Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 17

Khi tôi bệnh thì anh kiểm tra, anh chăm sóc. Nhưng khi anh quay về Ma Tộc, tôi đâu biết anh như thế nào nữa, có bình an, có khoẻ không?

Thiếu Phi, cậu giữ lấy miếng ngọc bội này. Miếng ngọc hình tròn này được làm từ một mảnh linh đan của tôi. Nếu cậu sờ miếng ngọc thấy ấm áp và sáng bình thường thì là tôi vẫn đang khoẻ mạnh, bình an. Nếu miếng ngọc trở nên lạnh và mờ thì là tôi đang bị thương hoặc bệnh. Nếu bỗng nhiên nó lạnh như băng và vỡ nát thì tôi đã chết rồi.

Anh làm ra nó để cho tôi có thể cảm nhận biết về anh hả?

Đúng rồi, tôi biết cậu luôn lo lắng cho tôi.

Mạc Hàn, anh có thể nào đừng để miếng ngọc này lạnh như băng và vỡ nát được không? Anh có thể nào đừng chết có được không?

Cậu sợ hả?

Sợ chứ. Anh là người bạn tri kỉ của tôi, người duy nhất làm tôi thấy Hoàng Thiếu Phi không vô tích sự, không lập dị.

Còn cậu là người tri kỉ duy nhất khiến tôi không cảm thấy trái tim mình là tảng băng lạnh giá.

Đang định cõng Thiếu Phi đi tiếp vào rẫy thì nghe tiếng hét thất thanh hướng về phía mình.

Sói, sói nổi điên rồi, cậu dẫn Phi Phi chạy ra khỏi đây nhanh lên.

Bác Tiều, cẩn thận phía sau.

Thiếu Phi hét chưa kịp dứt câu đã thấy Mạc Hàn đứng ngay sau lưng bác Tiều đá bay con sói điên ra xa. Bác Tiều chưa kịp hoàn hồn đã hét lên thất thanh khi nhìn về phía Thiếu Phi.

Phi Phi, còn sói kìa. Sau lưng con.

Con sói phóng lên gần chạm đầu Thiếu Phi để ngoạm thì bỗng lơ lửng trên không trông giống như tượng băng điêu khắc nghệ thuật.

Tiểu Phi, không sao rồi. Đừng sợ nữa, tôi ở đây.

Mạc Hàn, anh có bị thương không? Có sao không?

Mạc Hàn quay nhanh qua hướng khác lau đi dòng máu chảy ra từ mũi mình rồi cõng Thiếu Phi vào rẫy, đặt cậu ngồi dưới bóng mát của cây cổ thụ và làm hết những việc cần làm cho rẫy lúa, khoai, bắp trước khi cõng Thiếu Phi về lại nhà.

Giữa đêm khuya, Hoàng Thiếu Phi lại trở mình đạp văng mền ấm sang bên. Mạc Hàn tay kéo lại mền tay lau máu chảy ra từ mũi mình. Anh thừa biết mình trở lại đây đã là chuyện nghịch thiên tổn hại chân khí mà dùng phép thuật ở nơi này thì càng tồi tệ hơn. Biết nhưng vẫn làm vì Mạc Hàn không muốn thấy Thiếu Phi bị thương. Mạc Hàn chỉ hi vọng mình đang yếu ớt như vầy quay về ma tộc sẽ không bị kẻ xấu nào đó chờ đón sẵn.

"Tiểu Phi, tôi đi đây".

Thiếu Phi một mình xuống suối tắm sau khi tưới nước và nhổ cỏ xong cho rẫy lương thực của mình. Cậu buồn buồn lôi miếng ngọc bội ra lần nữa để kiểm tra xem nó đã ấm và sáng lên chưa? Từ hôm Mạc Hàn rời khỏi đến nay đã hơn 1 năm rồi mà lúc nào miếng ngọc cũng lạnh giá và mờ mờ dù cho Thiếu Phi có đem nó đi hong lửa, đi phơi nắng thì nó vẫn vậy. Thiếu Phi ngẩng mặt nhìn trời gọi to vang cả núi rừng.

Mạc Hàn, anh đang ở đâu? Sao anh không quay về, tại sao miếng ngọc lại lạnh như vậy hả?

Hoàng Thiếu Phi buồn bã quay về nhà thì giật mình khi thấy chị gái mình Hoàng Thiên Kiều lại tới.

Phi, Thiếu Phi, anh ấy đã quay lại chưa?

Chưa, không thấy anh ấy quay lại thăm em.

Sao em khóc? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không?

Em không biết, chị đừng hỏi nữa. Em không biết gì hết.

Thiên Kiều cảm thấy bất an khi thấy em trai mình vừa khóc vừa chạy ra sau nhà. Vì si tình người thanh niên chưa gặp ngoài đời lần nào mà 1 năm nay cô đã bay về nước 2 lần rồi lên tận Tây Bắc chỉ mong được gặp người trong mộng mà hết lần này tới lần khác đều vỡ mộng. Tóm lại đã xảy ra chuyện gì với người thanh niên đẹp ấy rồi? Mang một bụng lo lắng định vào tra hỏi tiếp thằng em trai thì thấy nó ngồi thu lu trên giường hết nhìn rồi hà hơi vào miếng ngọc xanh xanh.

Sao lần nào cũng thấy em ôm miếng ngọc này hết vậy? Để chị xem có gì đặc biệt không?

CHỊ LÀM GÌ VẬY? TRẢ LẠI CHO EM, COI CHỪNG LÀM BỂ NÓ.

Thiếu Phi, bình tĩnh, bình tĩnh nhé. Em làm gì hét lên dữ vậy? Bể thì chị mua cái khác đền cho.

Chị biết nó là cái gì không mà đền hả? Chị mà làm bể lỡ anh ấy, anh ấy chết thì sao hả?

Ai, ai chết? Chị thấy em rất khó hiểu. Đã bao lần chị hỏi em nói cho chị biết là Mạc Hàn anh ấy đi đâu, chị sẽ đi tìm mà sao em không nói hả?

Mạc Hàn đi đâu em không biết, chị quên cái vụ đi tìm anh ấy đi.

Muốn hỏi nhiều nữa, nhưng nhìn cậu em trai mặt rất buồn ôm khư khư miếng ngọc vào lòng, nên Thiên Kiều lặng lẽ xuống bếp định bụng nấu gì ngon để dỗ dành cậu em lập dị.

Đã 2 năm trôi qua Hoàng Thiếu Phi sống trong lo lắng vì miếng ngọc luôn lạnh giá và mờ, lo lắng và chờ đợi khiến cậu mệt mỏi, chán ăn nên cơ thể ốm tong teo, hốc hác. Đang ngồi thừ nhìn chén cơm chiều với trứng chiên quen thuộc nhưng nuốt không trôi thì sấm chớp ì đùng làm cậu giật thót mình chạy vội vào giường định chui vào mền trốn cho đỡ sợ. Cậu lại lấy miếng ngọc ra săm soi, khoan đã, nó đã ấm hơn một tí, sáng hơn một tí. Khoan đã, chẳng phải chiều nay trời đang rất trong xanh sao, tự nhiên lại có sấm chớp? Lẽ nào? Thiếu Phi chạy như bay ra luống rau muống kiểm tra.

Mạc Hàn, sao anh lại nằm đây? Nào, tôi cõng anh vào nhà nào.

Đặt người mà mình luôn ngóng chờ xuống giường liền lật lưng lên kiểm tra. Quả thật vết thương mới trên lưng nhìn thật xót xa. Thiếu Phi vỗ vỗ má cố gắng gọi:

Mạc Hàn, dậy đi, dậy nào. Anh không sao chứ?

Tiểu Phi, cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi?