“Hoàng thượng, để thần thiếp đàn cho người nghe”
Tây Khoảng An dựa đầu lên vai Kim Ưng Liệt thỏ thẻ.
“Được, nếu so về đàn tì bà, nàng số hai thì không ai dám thứ nhất. Dương Trung, truyền lệnh trẫm, đi lấy đàn tì bà được làm từ ngà voi quý mới được cống phẩm lên đây”
Dương Trung công công nhanh nhẹn cúi rời rời đi. Thục phi Tây Khoảng An cười e lệ, đưa tay cho nha hoàn bên cạnh tháo hộ giáp vàng, lau sạch bàn tay trắng ngần không tì vết.
“Được làm hoàng thượng vui vẻ, thần thiếp cũng rất vui”
Kim Ưng Liệt gật gù, âu yếm nhìn nàng ta, trách cứ đầy cưng chiều:
“Nàng đó, chỉ được cái giỏi ăn nói”
Dương Trung công công bước vào, đằng sau còn có một thị vệ nhỏ ôm theo cây đàn tì bà bằng gỗ quý, phía trên trắng ngần mát lạnh được làm bằng ngà voi.
Thục phi nhận lấy cây đàn, nhìn Kim Ưng Liệt một cái, sau đó mới nâng tay đánh thử vài nhịp. Nàng chỉnh lại dây, xoay xoay trục gỗ, sau đó mới vào điệu nhịp.
Tiếng đàn trong trẻo lúc sâu lắng lúc nhanh chậm khác nhau, trong trẻo như pha lê dễ vỡ, cực kì thu hút người nghe. Động tác nàng mềm mại yểu điệu, nhẹ bâng như mây nhưng lại đẹp hút hồn. Kim Ưng Liệt thưởng thức điệu nhạc, không khỏi cảm thán.
“Rất hay, nàng đúng là rất có thiên bẩm về đàn tì bà. Được rồi, trẫm ban thưởng nàng cây đàn này, được không?”
Thục phi đưa đàn cho Ngọc Ngọc, đứng dậy hành lễ, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Thần thiếp cảm tạ ân sủng”
“Hoàng hậu nương nương tới”
Giọng tiểu phái giám bên ngoài vang lên thu hút sức chú ý của Kim Ưng Liệt. Tả Khuynh Hoàng bước vào, tầm mắt đặt lên đàn tì bà ngà voi quý hiếm, sau đó mới hành lễ:
“Thần thiếp xin bái kiến hoàng thượng”
Kim Ưng Liệt đi tới chỗ nàng, đỡ dậy:
“Đứng dậy đi Khuynh Hoàng. Đúng lúc lắm, trẫm đang muốn cho người tới đưa nàng qua đây”
“Thần thiếp từ xa nghe được tiếng đàn vọng lại, chợt nhớ trong cung chỉ có duy Thục phi giỏi về đàn tì bà nên tới xem thử. Ai ngờ đúng là muội ấy ở đây”
Tả Khuynh Hoàng rất đúng lễ nghĩa nói chuyện, hàm ý sâu sa nhìn Thục phi. Tây Khoảng An cúi người:
“Hoàng hậu nương nương vạn an”
“Muội muội đứng dậy đi” - Tả Khuynh Hoàng nâng tay bỏ qua.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương”
Kim Ưng Liệt nắm tay Tả Khuynh Hoàng, cười nói:
“Thấy các nàng thân thiết với nhau như tỷ muội vậy, trẫm rất yên tâm về hậu cung”
Tả Khuynh Hoàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng:
“Thần thiếp cùng các phi tần như một, tình cảm sâu sắc như ruột thịt, hoàng thượng không cần lo lắng”
Tây Khoảng An nhìn nàng, sau đó cũng gật đầu: “Đúng vậy. Tình cảm như tỷ muội”
“Thục phi, vừa nãy ở xa bổn cung đã nghe thấy tiếng đàn của muội. Trong như tiếng hạc bay qua, đục như tiếng suối nửa sa nửa vời. Không thể chê vào đâu được, hoàng thượng ban tặng cho muội cây đàn quý như vậy, bổn cung cũng không còn gì để nói”
Tả Khuynh Hoàng dừng một chút, sau đó mới tiếp tục.
“Nhưng muội muội làm hoàng thượng vui, cũng là làm bổn cung vui. Nếu bổn cung không thưởng, vậy thì thật thất lễ.”
Thục phi cúi người: “Thần thiếp không dám nhận. Hoàng thượng ban cho thần thiếp cây đàn quý như vậy, đã là ân sủng rất lớn rồi”
Tả Khuynh Hoàng đưa tay ngưng lại lời nàng:
“Không được, bổn cung vẫn phải ban thưởng. Mai Nhi, mau đi lấy áp khâm sen hồng chu sa tới thưởng cho Thục phi”
Mai Nhi đằng sau nàng lập tức gật đầu: “Dạ nương nương, nô tì đi ngay”
“Muội muội, áp khâm này là thứ bổn cung ưa thích, tặng cho muội cũng như là thể hiện tâm ý của bổn cung. Thục phi liệu có chê?”
Tây Khoảng An cúi đầu che đi ưu tư trong mắt: “Đồ của hoàng hậu nương nương ban tặng, quý giá hơn ngọc trai đáy biển, làm sao thần thiếp dám chê? Đa tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng”
Tả Khuynh Hoàng gật đầu hài lòng, sau đó quay ra nhìn Kim Ưng Liệt:
“Hôm nay trời có gió dịu nhẹ, nắng không gay gắt, thần thiếp muốn cùng người đi dạo ngự hoa viên. Không biết hoàng thượng có thời gian rảnh không?”
Kim Ưng Liệt nắm tay nàng, ánh mắt chứa đầy tình cảm:
“Hoàng hậu đã tới, sao trẫm có thể không có thời gian? Đi, chúng ta đi”
Tả Khuynh Hoàng mỉm cười, đỡ Kim Ưng Liệt đứng dậy.
“Thục phi cũng ở đây, hay là cùng bổn cung và hoàng thượng đi dạo luôn?”
“Được, thần thiếp cũng đang muốn đi dạo cho thư thái”
Thục phi mềm mại hành lễ, đưa tay cho Ngọc Ngọc dìu ra cửa điện. Tả Khuynh Hoàng cùng Kim Ưng Liệt đi trước, tay trong tay đầy mùi mẫn. Tây Khoảng An kìm nén nỗi tức giận, tay nắm chặt nha hoàn, nghiến răng ken két.
Tả Khuynh Hoàng là hoàng hậu thì sao chứ? Tới cuối cùng ai mang long thai trước còn chưa biết, ai làm thái hậu còn chưa biết. Có gì mà kiêu ngạo chứ? Người chiến thắng còn chưa biết là ai đâu.
Có lẽ do ánh mắt của nàng ta quá nóng bỏng, Tả Khuynh Hoàng quay đầu nhìn lại, mỉm cười thật khẽ đầy mỉa mai. Nhìn đi, dù bổn cung có ra sao, thì bổn cung vẫn là hoàng hậu, là vợ chính thức của hoàng thượng. Phi tần mãi mãi là phi tần, con của phi tần cũng chỉ là nô tì của con hoàng hậu thôi.
Ánh mắt Tả Khuynh Hoàng trở nên sâu sa. Chỉ cần người không phạm ta, ta sẽ không phạm người. Gió thổi mây trôi, nhẹ bâng như lông hồng.