Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 16

Em không biết chính xác, nhưng lớn hơn em và lớn hơn chị luôn.

Anh ấy học trường nào? Đang làm nghề gì?

Anh ấy không học trường nào cũng không làm nghề gì hết.

Không sao, thất nghiệp cũng không sao, chị nuôi.

Hả????? chị nuôi? chị có ý gì đây?

Chị sẽ làm mọi cách để có được anh chàng này. Em chuyển tai nghe qua cho anh này để chị nói chuyện chút đi.

Bỗng dưng bị ấn ngồi xuống ghế rồi bị đeo cái gì đó 2 bên tai và nghe giọng nói nhỏ nhẹ "Chào anh, em rất vui được gặp anh. Em tên Thiên Kiều ạ", Mạc Hàn giật nảy mình tháo vội tai nghe ra hỏi Thiếu Phi "Phép thuật gì thế này? Phép truyền âm hả?". Thiếu Phi lại giải thích rồi lại đeo tai nghe vào cho anh chàng để chị gái mình tiếp tục cua trai.

....... Cô gái mãi nói, chàng trai mãi nghe rồi tự dưng gắt gao "Yêu gì, cưới gì, ta không cần" trước khi đứng lên trao tai nghe lại cho người thanh niên thích hóng chuyện đứng kế bên.

Thiếu Phi hỏi thăm chị về tình hình sức khoẻ của mẹ, được chị cho hay mẹ thường hay bệnh hay khóc vì nhớ thương đứa con trai út nên cậu ôm mặt khóc. Ma Tôn đứng kế bên quan sát thấy tri kỉ tự nhiên khóc thì nghĩ chắc đang bị bắt nạt nên gỡ cái tai nghe ném xuống bàn kéo luôn nam thanh niên khóc nhè ra khỏi quán net.

Mạc Hàn, anh đói bụng rồi đúng không? Tôi dẫn anh đi ăn ở quán ăn ngon nhất nhé.

Vào ngồi trong quán cơm niêu Chiêu Hùng, Thiếu Phi kể lúc trước cậu từng làm phục vụ ở đây rồi gọi 1 mẻ cá kho tộ, canh chua cá bông lau, đọt bí xào tỏi xong hí hửng khoe đó là những món ngon miền Nam mà cậu rất thích. Đang ngồi nghe tri kỉ huyên thuyên đủ thứ chuyện thì thấy cô gái trẻ tay bưng mâm có cái nồi đất nhỏ đang còn sôi ục ục tiến về phía bàn anh ngồi, tay bưng, chân bước nhanh, mắt thì nhìn không rời vào Mạc Hàn nên Áaa lên một tiếng té úp trên nền nhà, theo quán tính nồi cá kho nhỏ đang sôi bay thẳng vào lưng Thiếu Phi đang huyên thuyên. Cô gái biết mình vừa mới gây hoạ lớn nên nhanh chóng bật dậy xem có cần kêu cấp cứu không thì bất ngờ khi thấy nồi cá kho vẫn còn đang sôi yên vị ngay giữa bàn nguyên vẹn. Thiếu Phi hiểu tình hình nên vỗ tay la lên như đúng rồi:

Hay! Hay lắm! té hay lắm, cô đúng là quá chuyên nghiệp rồi.

Cô gái vui mừng vì không gây hoạ, vì được khen nên cười e thẹn nhìn người thanh niên tóc dài đẹp như trong tranh đang ngồi trước mặt. Thiếu Phi e hèm:

Mạc Hàn, anh thật là người biết gây hoạ mà.

Tôi có làm gì đâu mà cậu lại nói tôi gây hoạ?

Khuôn mặt anh gây hoạ đó.

Hả? mặt tôi làm sao?

Thôi bỏ đi, ăn xong tôi dẫn anh đi chỗ này.

Giữ đầu Ma Tôn nhìn thẳng vào máy chụp đã không dễ dàng gì, bắt Ma Tôn cười lên còn khó hơn lên trời. Vật lộn gần cả nửa tiếng đồng hồ cũng được 2 tấm hình đẹp, chia cho Ma Tôn 1 tấm khỏi phải nói Ma Tôn bất ngờ như thế nào, hết nhìn vào hình rồi nhìn Thiếu Phi xong bảo phép thuật gì mà hay quá.

Mạc Hàn, anh giữ 1 tấm hình để thỉnh thoảng lấy ra xem và không quên người bạn tri kỉ này của anh. Tôi cũng sẽ giữ một tấm để cho đỡ nhớ anh.

Thật ra không có nó tôi cũng không bao giờ quên cậu, nhưng có nó thì có thể nhìn cậu vẫn tốt hơn. Tôi sẽ cất nó vào linh đan của mình để giữ kĩ.

Một chuyến xì phố giải ngố rất vui nhưng về đến nhà rất mệt, Thiếu Phi than mệt, cả người nhức mỏi nên trèo luôn lên giường nói muốn ngủ sớm. Giữa đêm Mạc Hàn thức giấc định kéo lại mền ấm cho bạn rồi sẽ rời đi.

Mạc Hàn, lạnh quá, tôi lạnh quá.

Mạc Hàn đã kéo lại mền ấm cẩn thận mà cậu bạn vẫn run cầm cập than lạnh, Mạc Hàn lấy luôn mền ấm của mình trùm lên người bạn.

Lạnh, lạnh quá.

Tiểu Phi, cậu sốt rồi.

Thiếu Phi sốt cao báo hại Mạc Hàn phải liên tục truyền linh khí vào người cậu để sưởi ấm cơ thể cho đến khi cậu hạ sốt hoàn toàn và ngủ êm đến tận sáng tinh mơ.

Thức dậy đã thấy Mạc Hàn ngồi bên cạnh tay cầm chén cháo thơm phức. Ma Tôn đỡ cậu dậy lo lắng hỏi:

Tiểu Phi cậu cảm thấy thế nào?

Người thấy mệt nhưng chịu được. Anh biết nấu cháo nữa hả?

Hôm trước tôi nhìn thấy cậu nấu cháo trứng nên tôi làm giống như vậy. Cậu ăn đi.

Mùi cháo rất thơm lại vì Mạc Hàn cất công nấu cho mình nên vội ăn thử. Cháo đã vào trong miệng rồi nhưng để nuốt thì thật là khó vì nó là chè cháo trứng chứ không phải cháo trứng vì có lẽ Mạc Hàn nhầm đường là muối, mà nhả ra thì sợ bạn buồn nên đành cố nuốt.

Mạc Hàn này, cảm ơn anh đã nấu cháo cho tôi, nhưng lần sau anh cứ để tôi nấu là được rồi.

Sao vậy? Tôi nấu không ngon hả? Cậu không thích hả?

Cũng không hẳn ngon hay không ngon, tôi là tôi sợ anh bị bỏng. hì hì.

Ma Tôn nghi ngờ nên ăn thử một muỗng tuyệt tác của mình.

Sao, anh thấy cháo của anh nấu thế nào?

Không, không giống như cậu nấu. Tôi làm giống y hệt mà?

Mạc Hàn, làm gì mà anh xị mặt vậy? Khi tôi nấu thì anh đã ăn hết, vậy giờ tôi sẽ ăn hết cháo mà anh nấu nhé.

Nhìn Thiếu Phi cố ăn hết bát cháo chẳng ra làm sao của mình mà vị Ma Tôn tưởng không biết cười bật cười vui vẻ. Thiếu Phi ăn xong thì đứng lên xỏ giày, xỏ áo khoác trước ánh mắt ngạc nhiên của Mạc Hàn.

Tiểu Phi, cậu đứng không vững, không chịu nghỉ ngơi mà đi đâu vậy?

Tôi muốn vào thăm rẫy lúa, khoai. Anh muốn đi cùng tôi không?

Dự định đợi Thiếu Phi ăn cháo mình nấu xong thì sẽ rời đi, giờ thì quên luôn cái dự định mà kéo 2 tay Thiếu Phi cõng đi vào hướng rẫy.

Mạc Hàn, lần này anh ở lại đây lâu hơn những lần khác đó.

Tại tôi thấy cậu không khoẻ. Nè, ngồi xuống đây uống chút nước đi, để tôi kiểm tra xem cậu còn sốt không?