Trần Phong vội vã dẽ đám người trước mặt mà lao về nối ra của cửa động, hắn huy động hết sức thân pháp của mình tiến về phía trước. Phía sau hắn một đám võ giả không kịp chạy trốn, lập tức bị một đám thây ma lao tới tấn công.
Ngay cả tên võ sư nhị trọng cao thủ họ Lý kia cũng bị một con thây ma có thực lực không thua kém hắn quấn lấy. Trong lúc cấp bách như vậy, Trần Phong bỗng dừng hẳn thân hình, hắn không chạy nữa mà đứng lại trước cửa nối ra, sau đó nhanh tróng rút thanh huyền binh nhị cấp thượng phẩm trên người ra hiên ngang mà đứng.
“Hiện tại không ai được ra ngoài, mọi người mau quay lại tiêu diệt đám thây ma kia. Nếu không thì đừng hòng ai trong số chúng ta thoát được khỏi đây”
Tuy nhiên có một số tên võ giả thấy hành động của Trần Phong như vậy thì trong lòng nổi nên bất mãn. Trong thời khắc sinh tử như vậy, ai cũng bắt đầu nộ bản chất thật của bản thân mình ra. Tên đó hét lớn trước mặt Trần Phong.
“Tiểu tử chết tiệt mau chánh ra cho não tử, nếu không đừng trách ta vô tình”
Bị tên đó uy hiếp nhưng sắc mặt của Trần Phong vẫn không hề thay đổi, hắn thản nhiên nhìn về phía tên võ giả to mồm vừa rồi mang theo ánh mắt đầy sát ý nói.
“Ta không muốn lập lại những gì vừa nói, trong hoàn cảnh này không ai được phép có tư tâm cầu may mắn. Muốn sống ra khỏi đây thì quay lại diệt hết đám thây ma đó đi. Nếu không chúng ta có chạy cũng không thể thoát được”
Trần Phong dùng vẻ mặt lạnh như băng chứa đầy hàn ý nhìn về đám võ giả, khiến cho mấy tên nhát gan đó không giám tiến gần hắn. Tuy trong số đám người đó không có ít những kẻ trong lòng bất mãn với cách làm đó của Trần Phong nhưng lại thấy tu vi của hắn là sấu không lường được, thì không dám tỏ vẻ gì.
Trần Phong nhờ học được bí pháp tử đại tỷ của mình có thể ẩn dấu tu vi bản thân, giờ đây nó mới thể hiện ưu thế hẳn ra. Lúc này đây tên cao thủ họ Lý kia cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Các vị đạo hữu, không nên vì tư tâm nhất thời mà đẩy bản thân mình vào hiểm cảnh. Các người có thể may mắn thoát khỏi đây nhưng các người có thể khẳng định có thể ra ngoài được sao”
Nhưng lời nói đó cũng không làm bọn người đó từ bỏ ý đồ chốn ra ngoài, rốt cục cũng không nhịn được mà tiến tới công kích Trần Phong.
“Tiểu tử ngươi đã cứng đầu không chánh ra như vậy thì đừng trách ta vô tình. Chết đi”
Theo tiếng nói đó là thanh đao của tên võ giả đó như muốn phá tan không khí mà phi tới Trần Phong. Nhận ra được kẻ đó có tu vi võ sĩ cảnh tam trọng, hắn khinh thường nhìn tên võ giả đó, sau đó Trần Phong thôi động thân pháp, nhẹ nhàng chánh thoát một đao đó.
Cũng lúc đó hắn gằn giọng quán lớn.
“Muốn chết”
“Bích Lạc Lưu Tinh”
“Phốc”
Một cái đầu người lập tức bay lên không trung, vừa rồi lúc Trần Phong lé được một đao đó, cũng là hắn dùng thanh huyền binh trên tay của mình một kích tất sát tên võ giả đó. Một đám võ giả kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì bị dọa cho không ai dám lên tiếng.
Bọn họ bị một màn vừa rồi của Trần Phong dọa cho tỉnh táo lại. Nhưng cũng lúc đó dị biến lại xảy ra, vì đám người Trần Phong đã ở cuối động được một quãng thời gian rồi. Vì vậy đám thây ma cũng đã kịp đuổi tới tân công toàn bộ bọn họ, bây giờ thì không cần Trần Phong ngăn cản thì đám võ giả đó cũng không thể bào chạy được nữa.
Vậy là tất cả mọi người lại lâm vào khổ chiến, trong đó bao gồm cả Trần Phong cũng vậy. Đám người họ kết hợp khá ăn ý, họ chia nhau ra thành nhiều tốp nhỏ gồm hia tới ba võ giả cùng vây công một con thây ma.
Trần Phong cùng hai tên võ giả khác là một kẻ có tu vi võ sư thất trọng cùng một tên võ sư lục trọng cùng vây đánh một tên thây ma có thực lực tương đương võ sĩ bát trọng cảnh. Vì vậy đám người nhanh chóng rơi vào quần chiến, họ thay nhau tấn công thây ma.
Nhất thời trong sơn động lúc này xảy ra cảnh hỗn loạn không nhỏ, tiếng âm thanh va chạm binh khí cùng tiếng âm thanh chiến đâu vang vọng khắp nơi, và cũng có không ít võ giả nhân loại bị thây ma giệt sát.
Trần Phong không ngừng thôi động thân pháp linh hoạt bản thân cùng sử dụng kiếm kỹ thành danh của Trần Gia đối đầu với tên thây ma đó, bên cạnh hắn hai tên võ giả khác cũng không có ngồi không mà cũng liên tục tung ra nhưng sát chiêu bản thân nhằm tiêu diệt thây mà.
Nhất là tên võ sĩ bát trọng kia, ở trong ba người thì hắn là kẻcó tu vi cao nhất vì vậy cũng là đôi tượng của con thây ma đó nhắm tới. Trên người hắn lúc này đã có không ít vết thương rồi, máu từ những vết thương đó không ngừng chảy ra, khiến thần sắc của hắn đã không tốt nay, lại càng không xong.
Hai bên trong lúc nguy cấp, Trần Phong bỗng dưng lui về sau, hắn không để đến, hai người kia đang chịu áp lực lớn. Mà hai người đó cũng không hiểu việc Trần Phong đang làm gì.
Hai người đó trong tâm có vẻ bất mãn, đang định lên tiếng trách móc hắn, nhưng khi hai người nhìn tới hắn thì nói không nên lời.
Phía xa xa, Trần Phong sau khi lui lại vài bước, hắn bắt đầu súc thế mà vận khí. Lòng bàn tay Trần Phong bắt đầu có một luồng chân khí màu đỏ đang dần lưu chuyển không ngừng.
Cơ thể Trần Phong tự lùi lại sau một bước rồi vung hai tay lên kết ấn một cách liên hoàn, nhưng thủ ấn hắn tạo ra ngày càng nhanh, đến mức những võ giả bên cạnh hắn cũng khó mà nhìn được ra hắn đang tạo những ấn pháp gì.
Cùng từ đó, trong cơ thể hắn có một luồng khí thế cùng một lượng nhiệt không nhỏ bắt đầu tỏa ra. Thậm chí mấy tên võ giả đang dao đấu với đám thây ma đứng cách đó không xa cũng cảm nhận được nhiệt độ trong không khí gần đó có dấu hiệu tăng lên một cách nhanh chóng.
Mà con thây ma đang bị hai đồng đội của Trần Phong chật vật kiềm chế kia dường như cũng cảm nhận được sự uy hiếp gì đó từ hắn. Nó bắt đầu nhìn về phía Trần Phong với thái độ kiêng kỵ, từ bản năng sinh tồn, con thây ma đó nó có thể cảm nhận được sự uy hiếp rõ rệt từ Trần Phong mang đến.
Nó bắt đầu điên cuồng hơn, hất văng mọi công kích từ hai võ giả đồng đội của Trần Phong mà lao tới hắn. Nó cảm nhận được chính Trần Phòng mới là kẻ uy hiếp được tới tính mạng bản thân, vì vậy nó phải ra tay trước giải quyết hậu họa này.
Con thây ma như một con quái vật tỏa ra mùi sú uế nồng nặc, hất văng mọi thứ cản đường mà lao tới Trần Phong, khi khoảng cách của thây mà và Trần Phong chỉ còn khoảng một cánh tay.
Cũng là lúc hắn mở đôi mắt ra, sáng quắc tràn đầy sát khí nhìn về phía thây ma, không biết ấn pháp trên tay Trần Phong đã dừng từ lúc nào, mà chỉ nghe được một câu nói từ trong miệng Trần Phong phát ra. Sau đo Trần Phong một trưởng đánh mạnh về phía con thây ma đó.
“Phần Thiên Luyện Ngục Ấn”
Tiếp đó một tiếng kêu thảm thiết từ con thây ma đó vang nên, rồi nó như bị thiên hỏa thiêu đốt mà từ từ tan thành cho bụi trước sự chứng kiến của bao ngươi. Ngọn nửa cháy từ ấn pháp Trần Phong đánh ra như ngọn lửa đến từ mặt trời, tảo ra sức lóng cúng sự hủy diệt kinh khủng.
Thậm chí mặt đất chung quanh chỗ thây ma đó đứng cũng bị sém một mảng không nhỏ. Sau một ấn đó, chân khí toàn thân Trần Phong tiêu hao gần như không còn, ngay cả sức lâng cánh tay của bản thân Trần Phong cũng không còn sức.