Mạn Thiên Quá Hải

Chương 4: Gặp lại hồng nhan

Tang lễ kết thúc hai ngày sau khi Thiên Hành đến. Nguyễn Thị có ý lưu chàng lại, vì nàng cũng lo sợ cho an nguy của mình, vả lại Thiên Hành dù sao cũng là khách quý để Thiên Hành ở khách sạn cũng không đúng nhưng Thiên Hành từ chối, cũng vì là bạn thân của Trung Hữu nên Thiên Hành không thể ngụ lại nhà của bạn mình khi bạn mình mới mất, sợ lời đàm tiếu không hay. Nguyễn Thị nghe phải nên cũng không nhắc nữa. Cứ mỗi sáng Thiên Hành đều qua vấn an và thăm hỏi, việc điều tra cũng không có diễn biến gì mới cho đến một ngày.

Như thường lệ, Thiên Hành chuẩn bị rời khách sạn để đến vấn an người vợ quả phụ của bạn thân mình thì có nhân viên khách sạn vào bẩm báo rằng có người bái phỏng. Chàng theo chân nhân viên khách sạn xuống lầu để gặp người đó.

Người muốn gặp là một thị nữ, ăn mặc lối cung nữ, gương mặt khả ái, giọng nói nhỏ nhẹ

-Tham kiến công tử, chủ nhân của tôi muốn mời công tử gặp mặt ạ! Đây là thiếp mời!

-Không ngờ nàng còn đa lễ như thế, xem ta là người lạ sao? – Dường như biết chủ nhân thiếp mời là ai, Thiên Hành cười khổ! – Được rồi, nói với chủ nhân của nàng, chắc chắn ta sẽ đến, à có thể đến muộn một xíu!

-Dạ, công tử, tôi xin về trước!

-Ừ, bảo trọng!

Thiên Hành mở thiếp mời, một mùi hoa lan u nhã thoang thoảng trên bàn tay, đập vào mặt chàng là một đống văn tự kì quái, giống chữ Nôm nhưng lại khác chữ Nôm, nói chung là một loạt kí tự nào đó dựa từ chữ Nôm viết ra, cũng may cuối câu là chữ Nôm chính hiệu:”7 giờ tối, Sông Hương, Thập Lý Đình”.

-Mời thiệp mà còn chơi mật mã nữa, cô gái này… – Thiên Hành xoa xoa cằm, cười khổ!

Cất tấm thiệp vào ngực áo, chàng rảo bước đến Bát Quái Đường.

Vừa vào đến nơi, Thiên Hành đã nghe ồn ào.

-Tôi nói cho cô biết, ngoan ngoãn mà nghe lời, sang nhượng lại Bát Quái Đường cho tôi, dù sao cô cũng là phận đàn bà, chồng lại chết, làm sao quản được Bát Quái Đường này? Bán lại cho tôi, tôi sẽ trả giá hậu hĩnh, cho cô đủ sống mãn kiếp này. Nếu cô còn ngoan cố đừng trách tôi độc ác.- Một gã vai u thịt bắp, trên mặt có một vết sẹo nhỏ từ đuôi chân mày phải chạy xuống gò má. Hắn sợ người ta không biết hắn vai u thịt bắp còn cố ý chỉ khoác một chiếc trường bào mà không mặc áo bên trong làm lộ vòng ngực nở nang săn chắc và sáu múi bụng. Hắn cho rằng ăn mặc như thế trông rất soái rất dọa người. Đứng sau hắn là lố nhố một đám mà nhìn sơ qua cũng đủ biết là bọn du thủ du thực.

-Tôi nói rồi, tôi không bán, dù có bán cũng không bán cho ông! – Nguyễn Thị trả lời.

-Con đàn bà góa dâm đãng này, đừng nghĩ đến chông vừa chết vớ được một tên mặt trắng là có thể lên mặt với bổn đại gia. Bọn để tử của Bát Quái Đường hầu như bị điều động đi tiểu trừ gần hết rồi xem ai có thể bảo vệ cái ổ chó này.

-Haizzz, sao bọn lưu manh mất nết các ngươi không có câu thoại nào mang tính sáng tạo hơn hay sao? Đi đâu ta cũng nghe câu nói này thế nhỉ? Cơ mà ta cũng muốn đính chính chút, mặc dù ta không giống lão Bao bên tàu nhưng ta đảm bảo mặt ta không hề trắng nhé! – Thiên Hành buộc miệng lên tiếng.

-Ai?

-Haizz, đã lưu manh còn lại bỏ quên não, hay bị chó ăn mất rồi nên không còn nữa? Ta là cái tên mặt trắng mà ngươi vừa nhắc đấy!

-Hừ tưởng ai, chuyện này tên nhóc con nhà ngươi đừng ngu ngốc mà xía vào, thông mình thì dụ tiểu tình nhân của ngươi bán cái nhà tồi tàn này cho ta đi rồi ôm một đống tiền mà đi du hí, đảm bảo tiền của ta đủ cho người và tiểu tình nhân của ngươi có thể sống cuộc sống tiêu diêu thoải mái.

-Bốp!-Tên thô lỗ ôm má chửi đổng lên:

-Là thằng chó nào dám đánh đại gia?

-Bốp! – Cái hồi nãy ta đánh cho vợ của bạn ta, còn cái này ta đánh cho cái não của ngươi, ở đây ngoài ta ra ai có thể đánh ngươi chứ?

-Con mẹ nó, tụi bây đâu, thấy nó đánh đại ca tụi bây vậy mà còn ngoác mồm ra nhìn à?

-Đập chết mẹ thằng này trả thù cho đại ca tụi bây, lên. – Lúc này mới có đứa lên tiếng.

-Haizz, đại ca nào thì đàn em nấy thôi. Bốp, bốp, bốp …uỵch, uỵch, uỵch ….. Liên tục những tiếng bốp, uỵch vang lên, sau khi không còn nghe thì thấy một đống người chồng lên nhau như một ngọn giả sơn.

Tên thô lỗ mắt chữ a miệng chữ o quên luôn việc lấy hai tay bưng hai bên má đang sưng vù của mình. Cho đến khi Thiên Hành quay lưng lại thì hắn mới cà lăm:

-Ngươi … ngươi….ngươi

-Ta….ta….ta….ta làm sao? – Thiên Hành nhại lại.

-Ngươi dám đối đầu với ta?

-Bốp! – Đó là câu trả lời của ta. – Thiên Hành nói.

-Ngươi!

-Bốp! – Ngươi dám nói một chữ nữa ta tát ngươi!

-…

-Bốp!

-Ta chưa nói gì mà?

-À xin lỗi, do quen tay, cơ mà, ngươi cũng mới nói đó thôi!

-Ta…

-Bốp! – Đã nói rồi, ngươi phun một chữ nữa là ta đánh! Hay ngươi có sở thích tự ngược? Cút đi, ta còn thấy ngươi lén phén tơi đây thì hãy cầu nguyện cho má của ngươi, ý ta nói là cái má trên mặt ngươi. Lăn!

Tên thô lỗ lủi thủi bước ra cửa,

-Ta bảo ngươi đi khi nào?

-Thì ngươi bảo ta lăn!

-Bốp! – Thiên Hành lại tán một cái: -Ta nói rồi, ngươi phun ra một chữ thì ta tán một cái, dù sao là đàn ông đàn ang, nói phải giữ lời đúng không. Còn nữa, ta bảo ngươi lăn chứ không phải đi!

Tên thô lỗ lúc này mới nằm xuống và lăn ra thật, bọn đàn em thì tính len lén chuồn ra, Thiên Hành hừ hừ hai cái đánh mắt về tên thô lỗ đang lăn ra cồng, bọn đàn em mới ngoan ngoãn lăn theo đại ca của mình.

Sau khi bọn kia “lăn” đi hết thì Nguyễn Thị mới nói:

-Anh làm vậy có khi nào ghi thù không? Bọn nó chuyện gì cũng dám làm.

-Để xem lòng căm thù của bọn chúng có to hơn nỗi sợ của bọn chúng không. Đối với bọn chuột nhắt ỷ mạnh hiếp yếu này chúng ta phải dữ hơn chúng. Sở dĩ chúng làm như vậy vì chúng tin rằng chúng ta sợ bọn chúng, lấy phương pháp lấy bụng ta suy bụng người thì bọn chúng sẽ không dám làm gì nữa đâu.

-Em chỉ sợ thôi.

-Không sao đâu, nhưng theo anh thấy thì em cũng nên thu xếp đi, nên bán cái cơ ngơi này, kiếm chỗ nào đó sống cuộc sống bình dị yên ả thôi.

-Thực ra lúc đầu em cũng tính bán rồi, nhưng tên đó bắt em chỉ ra đi mình không, em muốn lấy những kỉ vật của hai vợ chồng nhưng hắn cũng không chịu, hắn bảo hắn có thể trả cao hơn tý, và điều kiện vẫn vậy, em chỉ mặc một bộ đồ trên người mà rời khỏi Bát Quái Đường thôi.

-Có chuyện này sao? Quả thực có vấn đề.

-Vấn đề gì vậy anh?

-Anh mới nghĩ ra thôi, không có gì đâu.

-Anh có thể đi cùng em tới Bách Ngọc Đường không?

-Đến đó làm gì?

-Anh Hữu mất rồi, Bát Quái Đường không còn thu nhập, em tính bán ít nữ trang để trang trải thôi.

-Đi chỗ khác không được sao? Tại sao phải đến Bách Ngọc Đường?

-Tại chỗ đó gần nhất, vả lại anh Hữu có thẻ khách quý ở đó, mua bán được giá tốt hơn. Anh không muốn đi sao?

-À, không phải, chẳng qua anh thấy anh và nơi đó không hạp.

-Sao lại không hạp?

-Thôi bỏ đi, anh đi với em.

Khi đến Bách Ngọc Đường thì không gặp ông chưởng quầy, Nguyễn Thị đưa tấm thẻ khách quý thì được dẫn vào nội đường. Cửa hàng lớn có khác trong đây được phân ra vài ngăn cho khách quý, được bước vào đây toàn là tai to mặt lớn chốn kinh đô. Sư phụ của võ quan cùng cấm vệ quân đủ to chưa?

Vào được một lát thì có một mỹ phụ đi vào, theo sau là một thị nữ mang theo trà cho khách. Mỹ phụ lên tiếng:

-Thiếp là Nguyễn Thị Ngọc, phó chưởng quầy của Bách Ngọc Đường, phân hiệu 3 Phú Xuân, kính chào Lê phu nhân, Lý công tử! Chẳng hay, tiểu thiếp giúp gì được cho phu nhân và công tử?

Ái chà chà, tiệm lớn có khác, lễ số đầy đủ, biết rõ thân phận khách hàng, trên khay trà mang đủ số trà cho quan khách, ngay cả thị nữ theo sau Nguyễn Thị cũng có một ly, chẳng trách làm ăn phát đạt thế! Đặc biệt là mỹ phụ còn biết rõ thân phận của Thiên Hành, không thể xem thường cái hắc điếm, ấy nhầm,cái tiệm ngọc này rồi!

Nguyễn Thị nói:

-Ta muốn bán một số trang sức, phu quân ta mới qua đời, đi những tiệm khác thì sợ bị khi dễ người đàn bà góa như ta nên ta mới đến Bách Ngọc Đường, hy vọng không bị ép giá!

-Phu nhân quá lời rồi! Lê Đường chủ là vị anh hùng quang minh lỗi lạc, ngài chết đi là một mất mát lớn của thành Phú Xuân, tiểu thiếp thiết nghĩ không ai can đảm dám ức hiếp vợ của ngài đâu, họ không sợ bị cả kinh thành phỉ nhổ sao?

-Vậy mà mới nãy có một tên ác bá đến ăn hiếp phu nhân đấy ạ! – Xuân Mai, thị nữ của Nguyễn Thị buộc miệng lên tiếng.

-Xuân Mai, chớ nhiều chuyện! – Nguyễn Thị nhắc nhở thị nữ của mình, sau đó quay sang Ngọc phó chưởng quầy tạ lỗi – Xin lỗi Ngọc chưởng quầy, ta đã quản giáo không nghiêm.

Nguyễn Thị Ngọc mỉm cười:

-Không sao đâu, chắc con bé thấy bất bình thay cho chủ thôi, như thế chứng tỏ tình cảm của cô bé dành cho phu nhân khá tốt đấy! À, hôm nay phu nhân mang đến những gì?

Nguyễn Thị quay sang thị nữ Xuân Mai, nói:

-Mang trang sức ra cho Ngọc chưởng quầy xem xét!

-Dạ, phu nhân! – Xuân Mai đặt lên bàn một hộp gỗ nhỏ: – Trang sức đây, thưa Ngọc chưởng quầy!

Thiên Hành đến đây với vai trò là một bảo tiêu, chàng không phải chưa từng thấy trang sức phụ nữ nên chàng cứ lơ đãng ngắm quanh gian phòng khách quý.

Phòng trang trí rất đơn giản nhưng u nhã, chính giữa là bàn tròn không phân biệt chủ khách, đối diện cửa ra vào là một cái cửa sổ trông ra một cái vườn, dưới cửa sổ là một cái án (cái bàn dài) đặt vài chậu hoa. bên phải cửa ra vào là một kệ sách nhỏ làm bằng tre, trên đó có vài quyển sách giới thiệu về trang sức, ngọc thạch các kiểu. Đối diện kệ sách là một bức bình phong vẽ các loại ngọc, trang sức, trâm cài.

Đang ngắm nghía căn phòng thì Thiên Hành nghe bên ngoài có tiếng ồn ào:

-Chưởng quầy đâu? Đại gia đến thu thuế đây. Ui da!

Tiếng ai đó lúng búng phát ra, giống như đang ngậm cái lưỡi chính mình mà nói vậy, nhưng giọng nói này nghe có vẻ quen quen. Thiên Hành tính bước ra xem là ai nhưng nghĩ lại, đây là nơi của người ta, mình không nên nhiều chuyện làm gì. Một lát sau thì có một tiểu nhị đến gõ cửa:

-Bẩm Ngọc phó chưởng quầy, bên ngoài có người bảo muốn gặp chưởng quầy, nhưng Long chưởng quầy không có mặt, bọn tôi bảo đợi Long chưởng quầy về nhưng bọn chúng cứ như hung thần ác sát vậy muốn gặp ngay người phụ trách. Bọn tôi không dám tự quyết nên mới vào đây nhờ cô ra giải quyết.

Nguyễn Thị Ngọc nói vọng ra:

-Được rồi, ta ra ngay. – sau đó quay sang Nguyễn Thị và Thiên Hành: – Thực sự xin lỗi hai vị, để tiểu thiếp ra giải quyết việc của bổn tiệm xong rồi quay lại tiếp hai vị, mong hai vị thông cảm.

-Không sao, Ngọc chưởng quầy cứ tự nhiên. – Nguyễn Thi đáp.

Khi cánh cửa mở ra thì Thiên Hành thấy ngay ‘người quen’. Bên ngoài lố nhố khoảng chục người, biểu hiện rất lớn lối nhưng trên mặt ai cũng in vài dấu tay làm chúng trông rất hoạt kê. Bọn này là bọn vừa bị Thiên Hành cho ăn hành mới nãy chứ đâu! Thiên Hành nghĩ buồn cười, đi thu tiền bảo kê mà như vậy không phải là quá mất hình tượng sao? Rồi bỗng như nghĩ đến cái gì, Thiên Hành bỗng đăm chiêu.

Một lát sau, tiếng ồn ào đã không còn nữa, Nguyễn Thị Ngọc quay lại phòng khách quý của Thiên Hành, nở nụ cười áy náy:

-Thật ngại quá, đã để hai vị chờ lâu vì sự cố của bổn tiệm.

Thiên Hành giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra,hỏi:

-Bọn chúng là ai? Sao trông hung dữ thế?

-Hừm lũ sâu mọt thôi. Mới vài ngày trước đã ghé, nhưng cũng rất từ tốn, thông báo gặp chưởng quầy Long xong rồi được mời thẳng ra hậu viên luôn, không hiểu sao hôm nay lại lớn lối như thế!

-Chắc tại mới bị ăn đòn, nên muốn xả cục tức thôi mà, mới nãy bị Thiên Hành công tử đánh cho lên bờ xuống ruộng, – Xuân Mai lại buộc miệng nói. Cô bé này vẫn còn tính trẻ con, chuyện gì cũng không giữ được miệng.

-Xuân Mai. – Nguyễn Thị quát khẽ.

-Dạ, xin lỗi phu nhân, tôi quên!

Nguyễn Thị Ngọc chỉ cười mỉm rồi tiếp tục xem xét số trang sức trong hộp. Sau khi định giá xong thì cô ta nói:

-Toàn bộ bổn tiệm thu với giá 50 quan, phu nhân có thẻ khách quý nên được cộng thêm 3 phân, tổng cộng là 51 quan rưỡi. Phu nhân có hài lòng với giá này không ạ?

– Rất hài lòng. Tôi rất tin tưởng quý tiệm.

– Phu nhân lấy tiền hay bạc?

-Tôi muốn nhận 50 lượng và 1,5 quan tiền.

-Tôi sẽ thu xếp. Phu nhân đợi một lát. – Nguyễn Thị Ngọc nói vọng ra ngoài – A Phú, mang 50 lượng bạc và 1,5 quan tiền vào đây.

Bên ngoài có tiếng trả lời:

-Dạ, phó chưởng quầy.

Một lát sau, người tên A Phú mang vào một khay gỗ trên có 2 túi vải, một túi chứ 50 lượng bạc, một túi chứa 1,5 quan tiền. Sau khi nhận bạc, tiền, nói vài câu khách sáo thì mọi người ra về. Khi về đến Bát Quái Đường thì Nguyễn Thị có mời Thiên Hành ở lại dùng bữa trưa nhưng Thiên Hành từ chối, mặc dù phải coi ngó vợ góa của bạn nhưng cứ kè kè suốt ngày thì không hay tí nào. Giờ đến lúc hẹn với người bạn có lá thư kì quái còn vài canh giờ nữa, Thiên Hành quyết đi vòng vòng, đến một tửu điếm náo nhiệt nhất kinh thành để nghe ngóng.

Ở một nơi nào đó thuộc vùng ngoại ô thành Phú Xuân:

-Ngươi có thấy hắn ra tay như thế nào không? – Một người áo đen hỏi

-Bẩm đại nhân, tôi thật nhìn không kịp, hắn ra tay quá nhanh, chả biết lộ số gì chỉ thấy hoa lên là ăn tát thôi.

-Hừ, đường đường là bang chủ Kình Sa bang mà không biết người ta tát mình như thế nào. Ngươi mua miếng đậu hũ tự đập đầu vào đó chết đi cho rồi!

-Oan quá đại nhân, võ công hắn rất cao, tôi nghĩ không kém hơn đại nhân đâu. À không, chỉ kém đại nhân chút xíu thôi. Tôi thật!

-Hừ, nếu không phải sợ làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến kế hoạch thì ta đã vặn cổ thằng nhóc ấy rồi, cái gì mà Tam Công Tử. Bọn quần là áo lượt thì võ công cao được bao nhiêu. Bọn ngươi lui ra đi, qua gặp tiểu Đẩu lấy ít tiền thuốc men, dưỡng thương và đợi lệnh của ta.

-Dạ, cảm ơn đại nhân. Thuộc hạ cáo lui.

-Ài, không lẽ phải điều động đến tổ chức Sát Nhân?

***

Thiên Hành đang ngồi uống rượu trên lầu 1 của Phượng Các, một tửu điếm khá nổi tiếng thành Phú Xuân, mặc dù không nổi tiếng bằng Nhất Đẳng Lâu nhưng nơi đây tập trung những cao thủ trên giang hồ. Ai đến kinh thành đều biết câu:

Phượng Cát Phú Xuân đầy cao thủ.

Nhất Đẳng vang danh đại phú hào.

Cao thủ giang hồ là phụ nữ rất ít nhưng không phải không có, ít ra trên lầu 1 Phượng Các có 2 bàn của phụ nữ một bàn 3 người một bàn 2 người, trong đó có người nhìn trộm Thiên Hành, có người bạo gan hơn còn liếc mắt đưa tình. Thiên Hành đến đây để thu thập tin tức chứ không phải đến đây cua gái nên chàng cứ giả vờ không thấy, mắt cứ nhìn xuống đường còn tai vẫn tập trung nghe ngóng xem có tin gì quan trọng không.

-Tin nóng hổi đây: sáng nay bọn Kình Sa Bang đá ngay phải tấm thiết bảng rồi! – một giọng oang oang nói.

-Sao? Cái bọn cướp cạn ấy cũng có ngày này à? Nhưng ai dám đối đầu với bọn ấy? Mặc dù tên bang chủ võ công chả ra gì nhưng nghe nói có một thế lực ngầm chống lưng, những ai đối đầu với Kình Sa Bang đều bị chết hoặc mất tích không rõ lý do.

-Thì người ta mới tới nơi này, đâu biết thế lực của Kình Sa Bang tới đâu nên đắt tội cũng là chuyện thường thôi.

-Người mới tới? Là ai?

-Bằng hữu của lão Hữu Bát Quái Đường.

-À, nhưng nghe nói tên đó trông như một thư sinh trói gà không chặt mà. Mặc dù Lý Hồng Chí, bang chủ Kình Sa Bang võ công chỉ thuộc hạng nhị lưu nhưng không phải là một kẻ thư sinh có thể bắt nạt.

-Ngươi không biết rồi. Có câu, chân nhân bất lộ tướng. Võ công của hắn rất cao, nếu không cao sao lại có thể làm bằng hữu của Đường chủ Bát Quái Đường.

-Nói cũng phải. Nhưng tại sao hắn lại đắt tội với Kình Sa Bang.

-Thì tại bọn Kình Sa Bang muốn mua lại Bát Quái Đường.

-Thuận mua vừa bán, không muốn bán thì thôi cớ sao lại ẩu đả. Cơ mà sao lại không bán nhỉ, lão Hữu cũng chết rồi, Bát Quái Đường còn ai có thể duy trì, mấy đệ tử của lão Hữu giờ đều làm quan, ai ở không đi quản Bát Quái Đường, còn bọn đệ tử mới còn chưa mọc lông lấy tư cách gì mà quản.

-Tại ngươi không biết thôi, hắn mua với điều kiện là vợ của lão Hữu không được phép mang gì theo, thậm chí khi ra đi phải cho chúng xét người coi có mang gì ra không!

-Nếu thế thì ngay cả ta cũng không thèm bán, mua bán chứ có phải đi ăn xin đâu.

-Thì bởi.

-Nhưng sao lại đặt ra cái luật kì khôi vậy nhỉ.

-Ai mà biết, với lại xưa nay bọn Kình Sa Bang có nói lý với ai bao giờ.

-Hừ, đáng đời. Nhưng diễn biến vụ ‘đá thiết bảng’ thế nào?

-Nghe nói bằng hữu của lão Hữu vừa nghe vợ bạn mình bị ức hiếp liền trực tiếp ra tay, chỉ vài chiêu là đánh bọn Kình Sa Bang gần 20 người hoa rơi nước chảy.

-Ngươi có phét không đấy, một người chỉ với vài chiêu mà đánh gần 20 người hoa rơi nước chảy sao?

-Thật, em rể của bà chị họ của cháu ngoại ông hàng xóm của bạn thằng em tôi làm trong Bát Quái Đường nói vậy mà.

-Hừ, tam sao thất bản.

-Ngươi không tin thì thôi.

Thiên Hành mỉm cười, mình quánh người ta như thế mà thân phận người ta thế nào cũng không biết, nhờ đi hóng chuyện bọn chém gió mới biết ‘nạn nhân’ của mình là ai. Bỗng chàng thấy một đám người lố nhố, lén lút đi vào một con hẻm, chàng lấy ra một thỏi bạc vụn để lên bàn rồi phi thân xuống đường bám theo đám người đó, đám người đó là những ‘nạn nhân’ ban sáng của chàng. Chàng muốn tìm hiểu xem tại sao bọn chúng lại muốn mua Bát Quái Đường với điều kiện kì quặc kia.

Chàng lao vào con hẻm kia, đi mấy ngả rẽ thì không thấy người đâu nữa, đây là hẻm cụt, cuối hẻm là một cánh cửa nhỏ, có treo một cái đèn lồng đỏ, trời chưa tối nhưng đã lên đèn. Đã đến đây, chàng không thể quay về, chàng đẩy nhẹ cửa, cửa từ từ mở ra, phù, đỡ phải leo rào – chàng tự nhủ. Coi. Đây là hậu viên của của một biệt phủ, đèn lồng đỏ treo khắp chốn, tiếng nói cười phụ nữ lọt vào tai, chàng biết mình đã đến nơi nào : kỹ viện. Không lẽ bọn này đến đây giải trí sao? Khẩu vị cũng mặn thật, thương tích cỡ đó không nằm dưỡng thương mà đi chơi mấy trò này. Đang nghĩ miên man thì vụt, tiếng xé gió của một mũi tên vút qua chàng chỉ kịp nghiêng đầu qua một bên. Phập, một mũi đoạn tiễn cắm vào cánh cửa chỉ chừa ra 3 phân. Hic, thân thủ không tốt thì bây giờ trên đầu chàng đã có một cái lỗ rồi. Mũi tên ngắn như tụ tiễn nhưng lực đạo lại lớn kinh người, không lẽ là xuyên giáp tụ tiễn trong truyền thuyết, vì giết chàng mà bỏ ra một cái giá lớn vậy sao?

Trời đã nhá nhem, bọn sát thủ này nhắm thời gian thật chuẩn xác, đây là thời gian mọi người chuẩn bị bữa xế, mọi người đều đi làm về, cơ thể mệt mỏi cần nghỉ ngơi một chút, nên mọi người rất lười để ý chuyện xung quanh, trời lại nhá nhem, tranh sáng tranh tối, đây không phải thời gian giết người thì là gì?

Sau mũi tên thứ nhất thì tên sát thủ không vội bắn mũi thứ 2, hắn vẫn đang ẩn nấp, chờ cơ hội để tung chiêu kết liễu Thiên Hành. Một sát thủ chuyên nghiệp, cao thủ trong cao thủ. Thiên Hành nghĩ phải tìm chỗ nấp, nếu không tấm bia sống như chàng khó thoát cảnh biến thành con nhím. Chàng cuối xuống tính lăn một vòng đến hòn giả sơn, nhưng khi người chàng đang cuộn lại thì chớp lên một cái một ánh sáng xẹt qua chém ngang thân chàng đang cuộn lại. Kẻ địch tính toán hết sức chi li, ra tay chuẩn, độc, thời gian ra tay chính xác nhưng tiếc rằng hắn đụng phải Thiên Hành, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Thiên Hành duỗi thẳng tay phải ra, đây thân mình bay ngang khoảng một mét vừa đủ né khỏi đường đao của tên sát thủ. Lại một đường đao chuẩn bị hạ xuống, tưởng chừng bọn sát thủ biết chàng sẽ dùng cách này để né đường đao đầu tiên nên chúng lại chuẩn bị một người đó chàng ở hướng chàng đang bay tới với một thanh đao. Thiên Hành lại dùng tay chưởng xuống đất một cái, tốc độ chàng bay càng nhanh hơn, khi đường đao đang chưa kịp bổ xuống thì chàng đã dùng cùi chỏ thốc mạnh vào huyệt đản trung của tên chờ ăn hôi rồi. Chỉ nghe một tiếng hự, tên sát thủ bay thẳng vào tường. Chàng tự nhủ:

-Không phải chỉ mỗi bọn sát thủ các ngươi mới biết ra tay chuẩn, độc.

Chàng trước giờ ra tay rất chuẩn mực, chỉ làm đối phương mất khả năng chiến đâu trong 1-2 tháng chứ không muốn lấy mạng họ. Tên sát thủ cho dù là mình đồng da sắt thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới lết được xuống giường.

Ngay trong lúc này thì mũi tên thứ 2 được phóng đi. Tiên sư bọn sát thủ, sao chúng nhắm thời gian chuẩn thế không biết. Thiên Hành vừa chửi thầm vừa dùng chân búng xuống dưới đất lộn ngược lại tránh mũi tên thứ hai, trong lòng lại đề phòng khi tiếp đất vì chàng biết sát thủ cỡ này chắc chắn đã an bài hậu chiêu. Không phụ lòng của chàng, một tên đang chờ sẵn khi chàng tiếp đất sẽ có một đường đao chém ngang eo. Thiên Hành dùng thiên cân trụy, thân hình tiếp đất nhanh hơn bình thường, chàng xoạc chân ra ngồi hẳn xuống, đường đao bay xẹt qua đầu cắt mất mấy lọn tóc. Một cú đấm móc đi thẳng vào hạ thể tên sát thủ, chàng lẩm bẩm:

-Xin lỗi, tay ta chỉ dài tới đó!

Véo, lại một mũi tên đoạt mệnh được bắn ra, rất đúng thời điểm nhưng đã sai người, Thiên Hành gập người xuống lăn một vòng, sau đó chàng vọt đi, chàng đã xác định được hướng bắn, nhưng…vút, một mũi tên khác được bắn ra từ một hướng khác làm chàng phải cong người phóng sang hướng khác, sau đó tất cả đều im lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng nói cười từ tiền viện. Chàng biết mình đã mò được một chút đầu mối rồi, hung thủ biết chàng đang điều tra và hắn muốn chàng phải dừng lại. Nhưng có liên quan gì tới Kinh Sa Bang, hay nói đúng hơn Kình Sa Bang có vị trí gì trong vụ này. Nếu nói địa điểm ám sát này chỉ là tình cờ thì có chết chàng cũng không tin, các phương vị đều được sắp đặt tỉ mỉ. Thù này phải báo, chúng đã giết Trung Hữu, giờ còn muốn giết chàng.

Nhìn sắc trời, bây giờ cũng đã đến giờ hẹn với người đưa thiệp, người chàng cũng đã bẩn, nãy giờ lăn qua lộn lại mấy vòng quần áo cũng đã lấm lem nếu về khách sạn tắm thì trễ mất, người đẹp chắc chắn giận cho coi. Thôi thì ở dơ đi gặp nàng vậy.

Vừa đến bờ sông Hương chàng đã nghe tiếng đàn. Một tiếng đàn réo rắt, phóng khoáng, như muốn vùng vẫy cho thỏa chí tang bồng, nhưng lại mang một nét buồn ít nhận thấy. Chàng đến bên đình, nhập tâm thưởng nhạc, không làm phiền người đánh đàn, khi tiếng đàn dứt chàng mới giật mình buông nhẹ một câu:

-Hay, nhưng hơi buồn!

-Ngươi đến rồi!

-Vâng tại hạ đã đến!

-Ngươi mới vật lộn với cô nào phải không?

-Ài, có cô nào để tại hạ vật lộn thì tại hạ cũng không lết đến đây nổi!

-Hứ! Ai biết!

-Hì! Cớ sao công chúa lại buồn?

-Ngươi biết thân phận của ta!

-Nếu công chúa muốn giấu thân phận thì không nên mặc áo Đoàn Loan Nhật Bình đến gặp tại hạ.

-Hứ, ngươi gặp may thôi, tại hôm nay ta vừa mới dự yến của hoàng huynh Hồng Bảo, sợ trễ hẹn với ngươi nên không kịp về cung thay đồ.

-Công chúa, đi lại thân cận với An Phong Công không sợ lời ra tiếng vào ư?

-Hừ! Bổn cung thân cận với ai thì thiên ai có quyền lên tiếng? Chúng ta là anh em, không được thân cận sao? Ta là phận nữ nhi, chả thích xen vào chuyên triều chính, chuyện của hai anh ta không quan tâm!

-Tại hạ đã hiểu!

-Ngươi hiểu gì?

-Hiểu tiếng đàn của công chúa!

-Đừng kêu ta là công chúa nữa, cứ như trước kia, gọi ta là là Đoan Hạ được rồi!

-Tuân lệnh công chúa!

-Hử!

-Tuân lệnh Đoan Hạ tiểu thơ!

-Vậy phải ngoan không!

-Nhưng nàng viết cái giống gì cho ta vậy, Nôm không ra Nôm, Hán không ra Hán!

-À, đó là Quốc Âm Tân Tự. Đây là phát minh của Ngũ Tinh Tụ Đẩu Nam Thành Cư Sĩ.

-Nghe oách nhỉ, nhưng vị Nam Thành Cư Sĩ ấy sáng tạo ra thứ mật mã này để làm gì? Ứng dụng trong tình báo à?

-Gì mà mật mã, đây là cách ký âm lại tiếng Đại Việt, đơn giản hóa cách viết chữ thôi. Ta thấy rất hay, rất tiến bộ, ta cũng muốn hoàng huynh cho phổ biến cái chữ này, nhưng hoàng huynh cứ bảo để từ từ.

-Văn nhân các người cũng rảnh nhỉ, Hán rồi Nôm, giờ lại lòi ra cái Quốc Âm Tân Tự này.

-Ngươi thì biết cái gì, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Thật vô vị.

-Nếu vô vị sao cô lại thích làm bạn với ta?

-Ai nói ta thích làm bạn với ngươi? Chẳng qua ta không có bạn thôi! – Nói đến đây, mắt công chúa toát lên nỗi xót xa không tên, khó nói thành lời.

-Không phải cô có ta là bạn sao? – Thiên Hành muốn đẩy công chúa ra khỏi mớ suy nghĩ buồn bã đó. – Nói đi, cô gọi ta đến đây làm gì?

-Bộ gọi ngươi đến phải có làm gì mới được sao? – Nói tới đây, bỗng dưng công chúa đỏ mặt.

-Không phải, ta buộc miệng hỏi theo thói quen thôi, chỉ cần cô gọi, không có việc gì ta cũng tới.

-Ta nghe nói ngươi vừa mất một người bạn!

-Vâng, là một người bạn thân. Tôi nghi ngờ có một âm mưu nào đó.

-Âm mưu? Âm mưu gì?

-Tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi thấy kì quái lắm. Tôi chưa biết động cơ là gì.

-Có việc gì cần ta giúp đỡ không?

-Đa tạ công chúa, hiện tại thì tôi thấy không cần, đến khi nào cần thì sẽ nói cho công chúa nghe.

-Nhớ nhé, nhìn tới nhìn lui ta chỉ có mình ngươi được coi là bạn, ngươi không cho ta giúp ta bảo hoàng huynh cho ngươi bêu đầu!

-Hic, có cần chơi lớn vậy không?

-Hì hì, ngươi nghĩ ta dám không?

-Dám, dám, công chúa của ta có gì mà không dám. Lén bỏ hoàng cung chạy tuốt xuống Gia Định chơi thì có gì không dám!

-Cả Đại Việt này là của nhà Nguyễn ta, ta chơi trong đất của ta, kẻ nào dám ý kiến ý cò?

-Cô nên nhớ, không phải ai cũng biết cô là công chúa, ngay cả ta cũng chỉ mới biết đây thôi. Một cô nương xinh đẹp đi lang thang với một tỳ nữ thì bọn dê xồm rất có hứng thú đấy.

-Hứ! Ta có cải nam trang mà!

-Cô có từng thấy một nam nhân nào có bộ ngực to như vầy chưa? – Vừa nói Thiên Hành vừa xòe hai bàn tay ra, làm ra điệu bộ đang nắm hai trái cam, à không, bưởi.

-Ngươi…

-Còn nữa, có thằng đàn ông nào thơm phức mùi hoa lài không? Nếu ngày đó không gặp tôi thì không biết bây giờ cô đang làm kỹ nữ ở kỹ viện nào nữa!

-Hứ, ai dám đụng tới ta, ta bảo hoàng huynh xẻo hắn. Tru di cửu tộc nhà hắn!

-Cô nên biết, lửa gần, hoàng đế xa. Cho dù hoàng thượng có xẻo được hắn thì cô cũng bị ăn rồi.

-Hứ, ai dám.

-…

-Thiên Hành!

-Hả?

-Cám ơn huynh!

-Cám ơn cái gì?

-Cám ơn vì tất cả!

-Vậy lấy thân báo đáp đi!

-Cút! Huynh muốn bị bắt làm thái giám không?

-Haha, không dám, không dám. Mặc dù cao thủ đại nội không ít nhưng nếu bắt được ta thì người đó chưa sinh ra đâu.

-Hứ, đồ tự cao!

-Không phải tự cao, mà là tự tin. Hehe.

Công chúa nhìn Thiên Hành, một cỗ anh khí quanh quẩn chàng, nàng biết chàng nói đúng, chàng rất tự tin. Đôi lúc chàng rất ngô nghê, rất tinh nghịch, nhưng khi nghiêm túc thì không ai nghiêm túc bằng, đôi lúc trông chàng rất tự cao, nhưng chàng có vốn để tự cao vì chàng là Tam công tử, Lý Thiên Hành.