Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 6: Thị tẩm

Tả Khuynh Hoàng cúi đầu dấu bi thương nơi đáy mắt, cảm nhận tâm như kim đâm nghìn nhát.

“Thần thiếp không giận hoàng thượng, thiếp biết Người sủng ái thiếp nhất mà”

Một lời nói ra, tim đau như bị ai bóp, nghẹn ngào không thốt thành câu. Kim Ưng Liệt nhìn nàng, cũng không vội mà trả lời. Tả Khuynh Hoàng thay đổi rồi, không còn cứng đầu ương ngạnh như xưa nữa.

“Nàng hiểu thế trẫm rất vui”

Tả Khuynh Hoàng ngẩng đầu, nặn ra nụ cười ngọt: “Để thiếp gắp đồ ăn cho hoàng thượng”

Bữa cơm chủ yếu là Kim Ưng Liệt dùng, Tả Khuynh Hoàng thi thoảng mới nhấm vài miếng.

Thái độ ngoan ngoãn của nàng đương nhiên được lòng Kim Ưng Liệt, hắn lập tức cho qua đêm ở Cảnh Nhân cung.

Tả Khuynh Hoàng giúp Kim Ưng Liệt cởi y phục, thuần phục như ở phủ thái tử. Lúc còn trẻ, nàng cũng chỉ mong mãi mãi được bình an như thế này, mãi mãi được hầu hạ bên cạnh hắn. Nhưng trải qua bao thăng trầm đau thương của đời người, ước muốn thủa ban đầu cũng không thể giữ lại được.

Kim Ưng Liệt nằm trên giường ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Khuynh Hoàng, chúng ta mau chóng sinh một hoàng tử đi”

Tả Khuynh Hoàng đỏ bừng mặt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm không nhìn ra suy nghĩ của hắn, bỗng thấy đau thương cùng ngọt ngào hòa lẫn nhau.

“Nàng không đồng ý sao?”

Vẫn là cái giọng đùa cợt cưng chiều đó, nhưng Tả Khuynh Hoàng vẫn lâng lâng. Ngọt ngào này, nàng muốn tránh khỏi, nhưng cũng không dám từ chối. Cái ngọt ngào chưa kịp tràn tới tim thì đã bị quá khứ đau khổ dập tắt. Tả Khuynh Hoàng cười như không cười, hạ giọng:

“Cũng không phải lần đầu tiên, hoàng thượng hỏi ý thiếp làm gì?”

Kim Ưng Liệt hôn trán nàng đầy yêu thương:

“Trẫm muốn nàng tình nguyện trao cho trẫm”

Tả Khuynh Hoàng rúc đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim đang đập đều đều, cảm nhận được hơi ấm của hắn. Kim Ưng Liệt, ta phải làm sao với chàng đây?

“Hoàng thượng, người thật sự yêu ai trong hậu cung này?”

Là Lạc Nhã Nhã sao?

“Sao nàng lại hỏi thế?”

“Thần thiếp nghe nói rằng, đế vương rất bạc tình. Thần thiếp muốn biết Người thật sự thương ai?”

Kim Ưng Liệt bật cười, cúi đầu hôn môi đỏ hồng của nàng, dịu dàng đáp:

“Tâm ý của trẫm, nàng không biết sao?”

Ánh mắt hắn bỗng dưng xa xăm, giọng cũng mơ hồ đi:

“Trẫm thích nàng. Từ bé tới giờ chỉ thích nàng”

Nói dối. Chàng là kẻ nói dối.

Tả Khuynh Hoàng miễn cưỡng nở nụ cười, dấu đi sự mỉa mai khinh bỉ. Được rồi, chàng thích diễn kịch, ta diễn cùng chàng.

“Vậy hoàng thượng sao lại không nghỉ chân ở Cảnh Nhân cung ta chứ?”

Nàng giả bộ hờn dỗi, chu môi nhỏ lên cực kì đáng yêu. Kim Ưng Liệt nhìn vậy cũng xao lòng. Hắn bóp nhẹ mũi nàng:

“Đồ ngốc này, trẫm quá chén, vô tình đi qua Diên Hy cung nên nghỉ chân tại đó. Đừng nghĩ nhiều”

Vô tình qua Diên Hy cung? Còn có chuyện vô tình thế sao? Chàng coi ta là trẻ con 3 tuổi à?

Tả Khuynh Hoàng giả ngu, hiền hậu vòng tay qua lưng ôm lấy hắn:

“Hoàng thượng trăm sự vất vả, lại có thời gian dừng lại Diên Hy cung đấy”

“Thì ra nàng giận trẫm ở lại Diên Hy cung ư? Haha”

Kim Ưng Liệt chọc lét Tả Khuynh Hoàng, làm nàng cười khúc khích. Tâm lạnh nhưng miệng vẫn phải cười. Ở hậu cung này, không cười lên thì không sống được. Không lấy được lòng đế vương thì không thể tồn tại.

“Hoàng nhi, nàng thay đổi rồi”

Tả Khuynh Hoàng hơi khựng lại, sau đó liền mềm mỏng dính sát vào người Kim Ưng Liệt.

“Thiếp là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, là chủ lục cung. Làm sao có thể tùy hứng như ở phủ thái tử được chứ?”

Kim Ưng Liệt cũng nhẹ nhàng vuốt tóc dài đen mượt của nàng, gật đầu:

“Trẫm rất thích nàng như bây giờ”

“Vâng, thần thiếp cũng rất thích hoàng thượng”

Nghe được câu nói muốn nghe, Kim Ưng Liệt lập tức đè nàng xuống, mạnh mẽ chiếm đoạt môi hồng chúm chím. Tả Khuynh Hoàng thuận theo ý hắn, tay búp măng thanh mảnh vuốt vuốt lưng như muốn dấy lên dục vọng.

Kim Ưng Liệt hôn dần xuống cổ nàng, đôi mắt xa xăm đã nhuốm màu xám xịt, dục vọng muốn bùng nổ, quần dưới căng phồng tới đau đớn. Hắn đưa tay cởi y phục Tả Khuynh Hoàng , đồng thời tay kia hạ rèm, che đi cảnh xuân tình bên trong, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ cùng tiếng thở dốc nặng nề.

---

Sáng hôm sau.

Tả Khuynh Hoàng chống tay ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cái đầu đau nhức, chăn mỏng che đi bộ ngực đầy đặn trắng ngần cùng thân thể mềm mại thoảng mùi hương thơm quyến rũ.

Kim Ưng Liệt đã đi từ lúc nào.

Nàng vặn vặn người cho đỡ mỏi, thắt lưng bỗng đau nhức. Bao lần vẫn vậy, nàng không thể tiếp nhận được “đệ đệ” của Kim Ưng Liệt. Lần nào thị tẩm xong cũng đau tới mấy ngày liền.

“Nương nương, nô tì mang nước tới cho người”

Giọng Mai Nhi bên ngoài vọng vào. Tả Khuynh Hoàng khẽ kêu một tiếng, ra hiệu nàng ta có thể vào.Mai Nhi nhanh chóng mang chậu nước ấm tới cho Tả Khuynh Hoàng, hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó lại thành thạo lau qua toàn thân của nàng.

Tả Khuynh Hoàng mặc nàng ta lau, chỉ thấy cả thân nhẹ bẫng như mây. Chợt nàng nhớ ra điều gì đó.

“Mai nhi, mau đi tới thái y viện, lấy cho ta một bát canh tránh thai về đây. Nhanh lên, đừng để ai biết”

Mai Nhi khó hiểu nhìn nàng: “Nương nương, sao chúng ta phải làm vậy? Mang thai hoàng tử không phải là điều tốt sao?”

Tả Khuynh Hoàng kéo chăn che đi thân thể lõa lồ, hắng giọng:

“Em mau làm theo lời của bổn cung. Đừng hỏi nhiều. Cẩn thận không bị bắt”

“Vâng, nô tì đi ngay”