Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 12

Tan học, vẫn là ở cửa lớp, oan gia lại chặn nhau, nó suýt thì quên cái hẹn này đấy. Hôm nay An vẫn bị đặc quyền về trước. Nam tay đút túi, dựa lưng vào cửa, môi nhếch lên cười nham hiểm:

- E hèm. Sao rồi. Bạn Nhi đã chọn được địa điểm nào chưa?

Nó không nhìn thẳng Nam, chả hiểu sao nó không muốn cậu bạn nhìn thấy bên má in hằn năm dấu tay mờ như một tác phẩm nghệ thuật của mình, có lẽ nó sợ bị chế giễu nhưng dù có thế hay là cố gắng hất tóc về phía trước thì Nam vẫn nhận ra sự khác biệt nhẹ nhàng ấy. Bất chợt bàn tay Nam đưa ra chạm vào vết đỏ kèm theo là câu hỏi của sự lo lắng:

- Mặt bị gì đây?

Nó rùng mình, vội hất tay cậu bạn ra. Nam cũng ngượng ngùng đút lại tay vào túi.

- Cậu đang quan tâm tôi đấy à ?

- Đâu có, tôi chỉ xác nhận xem cậu có lành lặn không, để tôi còn đánh cho cân chứ.

- Được, đánh xong thì phải trả tôi tiền ngay.

- Đồng ý. Ở đâu? Mấy giờ?

- Cái đấy, tôi chưa nghĩ ra, thế nên...

- Hết thời gian chọn rồi . Chưa nghĩ ra thì để tôi nghĩ hộ. Đi thôi - Nam cầm cổ tay nó kéo đi.

"Á" - nó suýt xoa

Tiếng kêu dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến Nam phải ngoái nhìn, cậu cũng chợt nhận ra là cổ tay này của nó to hơn bình thường, lại còn màu tim tím:

- Cậu có vẻ thương tích quá nhỉ.

- Không liên quan đến cậu.

- Ok. Đi thôi.

Không biết là Nam sẽ đưa nó đi đâu nhưng chỉ cần nhìn thấy con ngựa sắt này là nó biết chắc nơi đấy rất xa rồi. Không lẽ Nam ủ mưu lớn hơn, giết người, chặt xác, phi tang, ê ê, hắn không dám đâu. Lắc đầu ngăn suy nghĩ, nó không muốn tưởng tượng thêm. Nam đã ngồi lên xe, còn nó thì vẫn "pho tượng". Hếch mặt nhắc nhở, cậu khuyến mại cho nó thêm một nụ cười. Ấy thế mà nó cứ chần chừ, Nam liền đưa tay kéo tuột nó lên. Bị lực tác động bất ngờ, hai cái đầu đập choang vào nhau, ong bay vòng vòng.

- Ya - nó bực mình, tặng thêm cho Nam cái bạt tai.

- Con nhỏ này.

- Cậu thì lớn lắm. Mũ bảo hiểm đâu?

- Không có?

- Gì? Cậu bị điên à

Bỏ qua câu nói của nó, Nam cởi áo khoác làm rơi tuột xuống người nó, che đi phần chân nhạy cảm. Cũng là lúc nó nhận ra mình đang mặc váy. Bất giác hai bên má đỏ ửng.

- Xuất phát đây. Chà. Chưa gì tay chân đã ngứa ngáy thế này rồi

Nó cẩn thận chèn cái balo vào giữa để tránh tiếp xúc cơ thể, song có người lại vu vạ nó lợi dụng sàm sỡ. Nam cũng cảm nhận được vật thể thô rát ấy, nhưng cảm giác không vui tí nào, nãy thì quàng tay quàng chân Vũ thân thiết như thế. Nam vặn ga, chiếc xe đang di chuyển chậm chạp bỗng lao vun vút.

"vùuuuuuuuuuuuu"

"Áaaaaaaaaaaaaaaa" - cô gái chính thức được luyện thanh. Mắt nhắm tịt, người chao đảo, nó hoảng loạn túm chặt mớ lộn xộn đen xì trước mặt.

"Ya, bỏ ra" - đến lượt Nam hoảng hốt, chính xác thì mớ lộn xộn kia là bộ tóc chải chuốt 2 tiếng của cậu.

"Cậu điên à, đi chậm lại đi, muốn gặp thần chết hả"

"Cậu, bỏ tay"

"A, cậu bị lác à, rõ ràng là ổ gà, sao lại phi vào, áaaaa"

"Ya, bỏ tay ra"

"Áaaaaaaa, dừng lại ngay, tên biến thái, cậu muốn chết thì đi chết một mình đi, áaaaa"

"Ya, cậu, ya"

Và cứ thế, hai thanh niên thay phiên nhau hét, âm thanh vang vọng một góc trời.

"Kịch". Chiếc xe dừng lại bên đường, gần cạnh một hiệu thuốc tư nhân. Nó loạng choạng ngồi sụp xuống nôn khan, mặt tái nhợt. Nam thì nhăn nhó mát xa cơ đầu, thế quái nào cái body chuẩn mẫu của cậu lại không có sức hút bằng mấy sợi tóc lua tua để nó bấu víu thiết tha như thế. Chỉnh lại mái tóc, Nam đến bên nó ngó nghiêng:

- Nè, không sao chứ?

Nhận được câu hỏi, nó đứng bật dậy, làm Nam giựt mình suýt ngã, chỉ tay xuống đất, nó nói chắc nịch:

- Đánh luôn chỗ này đi. Tôi cũng sẽ không lấy lại tiền nữa. Và cậu muốn làm gì thì làm, cứ đi mà nộp cái video ấy. Cùng lắm là chuyển trường, tôi cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với cậu nữa.

- Được. Tôi đồng ý - Nam gật đầu cái rụp.

"Đoàng". Nó chới với. Tên này có đúng là được sinh ra từ hai nhiễm thể XY không vậy. Biết thế này không anh hùng rơm nữa. Thôi thì kết thúc nào. Nó nhắm mắt .... chờ đợi.

1s, 2s ... Nam nén cười rồi cúi người vác bổng nó lên vai. Thiệt tình, nó thực sự cho rằng cậu sẽ đánh nó à. Trẻ con quá.

- Bỏ tôi xuống, cậu bị điên hả? - máu dồn xuống mặt làm nó khó chịu la oai oái

- Hình như thế. Cho nên đi mua thuốc chữa cho tôi nào.

5 phút sau ~~~~~

Hai đứa đang ở trong hiệu thuốc, nó thì ngồi chườm đá, cổ tay phải bị bong gân, chắc là do va đập trong lúc vượt tường, còn Nam thì ngồi bên cạnh nghiên cứu thuốc chữa "điên". Lật xem một lượt báo hoa trò số mới ra, Nam buồn bã lắc đầu:

- Bệnh của tôi là nan y rồi. Không có thuốc nào chữa khỏi. Phải làm sao đây. Hụ hụ

Nam bông đùa ngả đầu vào vai nó liền bị hất ra. Chị y tá đi đến đưa thuốc thấy vậy thì lại khúc khích cười, còn nhìn hai đứa rất ẩn ý. Nó khóc không ra tiếng, định giựt lấy lọ thuốc thì bị Nam giấu đi

- Đưa tay đây - cậu ra lệnh.

- Không cần.

- Đừng có nói là cậu nghĩ tôi bảo đưa tay để bôi thuốc cho cậu nhé.

- Tôi ... - mặt nó đỏ ửng vì xấu hổ.

- Đưa tay đây.

Nó chìa tay trái, Nam lắc đầu:

- Tay kia. Đừng có nghĩ như thế nữa mà

Bị chọc, nó lại ngoan ngoãn chìa tay phải. Nam thỏa mãn cười toe toét.

Sau khi bôi thuốc xong, Nam vứt cho nó miếng cao dán cùng cuộn dây băng. Bôi thuốc thì có thể dùng một tay nhưng mà dán cao và quấn băng thì không dễ dàng lắm. Nó loay hoay một lúc lâu vẫn không được liền chìa tay sang người kế bên:

- Hộ đi.

- Hửm - Nam giả ngô

- Thì giúp tôi đi.

- À ha, bây giờ thì cậu nhận ra giá trị của tôi chưa?

- Bớt xàm giùm.

Bỗng nó vặn giảm volume:

- Mà cậu có đánh tôi nữa không ?

- Có chứ - Nam đáp gọn lẹ làm người hỏi cụt lủn, mặt đen xì.

- Nhưng mà - Nam nói thêm - bây giờ tôi lại chưa muốn đánh, nên cho cậu nợ đấy, không cần cảm ơn.

- Tôi cũng không muốn đâu nhé. Cảm ơn cái gì. Vớ vẩn. Tránh ra.

Nó giận dỗi bỏ ra ngoài, Nam cất lại quyển báo rồi đứng dậy thanh toán.

Bên ngoài, cô bạn đang chơi đùa với một cô nhóc con. Không biết hai "sửu nhi" chơi trò gì mà thấy con bé con cười toe toét, còn con bé người to hơn một tí thì mặt nhăn nhó lại, xong con bé con dơ tay làm trò hề thế là cả hai lại ôm nhau cười. Bất giác Nam cũng cười theo, có cái gì đấy thật rộn ràng.