàng thật sự để tâm người nào?
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không được khỏe, thần thiếp xin cáo lui trước”
Tả Khuynh Hoàng đứng dậy, cúi người hành lễ rồi rời đi. Kim Ưng Liệt cũng không có giữ nàng lại, vẫy tay tỏ ý cứ đi đi rồi tiếp tục cùng Hải quý nhân ta một câu nàng một câu. Từng bước chân của Tả Khuynh Hoàng như có đinh ghim, đau đớn. Trái tim mềm yếu đang đập ở ngực trái cũng âm ỉ thay nỗi lòng, xót xa từng cơn.
Nam nhân đáng hận kia, lại là người nàng yêu nhất. Nam nhân tổn thương nàng cùng cực lại là người cung kính hầu hạ không ai oán.
Kim Ưng Liệt, tại sao đôi ta lại gặp nhau? Tại sao đôi ta lại gắn liền với hoàng cung lạnh lẽo này?
Từ nay về sau, chỉ mong đôi ta không còn tình cảm, duyên tình đoạt tuyệt.