Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 4

Nghe tiếng hét cảnh báo nguy hiểm và ánh mắt hơi hoảng của người đối diện mà Thiếu Phi hoảng hốt xoay người lại nhìn. Một con sói hoang đang lao về phía cậu thật hung hãn, sợ quá làm cả người cậu cứng đơ không nhúc nhích được mặc dù nghe tiếng quát "Tiểu Phi, chạy đi". Không nhúc nhích được nên cậu nhắm mắt luôn chờ đợi cái chết tới. Bỗng nghe một tiếng động mạnh và âm thanh hoảng loạn của chó sói thì mở mắt ra nhìn con chó sói bỏ chạy mất vào lùm cây rậm sau núi. Kéo, kéo tay áo người đứng trước mặt hỏi nhỏ:

Mạc Hàn, anh không sao chứ?

Không sao, tôi kêu cậu chạy mà sao không chạy hả?

Tôi cũng muốn chạy nhưng sợ quá không nhúc nhích chân được thì làm sao mà chạy được?

Khi gặp chuyện hay gặp nguy hiểm thì cậu phải cố bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh thì mới tìm ra cách tự cứu mình. Hiểu chưa? Không phải lúc nào tôi cũng bên cạnh cậu để bảo vệ cậu được.

Hiểu, hiểu rồi. Anh làm như ai cũng có bản lĩnh bình tĩnh như anh vậy đó? Mà bản lĩnh như vậy sao lại để người khác đá bay khỏi Ma tộc mà rớt xuống đây vậy?

Hàn Băng Mạc không đôi co mà xoay người qua tóm mấy sợi dây leo bó đống củi khô lại rồi vác đi về nhà. Hoàng Thiếu Phi biết mình lỡ lời nên lon ton chạy theo sau. Cậu nấu cơm xong thì cất tiếng gọi:

Mạc Hàn, vào ăn tối nè. Tôi chiên trứng nè.

Gọi khản cả cổ cả chục lần mà không thấy ai trả lời hay vào ăn thì bực mình xới cơm ăn một mình rồi lẩm bẩm "Tui cho anh nhịn đói luôn, cho biết. Giận gì chớ, tui nói không đúng sao? Hứ". Ăn uống no nê xong thì cũng thấy lo nên chạy ra chuồng gà, chuồng dê, vườn rau tìm kiếm nhưng không thấy đâu. Lại bực mình nên tính bỏ vào ngủ cho bỏ ghét. Vào tới giường thì thấy người mình tìm đã nằm sẵn nhắm mắt trên giường.

Mạc Hàn, dậy, dậy đi, dậy ăn chút gì rồi ngủ.

Tôi không ăn đâu, cậu để yên cho tôi ngủ đi, tôi mệt lắm.

Thấy anh ta xoay người qua hướng khác không chịu dậy nên Thiếu Phi không đôi co nữa mà xuống bếp bới cơm trộn trứng chiên rồi lên xốc người anh ta dậy dựa vào tường, vỗ vỗ má gọi:

Mạc Hàn, dậy, ăn một chút thôi. Mệt cũng phải ăn, bụng đói đi ngủ mai lại bệnh cho coi.

Không ăn mà, cậu đừng phá nữa, tôi mệt lắm.

Anh có tin tôi ra bắt con bọ xít bỏ vào người anh không hả?

Đừng, Tiểu Phi, đừng, tôi ăn, tôi ăn.

Thiếu Phi cười phá lên thích thú nhìn anh ta xị mặt ăn nhanh chén cơm trên tay. Nhớ lại lúc nhặt củi khô, cậu bắt con bọ xít nắm tay lại rồi bảo anh ta xoè tay ra cậu cho quà, không ngờ vừa nhìn thấy con bọ xít thì anh ta quăng ra xa rồi ngồi xuống ôm đầu sợ sệt. Chẳng biết tại sao anh ta sợ nó nhưng đó là vũ khí của cậu khi muốn anh ta nghe lời.

Thiếu Phi mở mắt, ngáp ngáp, vươn tay ưỡn ẹo rồi mò mò qua bên cạnh tìm người nhưng trống trơn. Cậu bật dậy lao ra sau nhà xem xét. Phía đám cỏ non chàng thanh niên tóc dài đang ôm con dê nhỏ vừa vuốt ve vừa tóm mấy ngọn cỏ non cho bé dê ăn.

Mạc Hàn, anh không ngủ được hả? Sao dậy sớm vậy?

......

Anh không khoẻ hả?

Tôi không sao.

Mạc Hàn ôm chú dê nhỏ vào lại chuồng thả nó xuống. Thiếu Phi bực mình kéo tay anh ra chỗ giàn mồng tơi chất vấn:

Mạc Hàn, anh làm tôi bực mình rồi đó. Anh không khoẻ hay giận gì tôi thì nói cho tôi biết, đừng có im im xị mặt như vậy nữa.

Tiểu Phi, tôi nhớ nhà.

Anh muốn về nhà hả?

Tôi vẫn luôn thử mọi cách để giải phong ấn mỗi ngày mà không được.

Vậy nếu giải được thì anh sẽ đi hả?

Nếu về nhà được rồi, tôi có thể gặp anh được nữa không?

Chắc là không.

Tôi tin chắc chắn anh sẽ về được mà, giờ còn ở đây ngày nào thì phải vui vẻ ngày ấy. Đi, tôi với anh đi chặt mây làm cầu mây chơi đi, tôi biết chắc là anh sẽ thích.

Thiếu Phi vừa dọn dẹp cho sạch chỗ gọt mây vừa liếc nhìn chiếc cầu mây trên tay ma quân, công nhận anh ta rất khéo tay. Thiếu Phi không chờ được nữa nên kéo anh ta chạy ra chỗ bãi đất trống chơi đá cầu. Vài đứa trẻ con đang chơi đá cầu ở đó thấy trái cầu đẹp thì liền dẹp cầu của bọn nó xin chơi chung.

Mạc Hàn, đỡ nè, Ahahaha.....hahaha....

Tiểu Phi, đá đàng hoàng lại.

Dù ai đá cao, hay đá không tới cỡ nào thì Mạc Hàn cũng đỡ được, không lỡ một quả nào khiến mọi người mắt tròn, mắt dẹt. Thằng bé áo xanh chưa quen cầu mới nên chuyền cho Thiếu Phi bằng một cú đá rất mạnh làm cầu bay xa ra hướng vực sâu. Thiếu Phi tiếc trái cầu đẹp của ma quân nên phi người theo cố bắt lấy quả cầu làm cả người cậu và cầu bay theo hướng xuống vực. Bỗng thanh niên tóc dài kéo người cậu và cả quả cầu đặt lại xuống nền đất trống làm bọn trẻ há hốc lên vì chưa đầy một cái chớp mắt mà anh tóc dài có thể di chuyển với khoảng cách hơn 50 bước chân. Thiếu Phi thấy bọn trẻ há hốc rồi chỉ trỏ, bàn tán xì xào thì giả bộ cười phá lên:

Mấy em thấy anh ấy ghê hôn? Anh ấy là vận động viên Marathon chuyên nghiệp đó.

Marathon là cái gì vậy anh?

Lớn lên tụi em sẽ hiểu rõ hơn, ai là vận động viên Marathon chuyên nghiệp cũng sẽ chạy rất nhanh, vèo vèo luôn.

A, à, à, a vậy tụi em cũng muốn là Marathon.

Thiếu Phi cười giả lả, nhặt lại quả cầu, cặp vai ma quân kéo đi một đoạn xa rồi véo vào hông thật mạnh làm ma quân giãy nảy lên.

Tiểu Phi, đau, sao cậu đánh tôi?

Cái này là véo, không phải đánh. Tôi đã nói anh không được dùng phép thuật trước mặt người khác rồi mà, xém chút bị lộ rồi thấy không?

Nhưng tôi không thể để cậu gặp nguy hiểm được.

Dù là vậy cũng không được, người ta biết anh là ai thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đó.

Dù hậu quả có là gì thì tôi cũng không thể để cậu xảy ra chuyện hay bị đau.

Tôi sẽ bắt bọ xít bỏ vào người anh.

Tiểu Phi, tôi chạy về nhà trước đây.