Mạn Thiên Quá Hải

Chương 5: Hồng Môn Yến???

Bóng đêm buông dần.

Trong khi Lý Thiên Hành cùng công chúa đang hàn huyên chuyện cũ thì cách chỗ Lý Thiên Hành “lăn lộn” hồi chiều không xa, vẫn là cái tiểu viện yên tĩnh đó chỉ có điều hôm nay không có ánh trăng.

Lão đầu quắc thước vẫn quay mặt ra hướng cửa sổ, trên mặt vẫn thủy chung một cái mặt nạ nửa bên màu bạc, ánh sáng từ căn phòng gần đó hắt sang, in bóng lão lờ mờ lên bức tường cạnh cửa sổ. Có lẽ đây là thư phòng của một biệt phủ nào đó, đằng sau lưng lão là một cái bàn có giá để bút, nghiên mực. Trước cái bàn vẫn có một người áo đen kính cẩn đứng đó.

- Nghe nói ngươi đã điều động tổ chức Sát Nhân, kết quả vẫn không như ý phải không? – Tiếng lão đầu cất lên.

- Dạ phải ạ, lão nô không ngờ võ công của tên dó lợi hại như thế. Lão nô phái ra 7 tên cao thủ nhưng không thành công lại bị thương 2 người, hai tên đó ít nhất 2 tháng nữa không xài được rồi. – người áo đen đáp lại với giọng ũ rũ.

- Ngu ngốc, tình báo ta đưa cho ngươi, ngươi có đọc không hả? Hả? Ngươi cho rằng tổ chức Sát Nhân của chúng ta luận về thủ đoạn giết người có thể tốt hơn của Thiên Cương à? Đầu ngươi chứa phân à? – Lão đầu bỗng nhiên nổi giận. Lão thấy tên tâm phúc này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tính khá tự cao tự đại, cho mình là đúng thì cần phải chấn chỉnh lại.

- Dạ, xin chủ tử bớt giận, là sai sót của lão nô, lão nô cũng muốn kiểm tra thực lực của hắn thôi, cho nên sau 5 đợt tấn công không thành thì các sát thủ của ta cũng triệt để rút lui ạ. – người áo đen run rẩy đáp.

- Ý của ngươi là nghi ngờ tình báo của Thiên Địa Các, nghi ngờ nhận định của ta? – Lão đầu mang mặt nạ gằng giọng nói

- Dạ bẩm, lão nô không dám.

- Hừ, cũng may chưa bại lộ gì, tổn thất cũng không có gì lớn. Nếu còn lần sau thì ngươi liệu hồn đó.

- Cám ơn chủ nhân tha tội. Tuyệt đối không có lần sau.

- Hừ, cút đi.

- Dạ, chủ nhân. - Lão áo đen thở phào, không ngờ chủ nhân lão kêu lão tới gặp chỉ để chửi lão một chập, cũng may là lão có dặn bọn Sát Nhân là chỉ nên thăm dò, nếu không hôm nay lão cũng sẽ bị lột một miếng da.

- À, mà khoan. – Lúc lão áo đen chuẩn bị biến mất trong màn đêm thì lão đầu mang mặt nạ bạc kêu lại.

- Chủ nhân có gì căn dặn ạ?

- Sắp xếp cho ta gặp hắn. – Lão đầu ra lệnh

- Dạ vâng ạ.

- Được rồi, cút đi.

- Lão nô cáo lui.

Lão áo đen lui ra cửa, sau khi đóng cửa thì thân thể như hòa vào bóng đêm, mất hút.

Sáng hôm sau,

Sau khi rửa mặt, súc miệng thì Lý Thiên Hành chuẩn bị xuống lầu để ăn sáng. Khách sạn có ba tầng, hai tầng trên dành cho khách trọ, tầng trệt là một quán ăn, thức ăn ở đó cũng khá ổn, tuy không thể so với Phượng Cát cùng với Nhất Đẳng Lâu nhưng sinh ý ở đây cũng rất khá, người người ra vô tấp nập.

Lúc chuẩn bị mở cửa bước ra khỏi phòng thì có người gõ cửa.

Thiên Hành mở cửa.

Trước cửa phòng có bốn người, trong đó có người là tên tiểu nhị của khách sạn, ba người còn lại có một người ăn mặc như một võ sinh, hai người còn lại thì giống như là gia đinh của một gia đình quyền quý nào đó.

- Bẩm khách quan, có ba người này muốn gặp ngài – tên tiểu nhị nói.

- Ba người là….- Thiên Hành thắc mắc

- Tôi đến đưa bái thiếp – cả ba không hẹn mà đồng thanh trả lời.

- À vâng, nhưng không biết người gửi là ai? – Thiên Hành hỏi cả ba.

Hai tên gia đinh thì nói:

- Chúng ta chỉ phụng mệnh mang bái thiếp tới, chủ tử không dặn gì thêm nên không dám nhiều lời, công tử xem thiếp sẽ rõ.

Còn tên ăn mặc như võ sinh lại nói:

- Trưởng lão Kình Sa Bang.

Nói xong, không đợi Lý Thiên Hành hỏi thêm lời nào, cả ba liền chắp tay chào một cái rồi quay đít bỏ đi.

Nhìn bóng lưng ba người bỏ đi, cầm ba tấm thiệp trên tay Thiên Hành tự giễu, mình trở thành người nổi tiếng hồi nào vậy cà? À mà khoan, Kình Sa Bang, hổng lẽ tính đã Hồng Môn Yến dụ mình tới để trả thù sao? Còn hai cái thiệp còn lại?

Thiên Hành mở thiệp ra, cả hai đều chỉ có một câu, chỉ khác là hai dấu triện, một cái là An Phong Công, một cái là Phúc Tuy Công. Ồ, hai vị hoàng tử cũng để mắt đến mình sao? Nhưng khi đọc được dòng chữ được viết trong thiệp Thiên Hành mới cười khổ.

- Tránh xa Nghi Lộc Công Chúa, bằng không, chết.

Làm gì có cái bái thiếp nào chứ, đây là thư trục khách mà!

Chắc hai ông anh này đang sợ mình cướp mất cô em bảo bối của họ hay sao ấy. Haizz, làm bạn với công chúa, thiệt không dễ nha! Thiên Hành lắc lắc đầu, mở tấm thiệp của Kình Sa Bang. Để coi, nét chữ không đẹp lắm nhưng cứng cáp, nét bút có lực, dứt khoát, coi bộ đây là bút tích của người luyện võ.

“ Lão hủ là Lý Hồng Phương, đại trưởng lão Kình Sa Bang, nghe danh tam công tử đã lâu nhưng chưa có dịp diện kiến. Nay, công tử ghé thăm kinh thành, chưa kịp bái phỏng thì bọn đệ tử có mắt không tròng lại dám mạo phạm. Dẫu biết công tử đại lượng, không chấp nhặt bọn vô tri, nhưng thân là trưởng bối cũng phải cấp cho công tử một cái công đạo. Lão hủ tự tiện thay mặt công tử làm tiệc tẩy trần, mong công tử cho lão hủ hoàn thành bổn phận của gia chủ. Giờ dậu hôm nay sẽ có kiệu chờ công tử trước khách sạn, kính mong công tử đừng ghét bỏ mà cấp cho lão hủ một cái mặt mũi.

Lý Hồng Phương kính bút”

Lý Thiên Hành đăm chiêu. Kình Sa Bang gấp rút tính chơi bài ngửa sao, làm một buổi Hồng Môn Yến? Nếu nói việc ám sát không liên quan đến Kình Sa Bang thì có chết chàng cũng không tin. Còn nếu nói Kình Sa Bang muốn công khai đối phó chàng thì chàng cũng không tin cho lắm. Chàng tin Kình Sa Bang không ngu ngốc mà trực diện đối phó chàng như thế, vì ở kinh thành vẫn còn xôn xao về cái chết của Trung Hữu. Họ không sợ vì để ổn định trị an quan phủ sẽ làm thẳng tay sao, ngoài ra hai vị hoàng tử đang tranh giành ngôi vị thái tử, không ai muốn thời điểm này kinh đô bị náo loạn cả. Mà thôi, muốn biết ý đồ của Kình Sa Bang như thế nào thì đi một chuyến sẽ biết ngay chứ gì. Sau khi quyết định thì Thiên Hành vứt mấy câu hỏi hóc búa đó ra khỏi đầu, đi ăn cái đã, đói rồi.

Thiên Hành bước xuống lầu, quán ăn bên dưới khách sạn đã rất đông người, chàng phải ngó tới ngó lui mới tìm được một cái bàn có người vừa đứng dậy, chưa kịp đặt mông xuống là có một bàn tay chộp lấy cổ tay chàng lôi đi.

- Theo ta. – Người lôi Thiên Hành đi nói.

- Có chuyện gì gấp vậy, đợi ta ăn một miếng đã chứ – Nhận ra đây là ai, Thiên Hành thở dài.

- Tới chỗ này cũng có đồ ăn cho ngươi. – Người đó không kiên nhẫn nói.

- Ờ, đồ ăn phải ngon nha. – Thiên Hành cũng hết cách, đành chọc ghẹo một câu.

Ai dè người kéo chàng đi cũng thành thật trả lời.

- Đảm bảo ngon hơn chỗ khách sạn của ngươi .

Ngoặt qua ngoặt lại vài cái, hai người cũng đến nơi, Thiên Hành nhận ra đây là đâu: Phượng Các. Hèn gì người đó nói là đồ ăn ngon hơn ở khách sạn. Nhưng giờ này Phượng Các đâu có mở cửa. Để trả lời cho thắc mắc của Thiên Hành, người đó gõ cửa cốc cốc cốc. Một cánh cửa nhỏ hé ra, người đó lôi Thiên Hành bước vô quán. Dường như rất rành cấu trúc của nơi đây, người đó dẫn Thiên Hành đi vòng vèo một hồi rồi chui tọt vào một phòng khách quý trong đó đã có một người ngồi sẵn, trên bàn rượu thịt cũng đã chuẩn bị sẵn.

- Ta nói này lão Hồng, muốn mời rượu thì cứ nói một tiếng, ông làm gì mà chộp tui lôi đi như bắt trọng phạm vậy, ở đó biết bao nhiêu cặp mắt thấy đệ nhất nhân ở Án Sát Sứ Ty lôi tôi đi, người ta đồn ầm lên thì sao, ông phải cho tôi một lời giải thích. – Miệng thì nói như vậy nhưng Thiên Hành cũng dùng đũa gắp một miếng chả giò, chấm một chút nước mắm rồi cho vào miệng nên mấy câu đầu còn nghe rõ ràng, mấy câu sau cứ lúng ba lúng búng.

Lão Hồng cũng chưa trả lời Thiên Hành thì chộp bình rượu trên bàn không thèm rót ra ly, trực tiếp ngửa mặt lên há miệng mà rót rượu vào. Chỉ duy nhất một người ngồi đợi sẵn ở đó không nói câu nào mà chỉ tủm tỉm cười.

- Mẹ nó chứ, tức chết đi được. – Lúc này lão Hồng mới lên tiếng.

Thấy lão Hồng đang bực Thiên Hành cũng không ồn ào chọc ghẹo nữa mà cứ gắp đồ ăn, chàng biết kiểu gì thì hắn cũng sẽ nói tiếp.

- Mấy ông nghĩ coi, công vụ thì một đống, nhân lực thì không đủ lại điều lính của tui đi làm việc khác, khi tôi nói không đủ nhân lực thì nhét lại vào tay tôi một đống lính mới toanh, khù khù khờ khờ không làm nên tích sự gì, báo hại tôi ngay cả đám tang của lão Hữu cũng chỉ xẹt qua một cái mà cũng vì chuyện công. Mẹ nó!

Thấy hắn sổ ra một tràng, Thiên Hành vừa ăn vừa cười nhưng sau đó lại chau mày bỏ đũa xuống. Thiên Hành bấy giờ mới quay sang người ngồi im từ nãy tới giờ:

- Toàn lão đệ có hiểu hắn nói cái gì không?

Người tên Toàn mới mỉm cười trả lời:

- Hồng đại ca đang nói về tình hình nhân sự ở Án Sát Sứ Ty.

- Có liên quan tới hai ta không? – Thiên ra vẻ biết mà còn hỏi.

- Dạ không. – người tên Toàn cũng phối hợp.

- Nghe nè lão Hồng, chuyện không liên quan gì đến bọn tôi hết, ông lôi bọn tôi đến đây làm gì? – Thiên Hành hỏi lão Hồng.

- Bộ không liên quan đến mấy ông tôi lôi mấy ông đi làm mấy ly không được sao? Nãy giờ ai ăn nhiều nhất? Hả? Hả? Hả? – Lão Hồng vặn lại.

- À, làm mấy ly thì được, không có lý do gì cũng được. Nào, cạn ly. – Thiên Hành làm bộ mặt dày nói. Rồi ba người đều nâng chén uống cạn.

Ba người bọn họ thật ra cũng hay tếu táo như thế. Người lôi Thiên Hành đi là người đảm bảo trị an đứng đầu ở kinh thành tên Trần Văn Hồng. Lão Hồng hôm nay đang mặc bộ võ quan phục, đầu đội mũ hổ đầu, thanh yêu đao được đeo xiên xiên dưới eo. Hàm râu quai nón dữ tợn khiến Trần Văn Hồng giống như một thanh đao đã rút ra khỏi vỏ. Bộ râu đầy dã tính kết hợp với bộ quan phục nghiêm chỉnh khiến người ta không biết nói sao cho phải.

Người còn lại là Nguyễn Văn Toàn, một thân áo ngũ tấc màu thiên thanh, thường phe phẩy cây quạt xếp, trông bộ dáng như một tên thư sinh trói gà không chặt. Nhưng những ai nghĩ hắn chỉ là một tên thư sinh ẻo lả mà khi dễ hắn thì rất xui xẻo. Chưa ai chiếm được chút tiện nghi nào trên người hắn cả.

- Nè, hai người nghĩ coi, người đã không có vậy mà…..- Lão Hồng lại tiếp tục lải nhải về chuyện ở Án Sát Sứ Ty.

Hai người Thiên Hành biết là nếu không để cho hắn phát tiết thì hắn sẽ lải nhải suốt, nếu không được lải nhải, có thể hắn uất ức đến chết. Cho nên việc hắn vẫn mặc nguyên bộ quan phục mà lôi Thiên Hành đi uống rượu là có thể hiểu được. Tính khí hắn nóng như lửa nhưng hắn lại là nha sai làm được việc nhất ở Án Sát Sứ Ty, thứ nhất võ công hắn cực cao, lúc tỉ thí chỉ thua Lê Trung Hữu nửa chiêu, cho nên Lý Thiên Hành mới nói hắn phải gọi Trung Hữu là đại ca vì hắn đã thua trong đợt cá cược đó, thứ hai và quan trọng nhất, đó là khi gặp chuyện nghiêm túc thì hắn cực kì bình tĩnh, ở mặt này ngay cả Thiên Hành cũng thẹn là không bằng.

Đợi lão Hồng lải nhải xong, Văn Toàn chợt hỏi:

- Nghe nói Thiên Hành đại ca có xung đột với Kình Sa Bang?

- Ừ, chỉ là một đám du thủ du thực thôi. – Thiên Hành trả lời

- Đúng là tên bang chủ không ra gì. Nhưng lão chú của hắn thì không dễ trêu đâu, nhờ cây định hải thần châm này mà Kinh Sa Bang mới có thể đứng vững ở kinh thành. – lão Hồng nhận xét.

- Chú của hắn tên gì? – Thiên Hành buộc miệng hỏi

- Thiết chưởng Lý Hồng Phương. – lão Hồng trả lời.

- À… - Thiên Hành như chợt vỡ ra

- À làm sao mà à? – Văn Toàn và lão Hồng đều hỏi.

- Không có gì, ta có nhận lời đến dự yến tối nay ở nhà lão. – Thiên Hành nhẹ nhàng trả lời.

- Hồng Môn Yến? – Văn Toàn và lão Hồng một lần nữa lại đồng thanh.