Mùa hạ chớp mắt đã qua đi, sáng sớm Tử Cấm Thành đã điểm sương se lạnh, báo hiệu mùa đông đã sắp tới rồi.
Mai Nhi chuẩn bị y phục cho Tả Khuynh Hoàng, nhìn ra ngoài cửa sổ mà cảm thán. Thời gian đúng là trôi nhanh. Mới chốc cách cách lên làm đích phúc tấn, rồi đăng cơ hoàng hậu, tới nay đã gần một năm rồi.
“Mai Nhi, xong chưa? Đem y phục của bổn cung vào đây. Các phi tần sắp tới rồi”
Tiếng Tả Khuynh Hoàng từ dưới mành che vang lên.
“Dạ, nô tì đã đem tới”
Mai Nhi lập tức tiến tới hầu hạ nàng thay y phục.
Tả Khuynh Hoàng vừa nhìn đã biết nàng có tâm sự. Nàng cười:
“Mai Nhi, em theo bổn cung được bao năm rồi?”
“Chủ tử, cũng được 10 năm”
Mai Nhi vừa chải mái tóc dài đen óng vừa trả lời.
“Mỗi năm bổn cung đều cho em về quê thăm phụ mẫu một lần đúng không?”
Mai Nhi lập tức dựng đứng người:
“Chủ tử, năm nào nô tì cũng được về, nhưng năm nay người mới lên ngôi hoàng hậu, còn chưa vững ghế. Nô tì không thể về được”
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ 16”
“Bổn cung cũng muốn tìm mỗi tốt gả em đi, chẳng lẽ còn chút thời gian này còn không muốn về gặp phụ mẫu sao?”
Tả Khuynh Hoàng vỗ vỗ tay nàng ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Bổn cung chẳng lẽ còn sợ Lạc quý nhân kia sao? Em hãy về thăm phụ mẫu đi. Họ cũng mong ngóng em về”
“Chủ tử...nô tì không an tâm về người, nô tì cũng không muốn rời xa người”
“Cảnh Nhân cung hơn 50 người hậu kẻ hạ, chẳng lẽ còn không phục vụ được bổn cung chu toàn?”
Mai Nhi cuối cùng cũng không cãi nữa, mắt rưng rưng nhìn nàng.
“Nô tì...tạ ân điểm của nương nương”
Tả Khuynh Hoàng nhìn gương mặt diễm lệ trong gương, nàng cần phải có thêm người phụ giúp nàng. Không thể để Mai Nhi một mình chống đỡ được.
---
Mới sáng sớm, các phi tần đã thấy Tả Khuynh Hoàng ngồi chễm chệ trên ghế phượng, nhưng bên cạnh lại không có lấy một cung nữ.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay không thấy Mai Nhi hầu hạ bên người? Nàng ta đi đâu rồi?”
Gia quý phi chống lưng đỡ cãi bụng đã to hơn rất nhiều, cười hỏi. Tả Khuynh Hoàng nhìn nàng ta, đáp:
“Mai Nhi sáng sớm đã về quê rồi. Bổn cung đã đặc cách cho nàng ấy về thăm phụ mẫu”
Nhàn phi cũng lên tiếng:
“Nương nương chỉ có duy nhất Mai Nhi chăm sóc, giờ nàng đã về quê, hay là để thần thiếp tới chăm sóc người?”
Tả Khuynh Hoàng cười: “Nhàn phi thật biết đùa, Cảnh Nhân cung cũng không thiếu người, không cần thiết phải nhờ tới muội”
Nhàn phi cầm khăn tay đưa che miệng cười: “Thần thiếp không nói đùa. Phụng dưỡng hoàng hậu nương nương là trách nhiệm của các tỷ muội thiếp”
Lạc quý nhân cũng thuận nước đẩy thuyền: “Nhàn phi tỷ tỷ nói phải, phụng dưỡng hoàng thượng và hoàng hậu nương nương là việc các tần thiếp nên làm”
Tả Khuynh Hoàng nhướng mày: “Vậy sao? Lạc quý nhân đã nói vậy, vậy hãy tới hầu hạ bổn cung đi”
Các phi tần lập tức bật cười, Gia quý nhân mỉa mai:
“Lạc quý nhân thật có lòng, vậy sức khỏe, sinh hoạt của hoàng hậu nương nương lại phải nhờ muội rồi”
Lạc Nhã Nhã lập tức tài mặt, nhưng cũng không biết nói làm sao.
Tả Khuynh Hoàng chống một tay,một tay đặt lên đùi oai nghiêm: “Sao? Các muội đều bảo muốn phụng dưỡng bổn cung, vậy nhưng Lạc quý nhân lại không muốn sao?”
Mai tần liếc nhìn Lạc Nhã Nhã: “Lạc quý nhân chỉ biết nói thôi sao, như thế này mà tới tai hoàng thượng, nhất định người sẽ nổi giận”
Hải quý nhân cũng góp vui: “Xem ra Lạc quý nhân không có lòng rồi”
Lạc Nhã Nhã cắn răng: “Tần thiếp không dám kháng chỉ. Ngày mai sẽ tới phụng dưỡng hoàng hậu nương nương”
---
Bên Dưỡng Tâm Điện, Dương Trung chạy tới bẩm báo:
“Bẩm hoàng thượng, chưởng sự cô cô Dực Khôn Cung đã được hoàng hậu nương nương đưa về quê. Trong lúc thỉnh an Lạc quý nhân đã nói muốn phụng dưỡng hoàng hậu, và hoàng hậu đã đồng ý rồi”
Kim Ưng Liệt đang đọc tấu chương chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục:
“Nếu Lạc quý nhân đã muốn thì cho nàng ấy làm, hoàng hậu là trung cung, nàng ta là lục cung, phụng dưỡng hoàng hậu là điều nên làm”
“Dạ”
“Nếu hoàng hậu có làm khó Lạc quý nhân, hãy báo với trẫm”
Dương Khâm đang định quay đi, nghe vậy hơi sững lại:
“Bẩm hoàng thượng, cho nô tài nhiều lời, hoàng hậu nương nương tính tình lương thiện, tâm lại trong sáng, thông minh lanh lợi, nô tài nghĩ nương nương sẽ không làm khó Lạc quý nhân đâu”
Kim Ưng Liệt ngẩng đầu nhìn ông ta:
“Dương Khâm, ngươi không hiểu. Hoàng hậu quỷ kế đa mưu, Lạc quý nhân lại ngây thơ trong sáng, trẫm sợ hoàng hậu sẽ làm khó nàng ấy. Dù sao nàng ấy cũng đang được nhận thánh sủng”
Dương Khâm không hiểu: “Nếu hoàng hậu đã như vậy, tại sao hoàng thượng năm xưa lại chọn nương nương là đích phúc tấn?"
“Tả gia thị tộc nắm giữ rất nhiều triều chính, còn có quen biết với Mông Cổ, sẽ có lợi rất nhiều cho trẫm”
Lòng Dương Khâm hơi lạnh. Hắn cũng đã tới tuổi trung niên, con mắt nhìn người dĩ nhiên giỏi hơn Kim Ưng Liệt. Hắn thấy hoàng hậu nương nương tuy có hơi hống hách nhưng cũng chưa từng hại ai, là một cô nương tốt. Có lẽ tiên hoàng cũng nhận ra, nên mới ban hôn cho thái tử. Nhưng với tình hình hiện nay, liệu rằng quyết định của tiên hoàng và thái hậu liệu có đúng?