Bệnh viện,
Nó bị thương nặng ở vùng đầu và bị sốt cao do cảm lạnh nên tạm thời đang hôn mê. Ba mẹ nó sau khi biết chuyện đã nhanh chóng bắt xe đến. An ôm lấy mẹ nó vỗ về dù khuôn mặt cũng đang tèm nhem nước mắt. Ba nó cảm ơn mấy đứa rồi đưa mẹ nó ra ngoài xem thủ tục nhập viện.
Đăng giục mấy đứa về nghỉ ngơi vì đã thấm mệt hết cả, nhưng không đứa nào chịu nghe lời.
Nam nãy giờ vẫn đứng lặng yên cạnh giường bệnh, ánh mắt không rời nó dù chỉ một tích tắc. Hình ảnh nó nằm gục trên nền đất, khuôn mặt lấm lem máu, tay chân bị trói chặt cứ hiện mãi trong đầu cậu. Ám ảnh và xót xa đến đau lòng.
An bất chợt quay ra, gạt nước mắt khẳng định:
- Chắc chắn là Trang, trước đấy cậu ta cùng từng dùng bạo lực với nó rồi
- Em nói gì ?? Trang là ai ?? (Đăng)
- Trang á ?? Nhưng thái độ của Nhi với Trang vẫn rất bình thường mà nhỉ (Duy)
- Trang là bạn cùng lớp với tụi em. Em phải đi tìm cậu ta !!! (An)
- Bình tĩnh An ?? Cậu đâu có chứng cứ gì ?? Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đấy (Duy)
- Hỏi... hỏi gì ??? - An bỗng trở nên lắp bắp
- Tại sao thái độ của Nhi với Trang vẫn rất bình thường ??? (Duy)
- Bởi... bởi vì... - An khẽ nhìn Đăng - vì...
Sự lúng túng của An lập tức làm dấy lên nghi ngờ. Những ánh mắt đổ dồn vào An chờ đợi.
- Được rồi. Nhi bị hội chứng rối loạn tự vệ - Đăng cất giọng đều đều.
- Sao cơ ???? - Nam với Duy đồng thanh
Duy quay qua nhìn An thì nhận được cái gật đầu.
- Rối loạn tự vệ là sao ?? - Nam kích động
- Con bé lúc học tiểu học do bị bạn bè bắt nạt nên mới sinh ra căn bệnh này. Nếu bị tổn thương ở vùng đầu thì con bé sẽ bật chế độ "chịu đựng" và không phản kháng lại, chính xác thì con bé rơi vào trạng thái mất nhận thức nên không thể phản kháng. Và sau khi có nhận thức trở lại con bé cũng sẽ không nhớ được gì về chuyện bị bạo lực nữa - Đăng giải thích
- Vậy có nghĩa chuyện ngày hôm nay khi cậu ta tỉnh lại cũng sẽ không nhớ những gì đã xảy ra sao - Nam nhìn gương mặt băng bó, giọng chua xót.
- Đúng vậy. Nhưng có lẽ điều ấy tốt cho con bé hơn. Hãy đừng hỏi gì con bé cả (Đăng)
- Em phải đi tìm nhỏ Trang (An)
- Sao em chắc chắn vẫn là Trang ??? (Đăng)
- Vì cậu ta thích Vũ, nhưng Vũ không thèm để ý đến cậu ta, mà chỉ nói chuyện với Nhi nên cậu ta mới ghen tức, lần trước chính tai em cũng đã nghe thấy.
Nghe An nói, tất thảy đều quay sang nhìn Vũ. Vũ từ đầu đến giờ vẫn chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn nó. Hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt lạnh.
—————————————————————————
Sáng hôm sau,
Nam đưa San ghé bệnh viện rồi đến trường. Bạn cùng bàn vẫn chưa chịu tỉnh. Chỗ bên cạnh hôm nay bị trống, không có ai tranh giành chỗ ngồi thật có chút thiếu thiếu. Vạch kẻ phân chia trên mặt bàn cũng đã mờ dần đi. Đẩy nhẹ cuốn sách giáo khoa Văn sang bên cạnh, Nam cười ngốc nghếch, bình thường mà như này là con nhỏ nào kia sẽ cười rộ lên vì được thêm 2 xen ti. Đúng là trẻ con.
Nam khẽ nhắm mắt, cơn đâu đầu lại kéo đến. Có bàn tay ngang ngược vẫn thường dơ lên mỗi khi muốn tố cáo cậu với thầy cô, thường dí nắm đấm về phía cậu mỗi khi nổi giận nhưng lại rất nhẹ nhàng khi chạm vào trán cậu xem nhiệt độ. Ngả đầu về phía sau, Nam chẳng thể ngăn được nữa tiếng thở dài.
Lát sau, Duy và An đến lớp. Bọn bạn vừa thấy An thì xúm vào hỏi thăm nó. Duy phải xua mãi bọn bạn mới tản ra. Nhưng thay vì về chỗ thì An lại vòng xuống cuối lớp...
- AN !!!!!
Sau tiếng hét vang dội của Duy, cả bọn đứng hình khi thấy Trang bị An nắm cổ áo lôi dậy. Cô nàng giãn nở đồng tử hết sức vì quá bất ngờ, nhưng vội co ngay lại khi chạm phải ánh mắt sắc như dao của An.
- Là cậu đúng không ? - An siết chặt tay
- Bỏ ra ? Cậu... bị... điên... hả ?
- Cậu làm cái gì vậy ??? - Trâm sau một hồi bàng hoàng cũng xông vào đẩy An ra
- Sao cậu có thể độc ác như vậy chứ ? Cậu cũng xứng đáng làm học sinh sao ???
An mất bình tĩnh lại lao đến phía Trang. Nhưng rất nhanh Duy đã ngăn được và đưa ra ngoài. Có lẽ An cần một nơi yên tĩnh.
Phía sau, Trang cau có chỉnh lại cổ áo, lườm Trâm cái sắc lẹm.
Bệnh viện,
San trở lại phòng bệnh sau khi tiễn mẹ nó về nhà để lấy thêm ít đồ. Vừa bước vào cửa, San bỗng nhìn thấy một tên con trai lạ hoắc đang có hành động xấu xa với nó. Không chần chừ, cô gái vơ lấy cái túi xách và lao đến dụi tới tấp vào tấm lưng rộng lớn, miệng không ngừng kêu la:
- TRÁNH RA, BIẾN THÁI
Nam từ ngoài đã nghe thấy tiếng San thất thanh vội chạy nhanh đến:
- Có chuyện gì thế San ???
- Anh Ken mau lại đây
Nam tiến đến ngó nhanh qua bệnh nhân, rồi nhìn San hỏi gấp:
- Sao thế ??
- Có biến thái anh Ken à ????
- Hả ???
Nam quay người thì chỉ thấy Đăng đang dơ hai tay ngang đầu, mặt khổ sở. Nam quay lại nhìn San xác nhận. Hiểu rồi.
- Đây là anh trai của Nhi, không phải biến thái đâu
San nhìn tên anh trai nghi hoặc:
- Anh trai ? Sao lại có hành động như vậy được ??
- Hiểu lầm rồi, anh chỉ giúp Nhi gạt tóc ra ngoài thôi mà - Đăng cố gắng giải thích nhưng có vẻ cô gái vẫn nhất quyết không tin
- Không phải đâu anh Ken, rõ ràng em thấy anh ta muốn hôn Nhi đấy
- ĐƯỢC RỒI SAN - Nam bất ngờ lớn tiếng - Là hiểu lầm thôi
- Nhưng mà... - San vẫn còn nghi hoặc
- Là hiểu lầm. Em mau gọi lại cho chú đi. Chú sáng giờ không gọi được cho em, có nhắn anh hỏi
- Vâng - San ấm ức, liếc xéo tên "biến thái" rồi bỏ ra ngoài nghe điện thoại.
Đăng bật cười, thế nào mà anh lại rơi vào hoàn cảnh này nhỉ. Cảm giác bị hiểu lầm đúng là không dễ chịu gì... ánh mắt anh lướt đến người đối diện...
- Sao giờ này anh lại ở đây ?? - Nam vừa kéo chăn cho nó vừa hỏi Đăng.
... Dẫu vậy cảm giác phải cố tỏ ra "không hiểu lầm" chắc chắn còn khó khăn hơn...
- Vậy sao giờ này giám đốc lại ở đây ??