Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 23

Thuận tần không ngờ Tả Khuynh Hoàng lại nói như vậy, nhất thời không biết đáp sao.

“Nhã Linh, muội hãy về nghỉ ngơi đi, nay đã mệt rồi. Bổn cung cũng không ở lại lâu được, hoàng thượng triệu bổn cung tới cùng ăn trưa xem kịch”

Phương mỹ nhân cúi người hành lễ, cung tiễn hoàng hậu.

Hậu cung luôn nói hoàng thượng rất tốt với hoàng hậu nương nương, ngay cả đoàn kịch hát mới về cũng là gọi hoàng hậu tới coi cùng.

Tả Khuynh Hoàng ngồi trên kiệu đung đưa, ngắm nhìn khung cảnh tử cấm thành hoa lệ.

Chung quy nơi này, người bên ngoài khao khát vào trong, người bên trong sống chết muốn ra ngoài, hoa lệ che dấu đi thối nát bên trong.

Mai Nhi đi bên dưới thì thầm: “Nương nương, Thục phi mới làm xong tang lễ hoàng thượng đã mời người tới xem kịch, người ngoài sẽ nói gì chứ? Hoàng thượng thật sự không coi Thục phi này ra gì mà”

Tả Khuynh Hoàng nhìn nàng: “Thánh chỉ của hoàng thượng, chúng ta không thể phản kháng”

Mai Nhi không hiểu: “Nhưng như thế địa vị của người trong lòng các phi tần sẽ thấp giảm”

Địa vị thấp giảm gì sao? Người trên cao kia là hoàng thượng, nàng có thể chống đối hắn ta sao? Không phải Tả gia thị tộc có lực lượng hùng mạnh, giúp ích được cho triều chính thì hắn sẽ để nàng làm hoàng hậu sao?

Vả lại, cái chức vị hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ này nàng cần sao?

Nàng vốn chỉ muốn làm thê tử của Kim Ưng Liệt.

Rồi thời gian qua đi, cho tới hiện tại, nàng chỉ muốn sống tốt thôi.

“Nương nương, hoàng thượng đăng cơ cũng được một thời gian, triều chính đã ổn định, ngân khố cũng dư giả. Người nên lấy thêm nha hoàn hầu hạ người. Bên cạnh người chỉ có nô tì và thái giám Trung Cơ, vài người giặt giũ dọn dẹp, quá ít”

Mai Nhi nói không sai. Với chức vị hoàng hậu, trong cung phải có 50 cung nữ, 20 thái giám, 30 thị vệ, 5 nô tì thân cận. Vậy mà nàng còn ít hơn cả phi tử của hoàng đế nữa.

“Em nói không sai, ngày mai hãy tới chọn vài cung nữ thái giám tới làm việc thêm đi”

“Dạ, nhưng mà nương nương đừng gọi nô tì là em nữa, như vậy không hợp phép tắc”

Tả Khuynh Hoàng nhìn Mai Nhi. Nàng lên hoàng hậu một thời gian, nàng ta cũng trưởng thành hơn rất nhiều, biết tính gần xa cho nàng, biết làm thế nào là thiệt, là hơn.

Quy củ trong cung, nô tì chỉ là nô tì, chủ tử xưng với nô tì là bổn cung – ngươi, tiện tì. Nhưng mà Mai Nhi từ bé đã theo nàng, lại kém nàng có 3 tuổi, xưng với nàng là ngươi thật gượng gạo.

“Em là cung nữ trưởng sự của Cảnh Nhân cung, là nô tì thân cận của hoàng hậu, bổn cung muốn gọi em thế nào người ngoài không có quyền để nói. Huống hồ em theo bổn cung từ khi bổn cung là cách cách của Tả gia thị tộc, không cần phải sửa”

Mai Nhi muốn nói lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Tả Khuynh Hoàng lại thôi. Tiểu thư từ khi vào cung luôn ngây ngô, thuần khiết, từ bao giờ lại ra dáng hoàng hậu như vậy rồi? Là nàng hoa mắt sao?

“Nương nương...hình như người thay đổi rồi”

Tả Khuynh Hoàng bật cười: “Sống trong cung cấm dĩ nhiên phải thay đổi, bổn cung đâu còn là cách cách của Tả tộc nữa”

---

Hoàng thượng cho mời hoàng hậu tới xem kịch ngay sau tang lễ của Thục phi làm phi tần hoang mang, cũng sợ hãi đế vương vì quá bạc tình. Tả Khuynh Hoàng nhìn thấy ánh mắt dị nghị của thái giám cũng như thị vệ bên ngoài Dưỡng Tâm điện, nàng làm ngơ bước vào.

Kim Ưng Liệt ngồi chễm chệ ở bàn ăn thịnh soạn, nhìn thấy nàng cười hiền:

“Hoàng hậu tới rồi ư? Mau lại đây, đoàn kịch này rất hay, trẫm đã phái người đón bọn họ từ rất xa về cho nàng”

Tả Khuynh Hoàng đứng giữa phòng nhìn hắn, lạnh nhạt:

“Hoàng thượng biết hôm nay là tang lễ của Thục phi, lại mời thiếp tới coi kịch hài là muốn thiếp bị người đời phỉ nhổ?”

Kim Ưng Liệt nhấc chén rượu trắng uống sạch:

“Hoàng hậu nghĩ nhiều rồi, hãy tới đây ngồi coi với trẫm, trẫm sẽ coi như không nghe thấy nàng nói gì”

“Hoàng thượng...”

Tả Khuynh Hoàng không biết nói gì hơn. Ánh mắt của Kim Ưng Liệt quá lạnh lùng, cũng quá sâu, nàng không thấy gì trong đó.

Hoàng thượng đang muốn nhắc nhở nàng, Thục phi đó với hắn không quan trọng, nàng mà quá thương tiếc nàng ta, chỉ khiến nàng gặp chuyện.

Tả Khuynh Hoàng cười nhạt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kim Ưng Liệt. Người mà nàng từng yêu thích điên cuồng thời niên thiếu, giờ ngay bên cạnh lại cảm thấy xa mặt cách lòng.

Chung quy là, tình cảm không thể gượng ép, nàng cũng lên dứt bỏ đoạn tình cảm này đi.

“Hoàng hậu nàng xem, có phải rất hài không?”

Tả Khuynh Hoàng không nhìn đoàn kịch, nhưng vẫn trả lời:

“Rất hài”

“Trẫm muốn nàng khuây khỏa, đừng suy nghĩ cái gì cả”

Khuây khỏa hay muốn người đời nghĩ nàng là hoàng hậu ngu dốt, độc ác, ngay cả phi tần cũng không quan tâm?

“Hoàng thượng, người thấy rất vui sao?”

Tả Khuynh Hoàng nhìn Kim Ưng Liệt.

Hắn không nhìn nàng, lạnh nhạt đáp trả: “Rất vui, nàng không thích sao?”

“Hoàng thượng, người đừng hành hạ thần thiếp như vậy”

Kim Ưng Liệt không vui, mặt hắn đanh lại: “Trẫm làm gì nàng? Nàng thấy trẫm đối xử không tốt với nàng sao?”

Tả Khuynh Hoàng cúi đầu: “Thần thiếp không dám”

Không dám nói chứ không phải không đúng. Kim Ưng Liệt đã không còn là Ưng Liệt ca ca của nàng rồi. Giờ hắn là đế vương, là đế vương vô tình.

Chung quy lại, người nắm trái tim đế vương cũng không phải nàng.

“Thái độ của nàng hôm nay rất làm trẫm rất vui, tối nay hoàng hậu hầu hạ trẫm đi”

Tả Khuynh Hoàng tròn mắt nhìn hắn. Trong cung nếu có phi tần mất, hoàng thượng cũng sẽ không thị tẩm ai hôm đó. Nhưng lần này Kim Ưng Liệt lại muốn thị tẩm nàng?

Hắn điên rồi?

“Hoàng thượng, dù người không nghĩ cho Thục phi cũng nên nghĩ cho Thục gia. Người làm thế trong lòng Thục gia sẽ không yên”

“Hoàng hậu không cần lo lắng, trẫm tự biết đúng sai”

Nếu Tả Khuynh Hoàng có thể nói ra tiếng lòng, nàng nhất định chửi hắn một trận. Người biết đúng sai? Người chẳng qua đang muốn răn đe thần thiếp, răn đe phi tần cũng như đang chứng minh cho Thục gia biết Thục phi hoàn toàn không có trọng lượng thôi.