Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 38

Đình Quân vừa lao đến cửa đã thấy Hạ My giãy giụa la hét, và anh cũng kịp nhận ra người đàn ông đang ôm Hạ My là người yêu của Tiểu Yến khi xưa đã bổ cái ghế xuống đầu anh. Anh hét lớn

Buông cô ấy ra.

À lại gặp oan gia ngõ hẹp. Tao cũng đã tìm hiểu rồi, mày yêu con nhỏ em gái giống Tiểu Yến này, chứ mày không có yêu gì Hạ My. Được, hôm nay anh sẽ cho em sáng mắt ra là người em yêu đã yêu em gái của nó sâu đậm như thế nào.

Nói rồi Hoàng Thông buông Hạ My ra và lao đến kẹp cổ bé Mơ với con dao lăm lăm ngay cổ con bé hét lớn:

Mày không muốn tao giết con bé này thì mau quỳ xuống cho tao.

Đừng, xin anh đừng làm hại con bé. Anh muốn gì tôi cũng làm theo. Xin anh thả con bé ra.

Hạ My nín thở nhìn phản ứng của chồng sắp cưới. Nói rồi anh quỳ xuống trong khi bé Mơ bắt đầu kích động, còn Hạ My thì thật sự đau lòng và thất vọng.

Anh hai, đừng mà, anh đứng lên đi. Mặc kệ em đi mà. Ông kia, ông có giỏi thì làm gì tôi thì làm, ông không được ăn hiếp anh hai của tôi.

Con nhỏ này mày có đứng im không? Mày có tin tao cắt cổ mày ngay bây giờ không? Hạ My, em có thấy chồng sắp cưới của em yêu em gái của nó nhiều thế nào không?

Nói rồi hắn ta bóp cổ con bé chặt hơn mặc cho con bé cố giãy giụa làm cổ chạm vào con dao chảy máu và hắn đá con dao gọt trái cây nằm dưới đất do lúc nãy Hạ My giãy giụa làm rớt xuống về phía Đình Quân đang quỳ rồi ra lệnh:

Hạ My, em yêu nó sống chết như vậy là vì khuôn mặt đẹp trai của nó chứ gì. Mày dùng con dao đó rạch 3 đường trên khuôn mặt của mày nếu không tao cắt cổ con nhỏ này.

Không, anh hai đừng mà. Ặc, ặc.....

Anh Quân, đừng làm vậy, mình sắp cưới rồi đó.

Mày không làm chứ gì, tao sẽ cho mày thấy tao có dám giết con nhỏ này không?

Đình Quân không còn suy nghĩ gì được nữa khi thấy con bé gần như không thở được nữa, máu trên cổ cũng bắt đầu chảy xuống. Anh van xin hắn đừng làm đau con bé rồi lượm con dao trước mặt ấn lên mặt mình.

Khi anh vừa đưa mũi dao lên chạm mặt mình thì bé Mơ hét lên dùng hết sức bình sinh của nó hất tay hắn ta ra khỏi cổ và lao về phía anh. Vì quá bất ngờ nên hắn ta loạng choạng nhưng cổ con bé cũng bị dao cứa 1 đường dài phúng máu. Cũng vừa lúc có 1 bác sĩ, 2 anh bảo vệ và nghị sĩ Vương chạy tới. Hai anh bảo vệ lao tới túm lấy Hoàng Thông, Nghị sĩ Vương lao đến ôm con gái, còn vị bác sĩ thì đang cố gỡ con bé ra khỏi vòng tay của Đình Quân.

Mơ ơi, em không sao chứ. Sao em khờ như vậy hả? Em có biết nguy hiểm như thế nào không?

Anh hai ơi, em không sao hết mà, anh có bị thương chỗ nào không?

Anh Quân, anh buông con bé ra để tôi xem con bé có bị thương chỗ nào không?

Trời ơi, máu, Mơ ơi em bị thương rồi nè.

Mơ, em ngồi yên để anh cầm máu rồi em theo anh đi rửa vết thương và băng lại.

A, anh Duy, anh bác sĩ. Anh hai, anh đừng sợ, em không sao, chỉ chảy máu chút xíu thôi mà.

Anh đừng lo, vết thương của con bé không nguy hiểm, để tôi đưa con bé đi xử lý vết thương.

Nói rồi bác sĩ Duy nhanh chóng đưa con bé đi. Anh vì lo lắng quá mà cũng vội chạy theo chứ không hề nhìn ngó gì đến vợ sắp cưới trên giường bệnh. Nghị sĩ Vương ôm lấy con gái đang khóc khuyên nhủ:

Hạ My, con đừng khóc nữa. Ép dầu, ép mỡ nhưng không thể ép duyên. Rõ ràng Đình Quân không yêu con, sao con cứ ép mình, ép nó như vậy?

Ba, con không cần biết, con yêu anh ấy, con muốn kết hôn và bên cạnh anh ấy. Anh không yêu con cũng được, sống với nhau rồi từ từ anh cũng yêu con thôi.

Con gái à, con đang tự làm khổ con và người con yêu đó. Cái này không phải tình yêu mà là sự ích kỉ và chiếm hữu.

Ba, ba ngăn cản con, ba không tìm cách cho ảnh cưới con thì con sẽ chết cho ba vừa lòng.

Thôi thôi, ba xin, ba xin. Con muốn gì thì ba cũng làm. Trên đời này ba chỉ còn mình con là lẽ sống nên ba sẽ làm tất cả vì con.

Con cảm ơn ba, con muốn về nhà.

Đình Quân lo lắng đứng bên ngoài cửa phòng của bác sĩ Trần Hồng Duy để xem tình hình của bé Mơ thế nào. Bác sĩ Duy nhẹ nhàng sát trùng vết thương và băng lại cho con bé.

Mơ, em có đau không? Anh băng lại xong rồi đó.

Anh Duy, sao anh biết em gặp chuyện ở đó mà cùng bảo vệ đến kịp thời vậy?

Anh vừa mới phẫu thuật xong, đang rửa tay thì nghe mấy người y tá nhiều chuyện với nhau là "có ẩu đả ở đó, có một con bé lùn lùn đen đen đang bị bóp cổ và kề dao vào cổ". Anh đoán là em nên gọi bảo vệ chạy tới cứu. Cũng may mà em không sao, nếu không anh cũng không biết làm sao nữa.

Ủa, nghe có con bé lùn lùn đen đen sao anh biết là em?

À, thật ra là hôm qua anh nhìn qua cửa sổ đã thấy em đi cùng một người phụ nữ vào viện. Với lại mấy người y tá đó cũng nói là "cái con bé mà hôm trước vồ ếch ở cửa căn tin đó". Anh nghe em gặp nguy hiểm mà anh sợ quá trời, chỉ biết lao tới cứu em thôi.

Em cảm ơn anh nhiều lắm. Tại sao mà anh tốt với em quá trời vậy? Không biết lúc nãy anh hai của em có bị thương không nữa.

Anh tốt với em vì em rất dễ thương và đáng yêu, vì anh thích em. Không sao, anh hai của em không sao. Em đừng lo.

Đình Quân biết chắc con bé không sao, anh thấy yên tâm vì nó đang ở cạnh một người bác sĩ tốt nên anh lặng lẽ quay lại phòng bệnh xem tình hình của Hạ My thế nào. Nghị sĩ Vương nói ở bệnh viện không an toàn với lại Hạ My đã khoẻ hơn nên làm thủ tục xuất viện ra về. Ông lái xe và kêu anh dìu con gái vào ngồi ghế sau. Trong xe Hạ My lấy lí do còn hoảng sợ nên ôm chặt lấy anh, anh cũng không nỡ đẩy cô ra nên cứ ngồi im chịu trận. Chỉ có điều anh lo lắng cho bé Mơ nên lấy điện thoại nhắn tin cho nó là nó cứ ở yên trong phòng bác sĩ Duy, nửa tiếng nữa anh sẽ đến đón nó về.

Bé Mơ vừa mở điện thoại ra xem tin nhắn thì có một phụ nữ tức giận lao vào phòng bác sĩ Duy, bà ta lao đến chỗ nó ngồi định đánh nó thì bị bác sĩ Duy ngăn lại.

Giờ con còn dám bỏ ca trực để ở bên con nhỏ này nữa hả? Còn dám đưa nó vào phòng riêng của con nữa hả?

Con không bỏ ca trực, con chỉ đổi ca với bác sĩ Tân thôi. Con không làm gì sai cả, dì đừng có quá đáng như vậy.

Bà ta tức giận cầm cái ví đánh mạnh vào vai bác sĩ Duy, bà ta đang định đánh vào đầu anh nữa nhưng bị bé Mơ chụp tay lại

Có gì thì bà nói chứ sao bà lại đánh anh ấy? Anh bác sĩ, anh có đau không?

Á à, con ranh con này, mày dám xen vào chuyện của bà hả? bà sẽ trị mày, con mất dạy.

Bà ta hất tay con bé rồi định tát vào mặt con bé thì bị bác sĩ Duy chụp tay hét lên:

Dì dừng lại ngay. Dì mà đụng tới con bé thì con sẽ bỏ đi biệt tích, dì đừng mong mà lợi dụng con rối như con nữa.

Vừa dứt lời, bác sĩ Duy nắm tay kéo bé Mơ ra khỏi phòng, anh định bụng đưa nó ra cổng bệnh viện đón taxi cho nó về nhà. Anh kéo nó đi như chạy, nó vừa chạy vừa chạm chạm vào vai anh hỏi dò:

Anh Duy ơi, anh có đau không?

Anh không sao, anh xin lỗi vì dì của anh hành xử như vậy trước mặt em.

Em không sao hết. Nhìn anh buồn lắm, em phải làm sao thì anh mới hết buồn?

Hồng Duy vừa định vẫy tay gọi taxi thì cũng vừa lúc Đình Quân dừng xe và mở cửa bước ra. Đình Quân cảm ơn bác sĩ Duy rồi đẩy em gái vào xe. Con bé ngoái đầu ra gọi bác sĩ:

Anh Duy, anh không sao thật chứ?

Bé Mơ về nhà đi. Anh không sao. Tối nay hết ca trực anh sẽ gọi điện cho bé Mơ yên tâm nhé.