Huyết Quỷ

Chương 3: Đối Mặt Thần Chết

Chuyện xảy ra ngày càng nghiêm trọng, đến nỗi hàng ngày công ty phải tiếp đón cảnh sát nhiều tới đếm không xuể. Họ đến người này tới người kia để lấy khẩu cung về năm người thiệt mạng tối đêm qua. Có người thì cho lời khai hờ hững như không hề liên quan đến họ, có người thì sợ hãi đến run cầm cập và cho là quỷ sai khiến tự vận. Tất nhiên những lời khai vô căn cứ đó cảnh sát không thể nào cho là thật được.

Sáng hôm đó Thiếu Hoa cũng nghe tin trên báo đài vội vã chạy tới tìm ông giám đốc để hỏi rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Theo như lời kể của ông, bốn người này đều do cùng một tên sát nhân vô nhân đạo nào đó sát hại, kẻ thì bị chặt lìa người, kẻ thì bị đâm, kẻ thì nhảy lầu tự tử còn có kẻ thì bị đập đầu đến chết trong thang máy. Nghe tới đây toàn thân Thiếu Hoa run lên vì thương xót cho bốn số phận này. Còn riêng cô Dung sau đêm hôm qua thì phát điên, lúc tỉnh lúc mê, la ó om sòm, lâu lâu lại cứ bảo không phải tôi, đừng giết tôi khiến cho bác sĩ trong bệnh viện phải làm giấy chuyển cô đến khoa tâm thần điều trị.

"Có phải nó ra tay nữa không?"

Ông giám đốc có chụp hình thi thể nạn nhân lại đưa cho Thiếu Hoa xem. Cậu vừa xem vừa lắc đầu suy nghĩ rất lâu rồi mới lên tiếng vẻ lo lắng lắm.

"Cái xác ngày hôm bửa là của ai vậy?"

Ông giám đốc biết cậu đang ám chỉ ai nên lập tức đáp.

"Cô gái đó tên Thảo, là cấp dưới của tôi. Tuần trước cũng là buổi trực của cổ với bốn người Khang, Kiệt, Dung và Mai, họ cũng đều là cấp dưới của tôi và chính là những nạn nhân xấu số tối hôm qua. Cô Thảo rất siêng năng và hoà đồng, hiếm khi nào thấy cổ xin nghỉ phép cả, cho đến hôm thứ sáu vừa rồi không hiểu sao Thảo không đi làm, cũng không xin phép tôi, tôi có gọi cho cô ấy nhưng cổ cũng không bắt máy. Tôi nghĩ chắc cổ bị bệnh gỉ đó nặng lắm nên mới nghỉ ngang như vậy nên tôi đành xem như không biết gì hết cho đến ngày hôm kia thì đã phát hiện cổ đã chết"

Ông giám đốc rất buồn, mặt cứ buồn rười rượi mà kể lại sự việc.

"Nếu như theo lời ông nói thì chị Thảo đã nghĩ từ hôm thứ sáu vừa rồi à?"

"Đúng rồi"

"À, giám đốc, ông có thể giúp tôi được không?"

"Chuyện gì?"

Thiếu Hoa nhờ ông giám đốc mượn thẻ vào công ty để tối nay cậu có thể thuận tiện tiến hành theo kế hoạch. Cậu cũng biết vụ này nằm ngoài khả năng của cậu. Theo những gì tài liệu cổ ghi lại, Quỷ là một dạng oán hồn sau khi chết bị đoạ địa ngục do oán hận và ác nghiệp gieo nên lúc sanh tiền mà sau khi lâm mạng phải đoạ địa ngục chịu nhìu đau khổ do nghiệp quả mình gây ra. Đa phần chúng đều quy phục dưới chúa quỷ Satan và các hoàng tử địa ngục khác, chúng mang mầm bệnh, tai hoạ và ngấu nghiến nỗi sợ hãi của con người để tồn tại. Khát khao của chúng chính là chiếm hữu thân xác họ để được sống như người bình thường.

Trái lại, thuật pháp Huỳnh Giao nhà họ của cậu lại là đạo pháp bắt người từ Trung Quốc, đạo pháp dùng bùa để khắc chế oan hồn uẩn khuất có ác niệm gây hại con người hoặc thậm chí là những thây ma, cương thi, nhưng cương thi từ lâu đã không còn xuất hiện vì đạo giáo này ngày càng cũng bị quên lãng theo thời gian. Tuy nhiên, đối với yêu quái tu luyện thành tinh, với pháp thuật của Thiếu Hoa vẫn có thể áp chế và tiêu diệt được nó.

Thiếu Hoa trầm lặng về con bé áo trắng kia, cậu đoán nó không thuộc về thế giới này. Một sức mạnh tà ác nào đó đã mượn thể xác của nó để thao túng và giết người.

"Giá như chị có ở đây lúc này thì tốt quá rồi"

Không giống như Thiếu Hoa, Huỳnh Giao Trân có thể xem là một dạng dị giáo của dòng tộc, thay vì tu đạo theo đạo phái gia truyền, cô lại đi theo một dạng pháp trấn tà theo một cái khác. Dòng tộc ai nấy đều ghét bỏ cô nhưng đối với Thiếu Hoa cậu cho đó là một điều tốt và cậu ủng hộ chị gái mình, tất nhiên những vụ việc liên quan tới quỷ như thế này Huỳnh Giao Trân là người phù hợp nhất, tiếc là lúc này chị ấy không có ở đây nếu không mọi vấn đề đều được giải quyết ổn thoả rồi.

"À đúng rồi"

Thiếu Hoa lấy một tời giấy trong túi càn khôn ra ngồi xếp thành một con hạt giấy lẩm bẩm trong miệng thần chú gì đó rồi thả nó bay lên.

"Nhớ đến tận tay chị nhé"

Con hạt lập tức nhận lệnh bay đi. Đúng lúc đó tiếng xe đỗ trước thềm công ty thu hút ánh nhìn của Thiếu Hoa, không phải vì chiếc xe xa hoa mà là vì cái người vừa mới bước ra. Hắn có dáng người cân xứng, cao ráo, đẹp trai nhưng mặt lạnh như tiền, trên mắt có đeo một cặp kính đen trong thật ngầu. Thiếu Hoa bị thu hút bởi hắn, hắn chính là cái tên hôm bửa cậu gặp phải.

Cứ suy nghĩ vài thứ trong đầu lí do tại sao hắn đến đây, không phải là chủ công ty này chứ? Nhìn bộ dạng ưu tú như thế chắc chắn làm một vị trí cao trong này rồi, nếu sự thật là như thế thì làm sao cậu có thể vào đây mà làm được chứ.

Đang suy nghĩ thì tự nhiên hắn dừng chân lại trước cửa ra vào mặc kệ những lời chào đón của người khác đánh ánh mặt về hướng Thiếu Hoa. Thiếu Hoa nhận ra ánh mắt không thiện cảm đó vội xoay người tránh mặt. Dù cho chỉ gặp cậu một lần nhưng hắn chắc rằng không thể lầm được. Hắn bỏ tay vào túi quần đi tới chỗ cậu.

"Này, định trốn tôi à?"

Thiếu Hoa giật mình vì tiếng nói của hắn. Cậu trấn an bản thân rồi đứng dậy quay lại chào hắn với một nụ cười gượng gạo trả lời.

"Nào có, tôi đang tìm việc kiếm tiền trả anh đấy thôi"

Hắn cười nhạt nói.

"Vậy tại sao gặp tôi lại phải né tránh?"

Thiếu Hoa đuối lí giả vờ đau mắt dụi dụi vài cái rồi làm bộ dạng đáng thương để tiếp lời.

"Nãy ngồi chơi bị gió thôi bụi bay vào mắt đây, đau quá trời"

Cậu vẫn làm y như thật, vẫn dụi mắt dường như bụi vẫn còn trong mắt vậy.

Hắn thấy hành động như thế nghĩ là thật bèn kéo tay cậu xuống, hạ thấp người kiểm tra mắt dùm cậu.

"Đỏ hết rồi. Đừng dụi nữa"

Hắn chau mày có vẻ khó chịu rồi thổi một hơi vào mắt Thiếu Hoa. Bị thổi đột ngột mắt Thiếu Hoa có chút xót, cậu nhắm nghiềm mắt lại một hồi rồi mới mở mắt ra nói.

"Cho tôi một tháng đi, tôi kiếm tiền trả anh"

Hắn lại cười nhạt.

"Không cần. Xem như cậu nợ tôi, sau này tôi tìm cậu"

Hắn kề vào tai cậu thỏ thẻ.

"Nhớ tên của tôi, Thiên Lang"

Để lại danh tính xong rồi hắn bỏ đi không chút do dự. Tên thì đã nhớ, nhưng hình như hắn có gì đó khác biệt so với lần đầu cậu gặp.

Tối đến Thiếu Hoa theo kế hoạch đã đặt ra trước đó mà hành động. Cậu dùng thẻ tên của ông giám đốc đường hoàng bước vào toà nhà với lại lúc sáng cậu cũng đã nhờ sắp xếp với bảo vệ nên mọi việc cứ thuận theo đó mà làm.

Thiếu Hoa vẫn với trang phục bình thường như mọi ngày, chiếc túi càn không vẫn nằm trên người của cậu không rời. Thiếu Hoa bước tới thang máy nhấn nút, thang máy mở cửa và cậu bước vào. Cửa thang máy từ từ đóng lại. Thiếu Hoa nhắm mắt cảm nhận mùi hương lan toả phía trong, một mùi hương rất khó ngửi, nó giống như mùi móc ở những ngôi nhà hoang không chủ, bên cạnh đó mùi oán khí cũng không ít. Tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng kêu cứu vang lên từng đợt nhưng thỏ thẻ vào bên tai cậu. Thị giác bắt đầu tê nhẹ. Chiếc thang máy tự động chạy, Thiếu Hoa mở mắt và ngạc nhiên trong thang máy ngoài cậu ra còn có rất nhiều người.

Trên người họ toàn là mùi máu tanh nhưng sát khí lại không hề có chứng tỏ họ chính là nạn nhân của con bé áo trắng kia. Thiếu Hoa lấy trong túi ra một cái gương chiếu yêu cầm sẵn trên tay phòng trường hợp cấp bách sẽ sử dụng tới.

Cửa thang máy dừng lại ở tầng ba, cánh cửa mở ra, toàn bộ khung cảnh đều thay đổi. Thay vì là tầng căn tin của công ty thì giờ lại là một màu đen kịt như mực. Những oan hồn hướng về trước mà đi rồi biến mất. Thiếu Hoa có phần lo sợ, dùng kính chiếu yêu chiếu phần sáng ra trước, nhòm theo lần sáng cậu không hề thấy được lối ra ở đâu cả, nó dương như là một khoảng không vô định. Thiếu Hoa cất kính chiếu yêu vào và lấy ra một tời giấy xét hình mặt trơid và làm phép cho nó sáng lên như một cây đèn dầu.

Thiếu Hoa tiến về phía trước. Âm vực nơi này yên tĩnh đến lạ thường, nó không còn là tiếng kêu ai oán nữa mà thay vào đó là tiếng gió xì xào khe khẽ. Bốn bề là một màu đen, Thiếu Hoa cảm giác như có ai đó đang đi theo sau mình, cái cảm giác không an toàn đó thực chất khiến cho cậu sợ thật sự. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu đi vào thế giới âm, hay theo cách gọi của hai chị em cậu là thế giới Mộng Mị, một thế giới con người không nên tiến vào.

Đi đoạn, Thiếu Hoa nhìn thấy một luồng sáng kì lạ phát ra bên trái cậu. Cậu hướng theo ánh sáng đó mà đi. Ở bên kia vòm sáng là dãy hành lang của công ty. Cậu trong thấy một cô gái khá là xinh đẹp đang cầm chiếc điện thoại vừa đi vừa quay chính bản thân mình. Trông cô khá là vui vẻ.

"Xin chào mọi người, ngày hôm nay Thảo sẽ chứng minh cho mọi người một trò chơi mang tên Thang Máy. Trò chơi này sẽ giúp chúng ta sang được thế giới bên kia và có thể thấy ma. Nếu trò này đúng thì ngày hôm nay Thảo sẽ cho các bạn thấy được ma"

Thảo bước vào thang máy. Cô nhấn cùng một lúc sáu số 3-4-7-9-10-14. Chiếc thang máy cứ chạy theo đúng y số mà cô đã bấm.

"Mọi người xem kĩ nhé. Hiện tại trong thang máy không có ai cả. Thảo nghe đồn công ty của Thảo có ma nên hôm nay Thảo mới dùng chính thang máy của công ty để chơi với mọi người"

Rầm....

Thang máy khi đến tầng 14 thì tự nhiên dừng mạnh một cái khiến cho Thảo giật mình. Cánh cửa từ từ mở ra. Ánh mắt Thảo lúc này khá to vì cú sốc hồi nãy và càng mở to hơn khi cô thấy một cô bé áo trắng bước vào. Mặt cô bé trắng bệch cứ gụ mặt xuống, tóc con bé dài đến tận thắt lưng. Nó đứng cạnh cô và nhờ ấn dùm tầng số 3. Thoạt đầu Thảo rất sợ và nghĩ chắc cô đã gặp ma thật nhưng nhìn con bé bình thường lại đứng chạm đất nên cô từ từ bình tĩnh lại trả lời.

"Được"

Cảnh cửa thang máy từ từ đóng lại và rồi con bé quay sang hỏi cô.

"Chị thấy em sao?"

Thảo ngay người ra trước câu hỏi kì lạ của con bé. Cô suy nghĩ một hồi rồi lại quan sát con bé, đến lúc này cô mới hãi thật sự. Hai bàn tay của nó đen sì và đầy bùn lầy, chiếc đầm trắng tinh lúc nãy giờ chỉ là một chiếc đầm nhuốm máu. Kinh dị nhất chính là khi nó ngẩng đầu lên nhìn cô. Hai con mắt đèn ngòm sâu hút với làn da tái nhợt nhìn cô và cười đầy man rợ.

Thảo lúc này chỉ có thể đứng đừ người ra mà không thể nói gì được. Cô rất muốn chạy khỏi chỗ này nhưng có cái gì đó níu chặt chân cô lại. Con bé vừa cười vừa tiến lại gần rồi dùng bàn tay đầy vuốt sắc cào vào đùi cô một cái, một lớp thịt tươi liền rơi xuống đất. Thảo đau đớn nhưng không hét được nên lời, máu cứ thế bắn ra vương đầy thang máy. Nỗi đau đó không ai có thể hiểu thấu. Cuối cùng cô khuỵ xuống. Chiếc điện thoại lúc nào cũng ở bên cạnh giờ lại là camera ghi lại giây phút cô bị phanh thây trăm mảnh.

Đó là toàn bộ sự việc mà Thiếu Hoa chứng kiến được, chưa kịp hiểu ra vấn đề thì con bé áo trắng đã xuất hiện với thanh dao ngắn trên tay bay tới đâm Thiếu Hoa. Thiếu Hoa nhanh nhẹn lập tức né sang một bên dùng kính chiếu yêu chiếu thẳng vào mặt nó. Nó đau đớn la lên rồi biến mất.

Thiếu Hoa giữa không gian đen tối không chút phòng ngự quả thật giống như đang lọt vào một trận pháp không lối thoát. Cậu nhanh tay rút trong túi ra một tấm lưới được đan bằng chỉ đỏ ngâm máu gà và chó mực. Cậu ném nó lên trời rồi dùng thần chú cùng với những lá bùa khác cố định nó ở trên không. Song Thiếu Hoa còn dùng đến một pháp khí của mình đó là thanh dao được kết lại bằng đồng xu vàng, do hiện tại không có trăng nên cậu đành cắn tay lấy màu để khai sáng cho nó.

Trước bầu không khí đen ngòm này cậu không thể xác định được hướng của con quỷ. Nhưng mùi oán khí của nó thì không thể lầm đưỡc, Thiếu Hoa nhắm mắt cảm nhận rồi xoay mình ném thẳng thanh kiếm về phía sau, thanh kiếm gâm đúng vào đầu của nó, Thiếu Hoa nhảy lên vung một lá bùa lên thanh kiếm lập tức thanh kiếm phát hoả đốt cháy nó tại chỗ.

Con quỷ đau đớn hét lên đồng thời kêu gọi đồng bọn của nó ra giúp. Thiếu Hoa đoán trước điều này nên đã dùng kính chiếu yêu chiếu vào đám oan hồn đồng thời dùng lưới càn khôn đã giăng sẵn tóm gọn cả lũ. Con quỷ bị lửa thiêu những vẫn còn sống, nó mạnh dạn rút thanh kiếm ra rồi biến mất. Thiếu Hoa dè chừng để mắt xung quanh.

Cậu bước lùi về phía sau. Một bước, hai bước rồi ba bước, đến bước thứ tư nó đột ngột xuất hiện cào một đường trên ngực rồi nhấc bỗng cậu lên ném xuống đất. Thiếu Hoa bị tấn công bất ngờ suýt nữa đã mất mạng nhưng nhờ sợi dây chuyền lục bảo trấn phái mà cậu không chết nhưng vết thương mà nó gây ra không hề nhẹ. Để kết thúc vụ này, Thiếu Hoa dùng chính máu mình vẽ xuống đất một lá bùa rồi lấy trong túi ra một cái đèn dầu, cậu dùng phép thổi cây đèn cháy lên soi rọi một lá bùa máu dần dần lớn ra. Con quỷ bị sát lực của lá bùa soi rọi được bóng nên hiện nguyên hình. Thiếu Hoa phun một ngụm máu vào mặt nó rồi dùng sợi dây chuyền làm vật dẫn phóng một luồng khí vào người nó, nó đau đớn từ một con bé hiện trở lại hình dạng quái thú của nó rồi hét lớn lên và biến mất.

Không gian trở lại như cũ. Thiếu Hoa mở mắt tỉnh dậy và phát hiện mình đã ngã gục trong căn phòng kho trên sân thượng. Vết thương ở ngực của cậu quá sâu, máu chảy ra nhiều mà không cầm lại được khiến cho Thiếu Hoa nửa tỉnh nữa mơ rồi ngất đi.