Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 23

Mơ, em uống nữa không anh mua thêm cho? Tay em ướt hết rồi nè, để anh lau cho. Em giữ khăn tay này của anh luôn đi.

Xì tin dâu ngon thiệt đó anh Long. Cám ơn anh nhiều. Ahihihi...

Bé Mơ mãi hút xì tin, mãi cười tít mắt để Long lau tay cho mình mà không hay biết ở ngay cửa căn tin có một đôi mắt đang nổ đom đóm nhìn mình.

Anh Long ơi em uống hết rồi no muốn bể bụng luôn rồi, vui thiệt á, hihihi...

Em thích thì ngày nào anh cũng mua xì tin dâu cho em uống nhé. Miệng em dính đỏ hết rồi nè, để anh lau cho.

Mơ, em chạy đi đâu lung tung vậy hả? Em có biết là anh đã lục tung hết cả công ty để tìm em không? Đi chơi mà không nói với anh một tiếng, lời anh nói em không để tâm một tí nào hả?

Dạ, anh hai. Em... em... em xin lỗi.

Trợ lý Long thật sự hoảng khi thấy mặt chủ tịch giận dữ, mắt đỏ ngầu còn bé Mơ thì khép nép sợ hãi mắt thì rơm rớm. Long bước tới chính giữa hai người như đang che chở cho bé Mơ.

Chủ tịch, xin anh bớt giận. Tại em thấy bé Mơ ở mãi trong phòng buồn nên em mới rủ con bé xuống căn tin uống chút nước ngọt. Lỗi là tại em, xin anh đừng mắng con bé. Em xin chịu phạt ạ.

Bé Mơ nấp sau lưng Long rụt rè lên tiếng mà không hay biết là lời nói của mình như châm thêm dầu vào lửa.

Anh hai, tại .... tại em nữa, không phải tại anh Long đâu ạ. Tại em muốn uống xì tin dâu. Không phải lỗi của anh Long đâu ạ.

Em đi theo anh hai. Còn cậu, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.

Xin chủ tịch đừng mắng bé Mơ ạ, xin anh bớt giận.

Anh quay người bước đi thật nhanh, con bé sợ sệt chạy theo anh mà không dám nhìn khuôn mặt lo lắng cực độ của trợ lý Long.

Về tới cửa phòng, anh khựng lại mở cửa đẩy nhẹ con bé vào trong phòng rồi anh sập cửa đánh rầm làm Hạ My đang ở trong phòng anh phát hoảng.

Có chuyện gì vậy anh? Làm em hết hồn à. Mơ sao em lại ở đây?

Dạ, em... em... sáng nay em theo anh hai vào công ty.

Mơ, ngồi xuống ghế đi.

Hạ My quan sát thấy con bé mặt xanh như tàu lá chuối, mắt thì rơm rớm còn anh thì mắt đỏ ngầu, mặt phừng phừng giận dữ là cô biết ngay chắc con bé đã phạm tội gì nghiêm trọng nên anh mới giận dữ như vậy chứ bình thường cô thấy anh luôn yêu thương ngọt ngào với em gái. Cô đứng lên kéo anh ngồi xuống ghế nhẹ giọng:

Anh à, có chuyện gì vậy? Anh bình tĩnh, đừng bực mình rồi lại đau nữa đó.

Hạ My, anh không sao. Anh xin lỗi, em về trước đi, anh cần nói chuyện với con bé. Tối nay anh gọi cho em. Anh hứa.

Vì phép lịch sự nên Hạ My phải rời khỏi với một bụng tò mò. Nhưng may cho cô là cô đụng ngay trợ lý Long ngay cửa đang thắt thỏm nhìn vào bên trong. Thế là cái bụng tò mò của cô cũng được giải đáp thoả đáng và quan trọng hơn là cô nhận ra trợ lý Long và người cô yêu cùng thích con bé đó.

Anh đứng lên đi vòng ra trước mặt con bé, nhìn nó liên tục quệt nước mắt mà lòng anh đã mềm nhũn ra, nhưng lòng vẫn còn bực tức nên cất giọng

Mơ, anh đã nói em không được đi lung tung mà tại sao em chạy xuống căn tin như vậy? Em có biết em làm anh lo lắng chạy tìm em khắp nơi như thằng điên không?

Em, em ... em biết lỗi rồi. Em xin lỗi. Xin anh hai đừng giận em nữa.

Gặp ai em cũng sợ, nhưng em không sợ Long hả? Sao em đi uống nước với cậu ta?

Dạ, em không biết nữa. Em không sợ anh Long gì hết. Nói chuyện với anh Long rất vui ạ.

Thôi được rồi, em lau nước mắt đi, không khóc nữa. Anh thấy hơi mệt, anh nghỉ một chút.

Bé Mơ lau vội nước mắt, không dám khóc nữa lặng lẽ nhìn anh trở về ghế ngồi rồi úp mặt xuống bàn im lặng. Nó nghĩ chắc anh xem nhiều báo cáo quá mệt chứ nó không hề biết rằng anh đã rất lo lắng nó bị té ngã trong nhà vệ sinh hay bị lạc đâu đó nên anh đã chạy xộc vào nhà vệ sinh, chạy xộc vào các phòng tìm, mặc kệ cả công ty nhìn anh. Anh đã lo lắng cho nó biết bao nhiêu để rồi chứng kiến Long đang lau tay, lau miệng nó còn nó thì cười khúc khích vui vẻ.

Đã nửa tiếng trôi qua mà nó vẫn thấy anh úp mặt im trên bàn nên nó hơi lo lắng. Nó lẳng lặng đi đến gần anh, nó sờ tóc anh giọng rụt rè:

Anh, anh hai, anh mệt lắm hả? Anh có đói bụng không?

Anh ngước lên nhìn nó cất giọng nhỏ nhẹ:

Anh hai không sao. Bé Mơ đói bụng hả?

Dạ, em đói. Anh thấy đau ở đâu hả? Hai chân mày của anh đi xuống đụng mũi rồi nè.

Anh hai dẫn em đi ăn thịt nướng xiên que nha, anh hứa rồi mà.

Anh một tay ôm ngực đi hơi vội ra xe không để nó thấy. Nhưng nó là ai chứ, nó là Mơ đó, nhìn hai chân mày của anh trĩu xuống, người anh hơi khom về phía trước là nó biết ngay ngực dưới của anh đang bị đau mà. Nó đi như chạy ngay phía sau lưng anh. Vừa ngồi vào xe, anh định thắt dây an toàn cho nó, nhưng nó nhanh chóng xoay người ấn anh ngã người ra ghế, nó bắt đầu nhẹ nhàng nhẹ nhàng mát xa ngực dưới cho anh. Nó thì thầm:

Anh hai ơi, nếu anh đau quá thì anh ngồi yên nghỉ một tí, em mát xa cho anh rồi mình về nha, không thịt nướng nữa.

Em đang đói bụng mà, anh không sao. Em lấy thuốc trong cặp cho anh uống, em mát xa một tí là anh không đau nữa, rồi mình đi ăn thịt nướng xiên que ha, ngon lắm đó.

Nó nhìn anh lái xe một cách say sưa làm anh phải lên tiếng:

Em nhìn gì anh dữ vậy? Có phải lần đầu thấy anh lái xe đâu mà nhìn dữ vậy?

Tại ... tại em cứ thích nhìn anh, nhìn hoài không ngán. Anh đỡ đau thiệt hông đó?

Ừ, anh đỡ đau thiệt rồi mà, tới rồi này, cho em ăn đã luôn nhé.

Nhìn nó say sưa ngồi gỡ từng miếng thịt có mỡ ra, quét mỡ hành đều đặn trên que thịt rồi bỏ vào đĩa cho anh, còn đĩa của nó thì nó quét thêm nhiều ớt xay. Đôi lúc anh nghĩ hình như nó biết anh thích ăn gì, không thích ăn gì, cơ thể của anh đang khó chịu chỗ nào còn hơn bản thân anh hiểu về mình nữa. Chỉ trong chớp mắt anh và nó đã chén hết 40 que thịt. Bụng no căng nhưng anh vẫn nhìn que thịt duy nhất còn xót lại trong đĩa của nó với đầy ớt.

Mơ, em ăn ớt nhiều như vậy mà không thấy cay hả?

Không, không hề cay, có ớt làm thịt nướng thơm ngon hơn. Anh không biết gì hết à.

Thiệt hông vậy? Đừng có gạt anh nha, để anh thử coi có ngon hơn như em nói không?

Vừa cho miếng thịt có đầy ớt vào trong miệng mà nước mắt, nước mũi của anh tuôn như suối. Anh tưởng tượng như có khói đang bốc lên từ tai, đầu, mũi của mình. Anh bắt đầu ho sặc sụa rồi giật lấy chai nước trong tay con bé tu một hơi chạm đáy. Con bé vừa cười sặc sụa vừa rút khăn tay trong túi áo lau nước mắt, nước mũi cho anh.

Đang điên vì cay thì anh thấy nó cầm khăn tay có thêu hình con rồng của trợ lý Long lau mặt anh. Máu điên của anh nổi lên nghĩ thầm " tình củm quá mà, còn giữ khăn tay của nhau nữa". Anh dẫn nó ra xe, lái xe về, đẩy nó vô phòng nó còn mình thì về phòng mình mà tuyệt nhiên không nói chuyện với nó nửa lời. Còn con bé ngốc thì nghĩ rằng anh điên vì cay mà nó lại cười quê anh nên con bé cũng chỉ im ỉm, thỉnh thoảng lén quay mặt đi cười tủm tỉm.