Lúc Mai Nhi về thì hộp chè sen đã cạn thấy đáy, nàng cúi người thu dọn rồi mang cho nha hoàn bên ngoài. Tả Khuynh Hoàng nằm ôm hộp đựng băng, cảm nhận cái lạnh phả vào mặt, thoang thoảng dễ chịu.
“Nương nương, người đừng như vậy. Ôm quá lâu sẽ cảm lạnh đó”
Mai Nhi vừa nói vừa kéo hộp đựng băng của Tả Khuynh Hoàng ra xa một chút, đủ để nàng cảm nhận được mát mẻ, sau đó lại quay ra đắp cho nàng một cái chăn mỏng.
Tả Khuynh Hoàng rất mỏi, nhưng lại không thể nào chợp mắt được. Sợ rằng sau khi nàng ngủ dậy, vẫn lại chỉ là hoàng hậu bù nhìn, bị Lạc Nhã Nhã khinh rẻ, bị Kim Ưng Liệt ban chết. Sợ rằng, đây chỉ là giấc mơ.
“Nương nương, người không ngủ được sao?”
Mai Nhi bên giường quạt cho nàng, hạ giọng hỏi.
“Ừm, bổn cung tự nhiên nhớ ra, hôm nay chưa tới thỉnh an hoàng ngạch nương”
“Thái hậu sức khỏe luôn yếu, bây giờ là giờ ngọ, sợ rằng đã nghỉ ngơi rồi. Đợi giờ mùi, nô tì sẽ đưa nương nương tới thỉnh an thái hậu. Nương nương kính hiếu với bà ấy, nhất định thái hậu sẽ cảm kích người.”
Mai Nhi nhẹ nhàng quạt, nịnh bợ Tả Khuynh Hoàng. Giữa trưa nắng nóng, thái hậu đang nghỉ ngơi, nếu làm phiền thì thật sự sẽ khiến bà ấy tức giận.
Tả Khuynh Hoàng cũng không có ý muốn rời cung, gật đầu, sau đó nhắm mắt lim dim. Nàng vẫn hơi lạnh bụng, nhưng không tới nỗi khó chịu. Hộp chè cũng đã được đổ một cách bí mật, sẽ không ai biết được, kể cả Mai Nhi.
Những người muốn hại nàng, Tả Khuynh Hoàng sẽ cho bọn họ ăn đủ.
Tâm trí Tả Khuynh Hoàng vẫn không thể nghỉ ngơi. Nàng nhắm mắt thư giãn nhưng vẫn rất tỉnh táo, cứ như vậy qua tận hai canh giờ. Đầu giờ chiều, nắng càng gay gắt, bỏng như đổ lửa, khắp nơi hập lên hỏa khí.
Tả Khuynh Hoàng khoác lên y phục, tay cầm quạt rời cung. Mai Nhi bên cạnh bung ô che nắng, chắn lại ánh nắng chói chang kia.
Con đường như muốn bốc cả khói lên, sợ rằng có thể nấu chín đồ ăn được, nóng tới muốn thiêu cháy da thịt. Tả Khuynh Hoàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu đi thật nhanh tới Trữ Tú cung.
“Hoàng hậu nương nương”
Tiếng gọi thanh mảnh như thiên sứ này còn ai ngoài Lạc đáp ứng nữa đâu? Lạc Nhã Nhã từ Diên Hi cung đi ra, cười thật thánh thiện:
“Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương”
Nô tì đi bên cạnh cũng quỳ xuông: “Hoàng hậu nương nương kim an”
“Đứng lên đi”
Tả Khuynh Hoàng cũng không làm khó nàng ta, gật đầu cho phép đứng dậy. Mai Nhi không vui nhưng cũng phải cúi người.
“Nô tì thỉnh an Lạc đáp ứng”
Lạc Nhã Nhã cao quý hất tay, tiếng cười như đàn tì bà vang vọng: “Đồng an”
“Lạc muội, sao muội lại rời cung? Trời nắng như vậy, phải giữ gìn thân thể”
Tả Khuynh Hoàng tới gần nàng ta, cũng không nhanh không chậm mở miệng. Rõ ràng là câu nói quan tâm, nhưng lại hờ hững thờ ơ như không.
“Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, chả là hoàng thượng cho gọi thần thiếp tới hầu hạ, thần thiếp...không thể kháng chỉ”
Lạc Nhã Nhã khom người, dấu đi bộ mặt đắc ý. Tả Khuynh Hoàng cười như không cười, gật đầu:
“Hoàng thượng sủng ái muội như vậy, muội nhất định phải sớm mang long thai”
“Thần thiếp cũng rất muốn, nhưng cái này là trời ban cho, thần thiếp đâu thể muốn là được”
Lạc Nhã Nhã thông minh đối đáp, tiếng cười thoải mái như ngâm. Bộ dáng nàng e lệ thật khiến người ta muốn lao tới bảo vệ. Tả Khuynh Hoàng cảm thán từ đáy lòng. Quả thật trời đất quá ưu ái cho Lạc Nhã Nhã, cho khuôn mặt mĩ miều độc nhất vô nhị điên đảo chúng sinh kia.
“Muội mau đi đi, đừng để hoàng thượng chờ”
“Vậy, thần thiếp xin phép đi trước”
Lạc Nhã Nhã cúi người hành lễ, sau đó ngạo nghễ rời đi, ý đắc thắng trên mặt rõ nét khiến Tả Khuynh Hoàng chán ghét. Lòng dạ nữ nhân, như rắn như rết.
“Nương nương, người làm sao lại để Lạc đáp ứng kia vênh váo như vậy? Chẳng qua hoàng thượng nghỉ lại ở Diên Hi cung một đêm, có gì mà đắc ý chứ”
Tả Khuynh Hoàng trầm lặng, nhìn theo hướng Lạc Nhã Nhã rời đi. Lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Mau đi thôi, đừng làm trễ nãi thời gian thỉnh an hoàng ngạch nương”
“Vâng”
---
Hiếu Hiền thái hậu quả nhiên đang nghỉ ngơi, nhưng vì hoàng hậu tới nên không thể không tiếp đón. Bà ngồi trên ghế, bên cạnh là hộp đựng băng mát lạnh, cô cô quản sự đằng sau cầm quạt phe phẩy.
“Nhi thần xin thỉnh an hoàng ngạch nương”
“Đứng dậy đi”
Hiếu Hiền thái hậu nâng ly trà lạnh, nhấp một ngụm rồi mới liếc qua Tả Khuynh Hoàng.
“Hoàng hậu giờ này mới tới thỉnh an ai gia, là không để ai gia vào mắt?”
Tả Khuynh Hoàng ngồi xuống bên cạnh bà, nũng nịu:
“Hôm qua là lễ phong hậu cùng các phi tần, nhi thần có hơi bận bịu, không thể tới thỉnh an người. Sáng nay thì tới thăm hoàng thượng tới trưa, sợ rằng người đã nghỉ ngơi nên nhi thần mới tới giờ này”
Hiếu Hiền thái hậu cũng không thể giận lâu mới nàng, lập tức bật cười, thân thiếp nắm tay. Đây là nữ nhi bà nhìn từ bé tới lớn, đức hạnh phẩm chất của nó ra sao, bà là người hiểu rõ nhất. Bà rất quý Tả Khuynh Hoàng.
“Con đó, thỉnh thoảng phải tới thăm ai gia. Ai gia sức khỏe yếu, không biết rằng sẽ về với tiên hoàng bao giờ. Hoàng thượng thì bận việc triều chính, chỉ còn con tới đây thôi...”
Tả Khuynh Hoàng mím môi: “Nhi thần đã rõ, nhi thần sẽ tới thăm người thường xuyên”
“Ai gia gần đây cảm thấy sức khỏe yếu dần. Ai gia mong rằng sẽ được bế hoàng tử trước khi về với tiên hoàng. Con cần phải mau chóng mang đích tử đó”
Tả Khuynh Hoàng cúi đầu, gò má hơi ủng đỏ:
“Nhi thần và hoàng thượng sẽ cố gắng”
Hiếu Hiền thái hậu cười lớn, vỗ vỗ bàn tay thon gọn trắng trẻo của nàng.
“Tốt tốt”
“Hoàng ngạch nương, người hãy nghỉ ngơi cho tốt. Nhi thần sẽ kêu thái y viện đưa những nhân sâm quý nhất tới cho người”
Tả Khuynh Hoàng thật lòng nói. Thái hậu là người duy nhất thương nàng trong hậu cung. Chẳng qua sức khỏe yếu, có lòng mà không có sức, không thể bảo vệ được nàng. Đời này, nàng muốn kính hiếu bà.
“Khuynh Hoàng, điều con mong ước nhất là gì?”
Hiếu Hiền thái hậu nhìn Tả Khuynh Hoàng, bỗng chợt hỏi. Trong đôi mắt già nua của bà chất chứa phiền muộn, nhưng được che dấu tài tình. Tả Khuynh Hoàng hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng:
“Muốn được bên cạnh hoàng thượng cả đời”
“Con nói dối. Ai gia biết rằng con không muốn tiến cung, cũng không muốn làm thái tử phi hay hoàng hậu”
“Hoàng ngạch nương...”
“Ai gia biết con muốn là nữ tử bình thường, cùng hoàng thượng trải qua một đời bình an. Nhưng mà Khuynh Hoàng à, hoàng thượng là thiên tử, là chủ của quốc gia, hoàng thượng cần nhiều con cái nối dòng dõi. Con nên chấp nhận điều đó. Hoàng thượng không thể làm phu quân của một nữ nhân nào, càng không thể yêu đương với ai. Người chỉ có thể đứng trên cao cô độc, con hiểu không?”
Tả Khuynh Hoàng không ngờ thái hậu lại nhìn ra được tâm tư của nàng, nhất thời không biết trả lời sao, cúi đầu thật thấp. Hiếu Hiền thái hậu thở dài, xoa đầu nàng.
“Nhưng dù hoàng thượng có bao nhiêu phi tần, nhớ kĩ, con là con dâu mà ai gia đích thân đón từ cửa chính, được tổ tông ghi nhận đoàng hoàng. Con là chủ lục cung, không ai có thể bì với con được”
“Nhi thần nghe lời dạy bảo của hoàng ngạch nương”
Hiếu Hiền thái hậu cười hiền, dịu dàng nói:
“Con cần phải quản lý hậu cung cho tốt, phụ giúp hoàng thượng ổn định giang sơn. Người mà hoàng thượng tin tưởng nhất, chỉ có thể là con”
“Hoàng ngạch nương, hoàng thượng đăng cơ xong luôn bỏ mặc nhi thần, khiến nhi thần thật không biết làm sao”
Hiếu Hiền thái hậu dí đầu nàng, giả vờ quát:
“Hoàng thượng không tới tìm con thì con không biết “sắp xếp” để hoàng thượng tới à?”
Tả Khuynh Hoàng cười hì hì, ôm tay bà:
“Hoàng ngạch nương, người tốt nhất”
“Con chỉ biết dẻo miệng thôi. Sợ rằng sẽ bị đám phi tần cắn xé mất”