Kim Ưng Liệt chau mày nhìn Tả Khuynh Hoàng, hắn gằn giọng:
“Hoàng hậu, nàng nói gì vậy?”
Tả Khuynh Hoàng một chân vẫn quỳ, đầu cúi thấp:
“Thần thiếp xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, phong hiệu cho Thục mỹ nhân”
Lạc Nhã Nhã lập tức tiếp lời nàng, đổi trắng thay đen làm mặt Kim Ưng Liệt tái lại.
“Hoàng hậu nương nương, người lại nói giúp cho ả độc phụ làm hại long thể hoàng thượng? Tội này có thể chu di cửu tộc. Nương nương một mực bảo vệ nàng ta làm tần thiếp không khỏi nghi hoặc, có phải nương nương chính là người đứng sau sai khiến nàng ta?”
Tả Khuynh Hoàng ngẩng đầu nhìn Lạc Nhã Nhã, hay cho miệng lưỡi không xương, đổi trắng thay đen rất giỏi. Nhàn phi đứng bên không nhịn nổi, quay sang ban cho Lạc Nhã Nhã một bạt tai trời giáng.
“Hỗn láo. Một quý nhân nhỏ bé dám nghi ngờ hoàng hậu nương nương? Ngươi đúng là gan to bằng trời. Hoàng hậu nương nương là chủ lục cung, tại sao phải hại phi tần chứ? Hoàng thượng, Người đừng tin lời cô ta”
“Nhàn phi tỷ tỷ, tần thiếp không dám. Tần thiếp nghĩ gì nói nấy, nếu không đúng mong các tỷ tỷ và nương nương tha tội”
Lạc Nhã Nhã một câu rũ bỏ trách nhiệm, tay ôm một bên má đã sưng phồng tỏ vẻ uất ức.
“Tha tội? Hoàng thượng, vu oan hoàng hậu là tội lớn. Mong người xử tội để làm các thần thiếp an lòng”
Kim Ưng Liệt không nỡ nhưng vẫn phải lên tiếng trấn an phi tần:
“Lạc quý nhân, ăn nói lung tung, động tới lục cung, phạt...vả miệng 30 cái”
Lạc Nhã Nhã nước mắt lưng tròng nhưng không cầu xin tiếng nào làm lòng Kim Ưng Liệt đau nhói.
Tả Khuynh Hoàng nhìn Nhàn phi, cúi đầu cảm ơn. Nhàn phi là một người tốt, nàng nhất định đối đãi tốt với nàng ta.
“Hoàng thượng, Tây Khoảng An tuy có hồ đồ phạm thượng nhưng nể tình Thục gia có công với triều đình, thần thiếp xin bệ hạ cho nàng ta một danh phận cao quý”
Kim Ưng Liệt càng nghe càng lạnh lẽo.
“Hoàng hậu biết Thục mỹ nhân không phải con ruột của Thục gia, nàng ta họ Tây. Thục gia muốn thăm dò ý trẫm mà đẩy nàng ta vào cung, trẫm đã nhân nhượng không ban tử đã là quá nhân từ với nàng ta rồi”
Tả Khuynh Hoàng sững người. Hóa ra đây là lí do mà Kim Ưng Liệt sẵn sàng diệt trừ Thục mỹ nhân. Hắn đã đề phòng từ trước. Nàng cười nhạt. Nữ nhân chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà thôi.
“Hoàng thượng anh minh, là thần thiếp hồ đồ”
Tả Khuynh Hoàng không cầu xin thêm, hạ giọng xin lỗi. Kim Ưng Liệt quay lưng rời đi, vừa đi vừa tỏ vẻ không hài lòng.
“Nể tình hoàng hậu đã cầu xin, khôi phục danh vị Thục phi, chôn cất nàng ta trong hoàng lăng theo phi vị. Còn có, hoàng hậu, sẽ không có lần sau đâu”
Tả Khuynh Hoàng không đáp, cung tiễn hoàng thượng rời đi.
Kim Ưng Liệt vừa đi, Nhàn phi cùng các phi tần liền đỡ nàng rời khỏi Vĩnh Hòa cung.
“Nương nương, tại sao người phải nói giúp Thục phi chứ. Như vậy chỉ khiến hoàng thượng đề phòng người”
Nhàn phi đi bên cạnh khẽ giọng hỏi. Có thể nghe được sự lo lắng từ đáy lòng của nàng ta.
“Nhàn phi, bổn cung cảm ơn muội hôm nay đã giúp bổn cung. Ơn tình này bổn cung sẽ báo đáp. Còn bây giờ bổn cung phải về cung nghỉ ngơi, hôm nay đã quá mệt rồi.”
Tả Khuynh Hoàng cười với nàng ta, đi nhanh lên phía trước. Nhàn phi cũng không giận nàng, cúi người tiễn biệt.
“Thần thiếp cung tiễn hoàng hậu nương nương”
Nhị Lan đỡ tay Nhàn phi, khó hiểu hỏi:
“Chủ tử, tại sao người lại giúp đỡ hoàng hậu nương nương”
Nhàn phi nhìn theo bóng Tả Khuynh Hoàng: “Bổn cung cảm thấy hoàng hậu đã thay đổi, bổn cung rất thích. Nếu kéo được hoàng hậu về phe, bổn cung còn sợ gì Gia quý phi và Hoàng phi nữa”
---
Lễ tang của Thục phi không to, các phi tần chỉ cần quỳ một canh giờ cầu phúc là có thể rời đi. Tả Khuynh Hoàng một thân trắng muốt, nước mắt rời đẫm mặt nhìn vào quan tài bên trên.
Tây Khoảng An, ta không bảo vệ nổi ngươi. Kiếp sau đừng vào cung nữa, cũng đừng làm con cờ cho ai, hãy sống cho chính mình.
Còn cái chết của muội, ta nhất định sẽ truy cứu rõ ràng, trả lại muội công đạo trong sạch.
Trong tang lễ ai cũng khóc nức nở, nhưng có bao người là thật lòng vì nàng?
Tiền vàng khói bay tứ tung, ánh lửa bập bùng càng làm người ta thêm bức bối, khó chịu.
Thời gian trôi cũng nhanh, chớp cái đã qua một canh giờ, các phi tần lần lượt ra ngoài, không ai còn muốn ở đây nữa. Nơi có người chết là nơi đầy âm khí, rất đen đủi.
Hiền phi là người đi ra cuối cùng, nàng ta đỡ Tả Khuynh Hoàng dậy, nghẹn ngào:
“Nương nương, người đã mất rồi, đừng quá đau buồn. Thần thiếp đỡ nương nương ra ngoài”
Tả Khuynh Hoàng gỡ tay nàng ta, lắc đầu:
“Hiền phi muội muội đúng như cái phong hiệu hoàng thượng tặng, rất hiền dịu. Muội hãy đi trước đi, bổn cung muốn quỳ ở đây thêm một chút”
Phương mỹ nhân cũng đi tới, ra hiệu Hiền phi ra ngoài, sau đó cùng quỳ với Tả Khuynh Hoàng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ đừng quỳ nữa, đã quỳ lâu rồi, sáng giờ tỷ có ăn gì đâu. Hãy đứng dậy dùng chút cháo lỏng đã”
Tả Khuynh Hoàng quay ra nhìn nàng. Phương mỹ nhân – Phương Nhã Linh.
“Nhã Linh, sức khỏe muội yếu, đừng quỳ với bổn cung, mau đứng dậy đi”
“Hoàng hậu tỷ tỷ dậy thì muội mới dậy”
Thấy nàng ta nhõng nhẽo thân thiết như muội muội ruột, Tả Khuynh Hoàng bật cười, để Mai Nhi đỡ mình đứng dậy.
Phương mỹ nhân cùng Tả Khuynh Hoàng ra ngoài, sau đó đưa nàng ta về Hàn phúc cung.
Thuận tần nghe tin đã đứng tiếp đón từ xa. Tả Khuynh Hoàng cùng Phương Nhã Linh nói chuyện vui vẻ khiến nàng ta không khỏi ghen tị.
“Không biết phụng giá của hoàng hậu nương nương tới, tần thiếp không ra nghênh đón từ xa, mong nương nương thứ tội”
Tả Khuynh Hoàng ngồi trên kiệu cao nhìn nàng ta:
“Bổn cung cũng không tới tới, chỉ đi ngang qua thôi, không cần nghênh đón”
===
Thông báo: vì mấy chap đầu toi vừa chơi đồ vừa viết nên có mấy chỗ sai ngớ ngẩn đã sửa lại. Nếu mọi người thấy sai chỗ nào đừng chửi toi nhé.
Thứ 2 là toi còn viết một bộ xuyên không công lược ở mangatoon, truyện chữ nhé, đã ra tới chap 61-62 rồi. Ai yêu thích thì qua đọc nhé. Tìm Thập Tam Muội là ra ngay ấy mà. tên truyện là "Xuyên không: công lược các nam thần cấm dục" nhé. Cảm ơn mọi người <3