Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 14

- Đang tô cái gì thế xấu xí?

Cậu nhóc giành lấy bức tranh trên tay cô bé con. Bức vẽ là hình hai đứa nhỏ một trai một gái đang nắm tay nhau ngồi trên xích đu.

- Ai đây ? - Cái đầu nhỏ ngó nghiêng ngắm nghía

Cô bé con nhoẻn miệng cười.

- Tôi với cậu à ?

Nhận được cái gật đầu, cậu nhóc liền nhăn mặt:

- Xấu thế ? Chân tôi đâu có ngắn như này? Xấu xí vẽ tranh cũng xấu cơ.

Cô bé con buồn thiu, mặt bí xị.

+++++++++++++++++++++++++

- CHÀO BA MẸ CON ĐI HỌC

Vẫn là hình ảnh quen thuộc, nó vội vã dắt xe ra cổng, miệng nhồm nhoàm nhai miếng bánh mỳ. Mặt trời lên cao, chiếu xuống không gian một màu vàng rực rỡ. Dù đã sang thu nhưng thỉnh thoảng sẽ có mấy hôm ông trời khó tính khó nết như vậy. Cô gái nhăn mặt, quăng cái balo vào rổ xe rồi đội nhanh cái mũ bảo hiểm. Khi mà mọi thứ đã sẵn sàng thì nó chợt phát hiện ra một điều kinh dị là "quên chìa khoá" rồi.

------------------------

Theo quy luật "tất nhiên" của cuộc sống thì tất nhiên là hiện tại nó đang hiện diện ở phía cổng sau của trường. Mọi việc vẫn diễn ra như thường và vẫn rất suôn sẻ cho đến khi nó an tọa dưới đất.

Hôm nay thì có vẻ đông vui hơn, vì không phải chỉ có mỗi mình nó mà còn có cả cô chủ nhiệm, thầy quản sinh, và Nam ra đón nữa. Nó thấy bối rối kinh khủng, tim cứ nhẩy tưng tưng trong lồng ngực. Khoác lại cái balô rồi phủi qua đồng phục, nó cúi đầu lễ phép:

- Em chào thầy, em chào cô ạ.

Vừa hành lễ xong cái thì nó bị ông thầy nhéo tai lôi đi:

- Con gái mà trèo tường như khỉ, đã đi học muộn lại còn phá hoại nhà trường

- Á, thầy ơi đau quá. Huhu, cô ơi cứu em - nó đau đến phát khóc

Nghe tiếng kêu than, ông thầy lại càng mạnh tay, nó khóc nức nở. Cô chủ nhiệm xót xa, nhưng cũng không thể giúp gì được gì vì thầy quản sinh từ xưa đến nay đã nổi tiếng là nghiêm minh, ở thầy không có khái niệm phân biệt nam nữ, đã là học sinh thì đều bị phạt như nhau.

-------------------------------

Phòng hội đồng

Thầy quản sinh lăm le cầm cái thước gỗ làm nó run bần bật, nước mắt đã ngưng chảy nhưng vẫn còn những tiếng nấc. Thầy gõ một phát xuống bàn, mà nó tưởng như động đất, ngay cả cô chủ nhiệm cũng giựt mình theo, nước mắt lại tuôn như suối. Thầy gõ thêm phát nữa, nó oà lên làm người bên ngoài đã lo lại càng lo. Cô chủ nhiệm rụt rè rót một cốc nước đưa cho ổng, nhẹ nhàng nói:

- Mong thầy nhẹ tay, con bé mới từ nam chuyển ra, vẫn chưa quen giờ giấc

Nó sụt sùi, đầu gật tít mù. Ông thầy lại gõ thêm một phát, rồi ổng lấy từ trong ngăn bàn ra một miếng gỗ nhỏ, đưa cho cô chủ nhiệm - là cái bảng tên của nó:

- Tôi sẽ trừ điểm thi đua lớp 11A2 một tuần.

Nó tròn mắt nhận lấy cái bảng tên, sao thầy lại nhặt được nhỉ, đến nó còn chả biết là bị rơi ở đâu, lúc nào mà.

Sau một hồi bị tra lên hỏi xuống thì nó cũng nhận được án phạt "thỏa đáng":

- Viết bản kiểm điểm và chạy 5 vòng sân.

- Dạ !!!!!! - nó mếu máo cầu cứu cô chủ nhiệm

- Như thế có hơi nặng thì phải thưa thầy........

Cắt ngang lời cô, ông thầy dõng dạc:

- Nếu không đình chỉ học 1 tuần

---------------------------

Nam đang chờ ngoài cửa, thấy nó đi ra liền lao tới hỏi han:

- Không sao chứ? Bị phạt thế nào?

Nó nhìn cậu, có cái gì đấy nặng nề và khinh bỉ:

- Cậu sợ tôi bị phạt nhẹ quá sao? Đồ hèn

Nam điếng người trước lời buộc tội của nó. Biết là sẽ như thế mà nhưng thực sự thì đâu phải do cậu làm. Mà cũng buồn cười thật, rõ là hai đứa cũng chẳng thân thiết gì nhưng sao bị nó hiểu lầm cậu lại thấy khó chịu đến thế.

Bực mình, cậu đá mạnh vào chân ghế, nói với theo:

- CẬU CHẮC LÀ TÔI SAO? CẬU CHẮC CHẮN À? CẬU NHÌN THẤY TÔI LÀM À? CON NHỎ NGU NGỐC!!!!!

---------------------------

Sân thể dục, nơi diễn ra hình phạt của nó. Không hiểu sao các học sinh kéo đến rất đông, wow, tự dưng nó thấy mình cứ như người nổi tiếng vậy, nếu đã thế thì phải thể hiện thật tốt chứ nhỉ. Nghĩ rồi nó mỉm cười tự trấn an. Cơ mà cái sân to tổ chảng thế này, bao nhiêu ý chí vừa lên cao được mấy mét liền bị tụt dốc không phanh, thiên địa ơi, chạy nửa vòng thôi đã thân tàn lực kiệt ấy chứ, xong 5 vòng có mà đi gặp các cụ à, trời lại còn nắng như nắng tháng 6 nữa. Cái gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hoà là đây chứ đâu.

"Tuýt" - Tiếng còi bất ngờ điểm, nó lớ ngớ chưa chuẩn bị xong đã phải cong chân lên chạy.

Hết vòng 1, nó thở không ra hơi, hết vòng 2, chân nó không cảm giác, hết vòng 3, nó bước những bước uể oải, đến nửa vòng thứ 4 thì ngã lăn ra, mồ hôi thẫm ướt áo, một vài giọt trên mặt được đà lăn xuống miệng, mặn chát, có bước chân dồn dập chạy đến, có tiếng gọi thét lên của nhỏ An......