Hồ sơ thứ nhất

Chương 3. Bóng ma quá khứ

Trong giấc mơ lại là viễn cảnh hoàn toàn khác. Không mây đen u ám, không khí trời ảm đạm, mà... ánh nắng chiều đỏ chói bất thường. Mặt trời xuất hiện quay cuồng đến không xác minh được phương hướng.

Gốc đại thụ to tướng, tán lá bao trùm cả dãy hành lang, đỏ rực một màu hoa phượng tía. Ngọn đèn dây tóc nóng sáng, chuyển từ vàng đến đỏ, làm từng mạch máu và thần kinh căng lên đến chực nổ tung.

Đó là một dãy hành lang dài và hẹp, u uất và tối tăm, quanh năm âm u, lạnh lẽo, thuộc tầng bốn của ngôi trường Trung học Phổ thông Nguyễn Khuyến.

Nơi được tái cấu trúc và kiến thiết dựa trên mớ ký ức chắp vá và rời rạc của Sơn.

Tầng bốn của ngôi trường, phía cuối dãy hành lang, là căn phòng cấm kị. Sát khí ắt còn đọng lại sau nhiều vụ tự tử không lời giải đáp.

Vẫn biết là sợ, những Sơn không thể dừng lại.

Không khí xung quanh im lặng đến phát bực, rõ là sống lưng và tay chân lạnh ngắt, nhưng trán thì mồ hôi liên tục.

Màu đỏ hoàng hôn chưa bao giờ lãng mạn đến kinh hãi như lúc này. Bóng tối đã nuốt chửng hơn nửa dãy lầu. Chỉ còn loang loáng thứ ánh sáng yếu ớt của ngọn tà dương nằm vấn vương nơi cành phượng vĩ vô tri vô giác.

“Chuyện này không đúng, thật sự không đúng.” Sơn không nên bước vào căn phòng đó. Nhưng chân thì chưa hề chùn lại, ngay cả ma quái, quỷ thần cũng không thể ngăn cản.

Tiềm thức bắt đầu đấu tranh với ý thức, cố gắng phản kháng cánh tay đang mở toang căn phòng định mệnh. Nhưng hoàn toàn vô năng. Bởi anh chỉ như một khán giả bị động buộc phải xem cho bằng hết những chương kinh hoàng nhất về hồi ức chính cuộc đời mình.

Người phụ nữ hiện ra sau cánh cửa.

Nhân dạng hốc hác, làn da trắng bệt, mái tóc rũ rượi. Vì góc nghiêng, Sơn chỉ trông thấy nửa khuôn mặt.

Cô ta bị treo lủng lẳng bằng dây thừng. Dây treo dường như vô định giữa không trung. Nét tì trên cổ chặt đến mức có thể trông thấy vết hằn của rãnh treo.

Sơn nuốt nước bọt liên tục. Anh hít thật sâu cố gắng điều hòa nhịp đập. Viễn cảnh tồi tệ trước mắt anh hẳn phải tiên liệu từ trước mỗi khi không thể ngăn cản tâm trí rơi vào cơn ác mộng kinh hoàng của quá khứ. Anh biết mọi thứ trước mắt chỉ là ảo mộng. Là một trải nghiệm thuộc về tiềm thức. Một thứ huyền huyễn hoàn toàn có thực ở hiện tại. Nhưng cơ bản không thể khống chế được. Cơ thể anh cứng đờ, đôi chân bất lực vẫn chôn sâu xuống đất. Hai bàn chân ấy như không thuộc về anh nữa. Quyền điều khiển chúng thuộc về một kẻ khác, một gã đạo diễn tàn nhẫn mang trên mình danh xưng của số phận.

Đôi chân ấy chợt chập chững bước lên theo nhịp nhịp theo đúng kịch bản mà định mệnh muốn vẽ ra. Thân thể cứng đờ kia bỗng chợt run lên bần bật như bất cứ mô tuýp vốn có của những thước phim kinh dị.

Dưới những tia sáng mờ ảo của bóng tà dương đang dần ngụp lặn, thân hình của nữa tử thi chợt gập duỗi, nhào nhặn liên hoàn trong đau đớn, rồi hóa thân thành diện mạo ủy mị của một cô gái trẻ, quỳ gục trong bóng tối.

Cô gái ấy có dáng vẻ mạnh mai, mái tóc thề mơ mộng, đôi môi hồng hào xinh xắn, nhưng lại cực kì thảm hại với bộ dạng ũ rủ và đôi mi búp bê xưng húp.

“Lý Kì Phương!”

Cái tên từ chính cửa miệng sơn thốt lên chứ không ai khác. Là cô gái đã bước đến ngang đời anh, một đôi vai thục nữ cần anh chở che và bảo vệ. Như một phản xạ vô điều kiện, Sơn lao đến ôm lấy cô, trao cho nhau sự đồng cảm và quyến luyến tuyệt đối.

Nhưng Kì Phương đột ngột tan ra như bọt biển trắng xóa khi cả hai chạm vào nhau. Tàn nhẫn chẳng còn chút dấu vết. Sơn ngỡ ngàng, hụt hẫn, ngã nhào trong bóng tối. Và lúc này chẳng còn gương mặt búp bê xinh xắn nào cả, thứ tồn tại phía trước mặt anh chỉ còn lại thể xác cứng đờ, lạnh ngắt của người phụ nữ xấu số. Thật khủng khiếp, khoảng cách xuyết xao đến đáng sợ. Sơn có thể cảm nhận được rõ mồn một tiếng gió rít đằng sau gáy, từng đường nét chết chóc trên khuôn mặt và cả mùi hương của dịch vị máu tanh đang nhỏ dần xuống đôi bàn tay mình. Đáp trả lại sự ngờ nhệch của anh, nữ tử thi kia chỉ nở một nụ cười ma mị. Nụ cười làm tắt đi mọi ánh sáng le lói, hy vọng cuối cùng của căn phòng, đưa cả không gian vào một vùng vô định không lối thoát.

Trong thoáng chốc hoảng loạn tột cùng, cổ anh bỗng bị xiết lại bằng dây thừng, mặt đất thì dường như đang sụp xuống. Rồi Sơn chết đi trong tư thế chẹn ở cổ thân xác lại cứng đờ như cái giá so đũa.

Cả căn phòng chìm sâu vào dĩ vãng, không một ai thiết tìm đến. Thân thể anh mỗi ngày một thối rữa, mãi cho đến khi xác thịt tan ra như sáp, nhung nhúc giòi bọ…

***

Người đánh thức Sơn là chị soát vé. Chị ta tầm tuổi tầm ngũ tuần, gương mặt cằn lỗi, đậm chất dân lao động.

“Hả?”

“Sắp đến trạm sau, cậu có muốn xuống không?” Chị ta gặng hỏi.

Điều đầu tiên Sơn làm lúc này là thở. Thở như chưa bao giờ được thở, thở như vận động viên điền kinh, thở như người vừa chết đi sống lại. Anh vuốt mặt, giọng nghèn nghẹn. “Không... À, chưa... Tôi nghĩ chuyến sau... có lẽ vậy.”

“Vậy xin lỗi đã đánh thức cậu.” Chị soát vé áy náy.

“Không, không, tôi phải cảm ơn chị mới đúng.”

Tự lúc nào, trên xe đã thưa thớt người ngợm, chỉ lác đác vài hàng ghế có khách.

Sơn định thần cho tay vào túi lấy thuốc. Lọ thủy tinh nhỏ như hủ kẹo trẻ em, chứa hàng trăm viên thuốc màu trắng đục, hình bầu dục, trông không mấy bắt máy.

Anh cho hai viên vào bàn tay, nuốt vội rồi tu ừng ực cả chai nước khoáng. Vị ngọt ngọt tanh tanh của nhân sâm và đông trùng thảo khiến Sơn thèm một tách cà phê hơn bao giờ hết.

***

“Espressso không đường của cậu đây!”

Dr Lee đặt ly cà phê nghi ngút khói xuống bàn, kèm theo tờ bệnh án đặt bên cạnh.

Nhất Sơn không quan tâm tờ đánh máy, chỉ thuận tay cầm tách, tay không thuận cầm thìa, khuấy đều. “Tay nghề khá đấy, nếu anh không làm bác sĩ thần kinh, tôi nghĩ mở một thương hiệu cà phê xuất khẩu có lẽ cũng không tồi.”

Dr Lee cười khóa trá, “Hà hà, nghe hay đấy, tôi sẽ suy nghĩ. Còn giờ xem kết quả kiểm tra nào.”

Sơn để thìa xuống bàn, vừa nhâm nhi cà phê, vừa chăm chú nhìn tờ bệnh án, anh chau mày. “Thần kinh não trái có biểu hiện tuần hoàn máu kém, tụ máu gây cơn đau buốt nửa đầu, huyết áp tăng cao, tệ thật.”

Dr Lee dò xét, “Dạo gần đây cậu sinh hoạt không điều độ à?”

“Nhắc mới nhớ, tôi vừa thức trắng mấy đêm để giải quyết chuyên án, ăn uống cũng không theo giờ, tối nay chắc phải ngủ một giấc ra trò.” Sơn nói.

“Còn kết quả thí nghiệm thăm dò tiềm thức…” Dr Lee lấp lửng.

“Vẫn vậy!” Sơn chống tay lên bàn hồi tưởng. “Không có gì khác ngoài hành lang tối tăm, bóng ma người phụ nữ, nỗi sợ bị treo cổ và máu…”

Dr Lee trầm tư nhìn ra cửa sổ. Bầu trời đêm đã lộng gió và chi chít những vì sao trầm mặc khiến ông hoang mang. “Mơ hồ thật! Có lẽ việc khám phá vô thức phải dừng lại. Tôi nghĩ vấn đề không nằm chỗ manh mối bị bỏ sót cõi tiền ý thức hay cái siêu ngã, mà nằm ở chỗ áp lực vô hình đang đè nặng lên tâm lý cậu.”

Dr Lee thuận tay lấy bình hoa trên bàn, đặt nó đè lên tập hồ sơ bệnh án, ông nói tiếp. “Hãy hình dung bình hoa này nặng cả ngàn tấn, nó đại diện cho chứng rối loạn lo âu sau chấn thương, còn tập giấy này là tiềm thức, nó méo mó và đang vị đè nén. Thay vì tìm cách rút nó ra, có thể khiến nó bị tổn thương, việc cần làm hữu ích nhất là...” Dr Lee nhấc bổng bình hoa nhẹ tênh, đẩy tập hồ sơ về phía Sơn, “... Chấp nhận, đối diện, và gỡ bở gánh nặng, thay vì để nó gặm nhấm, cậu hiểu chứ?”

Sơn lặng thinh nhìn trần nhà, dàn đèn lơ lửng lại làm anh nhớ đến cái giá treo ám ảnh. “Đối mặt? Tôi cũng từng nghĩ đến.” Sơn nói. “Lần này gặp anh có thể là lần cuối, tháng sau tôi sẽ về Việt Nam. Dù sao mười năm qua truy tìm tung tích hắn ta cũng không có kết quả. Có thể hắn đang ẩn nấp ở một vùng quê hẻo lánh nào đó để sống những năm tháng cuối đời và ăn năn cho những tội lỗi của bản thân, cũng có thể hắn đã làm mồi cho cá mập khi vượt biên lẩn trốn sự truy bắt của Intepol Quốc tế. Hiện tại tôi đang có một số quyền hạn lẫn chứng cứ nhất định, tôi muốn lật lại hồ sơ của vụ án năm xưa, chí ít dù chưa bắt được hung thủ, nhưng giúp người đã khuất minh oan xem ra cũng là một cách để lương tâm thôi áy náy.”

Dr Lee thở dài, nhưng có thể thấy ông đang mường tượng về một viễn cảnh huy hoàng. “Đáng ra phải thế! Tôi tin năng lực cậu. À, còn cô gái của cậu, hơn mười năm rồi, liệu cô ta có còn ở Việt Nam? Liệu cô ta còn sống... Tôi… Tôi xin lỗi.”

“Không sao.” Sơn né ánh nhìn thương hại của Dr Lee, anh nói tiếp. “Trước mắt tôi sẽ liên hệ với một số người quen ở Việt Nam để sắp xếp. À, hôm qua tôi có điện thoại cho em trai tôi, cậu ta vẫn khỏe, bây giờ đang làm việc cho cơ quan hình sự Việt Nam. Anh vẫn còn nhớ Antony Peter – Thịnh Phát Nguyễn Ngọc chứ?” Sơn hỏi.

“Bác sĩ pháp y Thịnh Phát?” Dr Lee kinh ngạc.