Lời Nguyện Ước - Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 9

Nằm dang tay cho Nguyệt Anh gối đầu, Trương Dũng âu yếm:

- Nếu như em thành thạo kế toán và PC, hay là làm thư ký riêng cho anh đi.

- Anh nhận em vào công ty anh?

- Ừ, thực ra anh cũng rất cần người có trình độ và đã thông qua nghiệp vụ chuyên môn.

- Như vậy anh không phải lo, em còn nói được hai thứ tiếng Anh và tiếng Hàn.

- Thế thì hay quá, nói thật với em nhé Nguyệt Anh...

- Có phải lần đầu tiên gặp em, em đã ngả vào người anh nên anh xem thường em?

- Có, nhưng bây giờ anh thấy thích em. Em có thân hình tuyệt mỹ thật nhưng hình như em không phải là một cô gái sành sỏi lắm

- Nếu như em nói trong đêm cuối cùng đưa anh ta về nhà và quá yếu lòng nên em đã ngã vào vòng tay anh ta, duy nhất một lần, anh tin không?

- Có, anh tin em.

Dũng hôn lên những giọt lệ long lanh. Nguyệt Anh khép mắt đón nhận cuộc tình thứ hai. Cô không yêu Trương Dũng nhưng cô cần anh như một cái phao để lấp vào tâm hồn trống vắng.

◊ ◊ ◊

Buổi tiệc tất niên được tổ chức tại nhà giám đốc ngân hàng phát triển nông nghiệp Nguyễn Phan. Hạnh Nguyên tíu tít quay ngược quay xuôi như cái thoi. Cô ặc áo sơ mi với quần Jean lửng, tóc cắt ngắn hơi tem tém chứ không ngắn quá như trước đây.

Chợt cô ngẩn người ra vì Nguyệt Anh đang thân mật cắp tay cùng Trương Dũng. Nguyệt Anh ăn mặc thật lộng lẫy và nổi bật giữa đám người của vùng đất Cao nguyên bởi làn da trắng và mịn màng. Hạnh Nguyên thấy Thiên Vũ sững sờ, mắt anh nhuốm lên vẻ đau đớn thầm lặng. Tim cô cũng nhói lên đau đớn.

Nguyệt Anh thản nhiên nói chuyện cười vui vẻ. Trương Dũng hài lòng, nét mặt anh phấn chấn. Nguyệt Anh cho anh một chút thể diện, cô thuộc về anh, có biết bao đôi mắt ganh tị hướng về phía anh. Bước đi của cô uyển chuyển khoan thai như một mệnh phụ.

Giám đốc Phan thân mật:

- Cậu thật có con mắt tinh đời và khéo chọn bạn gái.

Dũng tươi cười:

- Cháu định cưới cô ấy đó chú.

- Vậy hả! Chúc mừng cháu!

Nguyệt Anh đưa ly rượu lên môi, mắt cô đảo về hướng bàn của Thiên vũ. Anh vừa đứng dậy ra ngoài. Anh không nghĩ lại gặp Nguyệt Anh trong tình huống này, mới đó thôi cô đã có mối quan hệ với người đàn ông khác. Cô đã quên anh, hay muốn trả thù anh?

Anh vẫn yêu cô vẫn nhớ về cô. Làm sao có thể quên khi có những giây phút má tựa vai, thịt liền thịt xương liền xương

Ngồi xuống ghế đá ở cuối vườn hoa, Vũ sờ túi quần tìm bao thuốc lá. Từ lúc chia tay Nguyệt Anh, anh giống như một dân ghiền thuốc lá hạng nặng. Đốt điếu thuốc và đưa lên môi, anh rít mạnh một hơi thật dài...

- Chào anh!

Tiếng nói quen thuộc, Thiên Vũ quay phắt lại. Nguyệt Anh đang tiến về phía anh, cô dừng lại trước anh một khoảng ngắn. Không hiểu sao Thiên Vũ lúng túng, anh không nghĩ cô còn chịu nhìn anh, Anh chào lại:

- Chào em. Không ngờ lại gặp em ở đây.

- Anh nghĩ em sẽ xuống dốc và ở một chỗ thấp nhất khi bị anh giáng cho một đòn chí tử à?

- Không! Anh không nghĩ thế! Căn nhà anh để trống chứ không ở, mục đích của anh là nông trường và nhà máy.

Nguyệt Anh cười nhạt:

- Và anh đã đạt được mục đích, có hai người phụ nữ bị anh lừa dối. Anh còn bỉ ổi hơn cả ba tôi.

Thiên vũ ngồi im nhìn Nguyệt Anh. Anh và cô trở thành kẻ đối địch, cô đang nhìn anh lòng đầy thù hằn, không thể tưởng tượng rằng, trước đây đã có những ngày yêu nhau tha thiết mặn nồng.

Cô đẹp hơn những ngày anh và cô yêu nhau, một nhan sắc rực rỡ quyến rũ. Chiếc váy dạ hội gần như bày trọn đôi vai no tròn và một phần ngực mịn màng, sau lưng chỉ có sợi dây nhỏ xíu thắt thành cái nơ bươm bướm.

Bắt gặp cái nhìn của anh, cô lùi lại, nụ cười trên môi cô trở thành gượng gạo, và đôi mắt trở nên cảnh giác. Cô định cất giọng, nhưng...

- Nguyệt Anh! Em đâu rồi?

Trương Dũng bước ra, anh ta cười vui vẻ:

- Anh ra ngoài này mà không báo anh, làm anh tìm em mãi.

Trương Dũng đưa tay bắt tay Thiên Vũ.

- Nguyệt Anh của tôi lại hỏi thăm anh về ngôi nhà và nông trường mà cô ấy từng ở à?

Thiên Vũ nhún vai:

- Tôi có hứa cho cô ấy ở căn nhà nhưng cô ấy từ chối.

- Ồ! Không đâu! Từ thị xã về về nông trường của anh có lẽ xa, cô ấy đang làm việc cho tôi, sẽ bất tiện đó.

Nguyệt Anh gật đầu, cô đứng sát vào người Dũng, và để cho anh ôm qua eo cô, một thái độ thân mật và làm quay quắt trái tim Thiên Vũ.

- Anh tìm em có chuyện gì vậy?

- À! Anh định giới thiệu em với mấy người bạn của anh.

- Mình vào trong đi!

Nguyệt Anh lạnh lùng quay bước. Thiên Vũ nhìn theo, tim anh thắt lại. Anh biết cô muốn chứng tỏ cho anh thấy, sau khi tan vỡ, cô vẫn còn kẻ đưa người đón.

Ném điếu thuốc, Vũ đi luôn ra đường. Trời vào khuya, sương đêm ướt lạnh cả đôi vai.

Thọc sâu hai tay vào túi quần, Thiên Vũ cứ cúi đầu mà đi. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm và nỗi buồn.

----------------HẾT CHƯƠNG 9--------------------