Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 33

Anh cúp máy, tay siết chặt tay con bé hơn anh trấn an con bé:

Em đừng sợ, anh nói với mẹ rồi. Anh nói em đưa anh đi khám bệnh, mẹ không có giận em.

Em vui quá, mẹ không giận là em vui rồi. Khi nào anh hết đau bụng thì mình về nhà ha.

Đi, bây giờ anh dẫn em qua công viên lấy xe rồi về nhà. Về nhà anh sẽ nói chuyện với mẹ về tình cảm của anh và em luôn.

Anh hết đau chưa mà đòi về? Liệu mẹ có đồng ý cho em gái yêu anh trai không? Em sợ quá à.

Anh không nói gì chỉ siết nhẹ con bé trong vòng tay ngụ ý nó hãy tin anh, đừng lo lắng. Anh nắm chặt tay nó băng qua đường hướng công viên. Anh ấn nó ngồi xuống ghế nghiêm túc hỏi:

Mơ, nếu mẹ của anh hay ba mẹ em không cho em yêu anh thì em có từ bỏ anh không?

Không, em không bao giờ xa anh đâu. Em muốn cả đời này ở cạnh anh, yêu thương và chăm sóc cho anh. Nếu mẹ hay ba mẹ không đồng ý thì em sẽ khóc hoài, sẽ quỳ mãi van xin khi nào được đồng ý mới thôi.

Anh không kiềm lòng được mà ôm chầm lấy con bé cảm động nhưng vẫn tiếp tục hỏi một cách nghiêm túc:

Thế anh Long và bác sĩ Duy rất trẻ, rất đẹp trai và rất thích Mơ, Mơ có muốn lấy người như hai anh ấy làm chồng, cả đời ở bên không?

Không, đúng thật là anh Long rất tốt với em, bác sĩ Duy thì rất hiền, đẹp trai không kém gì anh hai nhưng em chỉ yêu anh hai và muốn cả đời ở bên anh hai thôi.

Anh hai đâu có gì tốt, anh hai đã già rồi, già hơn bé Mơ 20 tuổi lận đó, sao bé Mơ lại yêu anh hai và cả đời muốn ở bên anh hai?

Em không biết nói sao nữa, em chỉ biết là em rất yêu anh và chỉ yêu mình anh.

Con bé trả lời thật dứt khoát, cả người nó nằm gọn trong vòng tay anh thật ấm áp. Anh không thể kiềm chế được cảm xúc nên siết chặt người nó hơn. Nó vừa cố thở vừa bắt chước thắc mắc:

Thế... thế anh hai có vì cái gì đó mà đuổi bé Mơ đi, không cần bé Mơ nữa không?

Không, anh yêu em nhiều như là em yêu anh vậy, anh sẽ không bao giờ rời xa bé Mơ đâu.

Thế... thế sao anh không yêu chị Hạ My xinh đẹp mà anh lại yêu bé Mơ lùn xấu xí.

Tình yêu là xuất phát từ con tim. Con tim anh không yêu chị Hạ My mà chỉ yêu bé Mơ thôi. À, nhưng mà lùn thì có chứ đâu có xấu xí đâu. Đi, mình về nhà rồi anh nói chuyện với mẹ luôn, anh nôn quá rồi.

Anh lái xe đưa con bé về nhà. Hai con tim vừa mới thổ lộ hiểu lòng nhau nên hạnh phúc ngập tràn. Anh thì liên tục vuốt tóc nó, vuốt ve mặt nó đầy yêu thương. Nó thì thi thoảng chụp lấy bàn tay anh hôn chùn chụt, miệng cười tủm tỉm. Anh nôn nao nắm tay nó nhanh đi vào tìm mẹ để thưa chuyện thì bất ngờ thấy mẹ đang nói chuyện với nghị sĩ Vương ở phòng khách.

Con về rồi mẹ, con chào bác Vương ạ.

Thưa mẹ con mới về, con kính chào bác ạ.

Bé Mơ cúi đầu lễ phép chào, trong khi nghị sĩ Vương nhíu mày nhìn chầm chầm vào bàn tay anh đang nắm chặt tay con bé. Ông e hèm cất giọng:

Ừm.... con bé này là?

À, thưa anh, con bé là em gái của Đình Quân ạ.

Đình Quân này, con ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ và nghị sĩ một lúc. Con gái, con lên phòng trước tắm rửa nghỉ ngơi đi con.

Bé Mơ dạ một tiếng rồi nhanh chân rời khỏi. Bà Linh Phi nhìn Đình Quân nghiêm giọng:

Cái tháng mà con nói con đi công tác nước ngoài với Hạ My là con nhập viện ghép thận, đúng không?

Ơ, mẹ, mẹ biết hết rồi ạ. Con xin lỗi vì con đã giấu mẹ.

Thôi được rồi, việc con giấu mẹ tạm thời mẹ không truy cứu nữa. Thế con có biết ai đã hiến thận cho con không?

Con không biết, con có hỏi bác sĩ nhưng bác sĩ bảo là bảo mật.

Anh Vương, anh cho nó xem và nói cho nó biết đi.

Đón xắp hình từ tay nghị sĩ Vương mà tay chân anh run bần bật. Trong hình là Hạ My với gương mặt hốc hác đang ngồi xe lăn cạnh giường bệnh.

Bác, bác ơi, Hạ My bị bệnh gì vậy ạ? Nhìn cô ấy ốm và xanh xao quá.

Nó cũng nói đi công tác nước ngoài với cháu rồi mất tích luôn làm bác lo lắng cho người lục tung thành phố tìm nó thì biết được nó bị di chứng nhiễm trùng sau phẫu thuật hiến thận làm nó bị bại liệt 1/2 người dưới và cơ thể gầy mòn như vậy đó.

Hả? Hiến... hiến thận. Là... là hiến thận cho ai vậy bác?

Thì còn ai nữa. Nó không màng tính mạng đi hiến thận để cứu người yêu của nó là cháu chứ còn ai nữa?

Trời ơi, sao có thể chứ? Sao cô ấy lại làm như vậy, con có đáng gì mà cô ấy phải hi sinh như thế. Chuyện đã thành ra thế này rồi, bác ơi,xin bác chỉ cho con phải làm gì để bù đắp cho cô ấy đây.

Ước nguyện của nó từ trước đến giờ kể từ khi nó biết con là được thành hôn với con. Giờ nó đã hi sinh thế này vì con rồi thì ta mong con hãy sắp xếp cưới nó nhanh chóng cho nó vui vẻ và hạnh phúc.

Đúng đó con, mẹ với bác Vương tính rồi, lo đám cưới xong thì sẽ lo cho Hạ My đi Singapore chữa bệnh để con bé có thể đi lại được. Con nhanh chóng tới thăm Hạ My và cầu hôn con bé đi. Nó đã hy sinh quá nhiều để con được sống khoẻ mạnh như vầy. Việc sắp xếp lễ cưới cứ để mẹ lo.

Anh quỵ xụp xuống nền nhà nức nở:

Tất cả là lỗi của con nên Hạ My phải chịu khổ sở và đau đớn như vậy. Bác muốn con làm gì để bù đắp cho cô ấy cũng được, kể cả bác lấy lại sức khoẻ, tính mạng này của con. Chỉ có điều con không thể cưới cô ấy, con chưa từng yêu cô ấy, lúc trước con đã giải thích nhiều lần rồi.

Bốp

Sự tức giận làm nghị sĩ Vương không thể kìm chế được mà vung tay tát mạnh vào mặt anh. Cú tát mạnh đến nỗi đầu anh đập mạnh xuống bàn sô pha vỡ cả kính mặt bàn. Mắt ông long lên đỏ ngâù như muốn ăn tươi nuốt sống anh:

Anh là loại sở khanh dối trá, nó hy sinh cho anh mọi thứ để giờ anh chối bỏ tình yêu với nó khi nó tàn phế. Vậy mà nó vẫn chỉ nghĩ cho anh, nó van xin tôi không được cho anh biết việc này, nhưng hôm nay do tôi nóng ruột quá mới đến tìm anh. Thật tôi không ngờ mà.

Bà Linh Phi thấy con trai mình bị đả thương thì đứng phắt dậy chắn giữa hai người như để sẵn sàng bảo vệ anh. Anh một tay ôm lấy vết thương trên trán đang toé máu, giọng khẩn cầu:

Con biết con là kẻ không ra gì. Bác muốn giết con cũng được, nhưng con không hề nói dối.

Anh Vương, anh đau lòng vì con mình, anh có quyền tức giận nhưng anh không có quyền đả thương con trai tôi vì tôi cũng sẽ đau lòng vì con mình. Đình Quân đứng lên đi con trai, bây giờ con theo bác Vương đến thăm Hạ My đi rồi tìm cách bù đắp cho con bé.

Anh muốn đi theo tôi đi thăm con bé thì ra xe tôi cùng đi.

Dạ, bác ra xe trước đi, con lên phòng cất cặp, thay cái áo rồi con ra ngay.

Phải đó con, con lên phòng thay đồ, băng lại vết thương trên trán luôn, máu chảy tùm lum kìa. Anh thông cảm ra xe đợi cháu nó một chút ạ.