Mạn Thiên Quá Hải

Chương 6: Nhất tiếu thiên thu

- Không đến nỗi là như thế – Thiên Hành nhàn nhạt đáp.

- Hôm qua ông đánh đồ tử đồ tôn của người ta, hôm nay người ta phát thiệp mời. Không dụ ông tới để thịt mới là lạ. – lão Hồng cho ý kiến

Thiên Hành vân vê cái cằm, ngước mặt lên nhìn lên góc nhà, tỏ vẻ băng khoăng:

- Biết đâu người ta ngưỡng mộ tôi thật, đi hết đại giang nam bắc quả thật tôi chưa thấy ai tài giỏi phong lưu tuấn tú như mình cả.

- Ọe! - Văn Toàn và lão Hồng lại đồng thanh nôn một tiếng.

- Hai người làm cái gì vậy, ta nói không đúng sao? - Thiên Hành làm bộ ngây thơ hỏi.

- Lão Hành à, cho dù công phu mặt dày của ông khá lợi hại, nhưng không lấy ra đối địch được đâu, trên mặt nhỏ như vậy khó đánh trúng nên ít ai chọn mặt mà tấn công lắm, mặt ông dày cũng vô dụng thôi. – Lão Hồng được dịp lại cạnh khóe.

Dừng lại một chút, hớp miếng rượu xong hắn lại nói, vẻ mặt nghiêm túc lại:

- Ông tính đi?

- Ừ, tôi muốn biết trong hồ lô họ bán thuốc gì? Là địch hay là bạn, à bạn thì chắc là không rồi, là địch hay người dưng.

- Hay để tiểu đệ đi theo Thiên Hành đại ca. – Văn Toàn bỗng lên tiếng.

- Tôi thấy ý kiến đó cũng được đấy lão Hành à – Lão Hồng nói vô.

- Không được, nếu có thêm người thì đối phương chắc chắn sẽ đề phòng, không moi được gì đâu, để một mình ta đi, hai người ở ngoài yểm trợ nếu sau giờ Tuất mà tôi chưa ra thì hai người xông vào. – Thiên Hành quyết định.

- Vậy cũng được – cả hai đồng thanh.

- Hai người yên tâm đi, Kình Sa Bang không lẽ không biết tôi là bạn của vị quan chánh ngũ phẩm ở Án Sát Sứ Ty hay sao? Ai dám làm càn chứ?

Trần Văn Hồng nghe xong lộ vẻ trầm ngâm:

- Cũng không tốt đẹp như ông nghĩ đâu, không phải Trung Hữu cũng là bạn của tôi sao? Giờ thì sao? Đám tang cũng không đi cho đàng hoàng, muốn điều tra cũng không có thời gian. Mặc dù mang tiếng là Cai đội, nhưng người ta có 500 quân, tôi thì 50 tên còn không có, mà toàn thứ gì đâu không. Trên đầu lại còn một Án Sát Sứ chỉ biết chỉ tay năm ngón, mấy tay được việc thì điều đi làm chuyện khác, bảo là chuyện khẩn yếu. Tôi thấy phần lớn là để tôi không có nhân lực để điều tra vụ án của lão Hữu. Tôi nghĩ ông ta cũng liên quan đến vụ này, không nhiều thì ít. Cũng may, tiếp xúc nhiều vụ án mạng nên tôi đọc cũng khá nhiều về Tẩy Oan Tạp Lục, Công án tra nghiệm bí pháp và Nhân mạng tra nghiệm pháp nên cũng biết chút ít về nghiệm thi. Tôi nghi lão Hữu chết vì độc chứ không chết vì đao.

- Hả? – lần này đến Văn Toàn và Thiên Hành đều la lên.

- Đúng vậy. Xét theo thân nhiệt thì lão Hữu chết chưa lâu nhưng thân thể lại hơi cứng, gân tay gân chân hơi co rút.

- Ông không cho là lão Hữu trúng gió sao? – Thiên Hành vặn lại

- Nực cười, người luyện võ chúng ta, kinh mạch đều thông suốt hơn người thường gấp trăm lần ông nghĩ có khả năng trúng gió không? Chỉ có mấy lão giả chỉ biết gái gú bỏ bê luyện tập mới có khả năng bị trúng gió. Hơn nữa, lúc đó lão Hữu đang luyện công, ông nói lão Hữu bị chuột rút còn đáng tin hơn. Hơn nữa nếu bị trúng gió thì cơ mặt sẽ giật lên cao, miệng sẽ méo xệch đằng này miệng lão Hữu chỉ hơi nhếch lên một tí xíu, như nhếch mép cười thôi.

- Đúng rồi! – Thiên Hành chợt vỗ đùi đánh chát một cái – Ông nói tôi mới nhớ lúc đến nhìn lão Hữu lần cuối tôi thấy có cái gì đó kì quái, đúng rồi, đó là nụ cười kì quái. Sao bây giờ ông mới nói.

Lão Hồng lại hớp miếng rượu rồi giải thích:

- Tôi có rảnh được đâu chứ, bị Án Sát Sứ sai như sai con. Nếu chuyện này có liên quan tới lão, tôi sẽ một đao cho lão về trời rồi ra sao thì ra. Con mẹ nó, bằng hữu của lão tử cũng dám giết!

- Nụ cười, nụ cười, nụ cười quái dị..- Thiên Hành cứ lẩm bẩm.

Lão Hồng và Văn Toàn thấy Thiên Hành bỗng nhiên lẩm bẩm như kẻ mất hồn, nhịn không được hỏi:

- Ông (đại ca) có bị gì không vậy?

Thiên Hành, giơ ngón tay lên che miệng, ra hiệu mọi người im lặng để chàng….. lẩm bẩm:

- Cười, độc, độc, cười. A, tôi nhớ ra rồi – Thiên Hành reo lên. – Nhất tiếu thiên thu.

- Nhất tiếu thiên thu? – Văn Toàn và lão Hồng hỏi – Đó là cái quỷ gì?

Thiên Hành sửa sang lại xiêm y, đứng dậy chắp tay sau đít bước ra phía cửa sổ. Bộ dáng như một ông đồ đang giảng Tứ Thư Ngũ Kinh cho lũ học trò:

- Nhất tiếu thiên thu là một loại độc dược ở xứ Phù Nam, à mà xứ đó giờ biến mất trên bản đồ rồi. Ai trúng độc chỉ trong một khắc liền cưỡi hạc quy tiên, xuống Nại Hà Kiều mà vọng nguyệt.

- Nhất tiếu thiên thu. Không ngờ người Phù Nam cũng hiểu văn chương lễ nghĩa nhỉ, trước đây đệ tưởng họ là người man di chưa khai hóa. – Văn Toàn ra vẻ thưởng thức.

Thiên Hành nghe vậy thì đưa tay lên che miệng, tằng hắng hai tiếng rồi nói:

- À, nhất tiếu thiên thu là huynh đọc trong một quyển sách cổ, do người mình đặt, chứ huynh nghĩ họ gọi nó là “khọp” “khẹp” gì đó, bởi vì khi độc này phát tác, người trúng độc sẽ có biểu hiện như lão Hồng nói, tay chân hơi co rút, thân thể cứng đờ, miệng thì hơi nhếch lên như cười mỉm. Tiếu một cái xong thì nằm thiên thu luôn nên người xưa mới đặt tên như vậy.

Lão Hồng bỗng trầm ngâm, như đang cố lục lại trí nhớ xem đã nghe tên loại độc dược này bao giờ chưa, sau đó lắc đầu hỏi Thiên Hành:

- Nhất tiếu thiên thu? Sao tôi chưa từng nghe nhỉ, trong thư viện của hình bộ cũng không có cuốn sách nào nhắc về loại độc này. Ông có chắc đó gọi là “nhất tiếu thiên thu” không?

- Tôi dám chắc, triệu chứng trúng độc y như lời ông nói. Đây là tôi đọc trong một quyển sách cổ có niên đại từ thời Lê sơ. Hơn nữa vương quốc Phù Nam đã sụp đổ nên có thể độc này đã thất truyền. Bây giờ người Phù Nam đã thay tên đổi họ hết, trở thành người Đại Nam hết rồi nên cũng khó tra ra lắm. - Thiên Hành khẳng định.

- Nhưng biết nguyên nhân gây tử vong của Trung Hữu thì cũng không có ích gì. Vẫn không biết ai là hung thủ - Văn Toàn cảm thán.

Thiên Hành lại gắp một miếng thịt bò, chấm một ít chao, đưa vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, chỉ khi bên cạnh bạn bè chàng mới thoải mái không câu nệ như thế:

- Ít ra chúng ta cũng biết được thêm manh mối, người giết Trung Hữu không cần võ công phải cao, có thể là hậu duệ người Phù Nam hoặc ít ra phải liên quan đến người Phù Nam. À, mà sau khi ông biết là lão Hữu bị độc chết ông không điều tra được gì à?

- Tôi có hỏi toàn bộ người trong Bát Quái Đường rồi, đồ ăn thừa của buổi tối đã cho mấy người vô gia cư quanh Bát Quái Đường ăn hết, tôi cũng điều tra thì được biết là mấy người đó ai cũng còn khỏe mạnh. Còn bữa tối thì lão Hữu cũng ăn như mọi người, không có ăn món nào đặc biệc làm riêng cho mình. Ban đầu tôi cũng đặt trường hợp đây là độc mãn tính, có thể lão Hữu bị đầu độc lúc ban đêm, nhưng từ lúc lão Hữu đi ngủ đến lúc hắn đi luyện công là gần 4 canh giờ, không có loại độc nào lại phát tác chậm như thế cả, nên tôi đoán chắc là lão Hữu trúng độc ở trong phòng luyện công. Nhưng dùng châm bạc thử độc trong ly trà của lão Hữu cũng không phát hiện gì. – Lão Hồng nói hết những gì mình nghĩ.

Thiên Hành lại tiếp tục gắp miếng chả giò, vừa nhai vừa nói:

- Không phải loại độc nào châm bạc cũng kiểm tra được đâu, nhất tiếu thiên thu là một loại như thế.

- Vậy chắc chắn là trong trà có vấn đề, để tôi bắt tên quản gia mới về thẩm vấn. – Lão Hồng vừa nói vừa tính vác cây yêu đao đi bắt người. Hắn giờ gần như là quan can tư lệnh, mọi việc phải tự mình đi làm.

- Không liên quan đến hắn đâu. – Thiên Hành cản lại

Lão Hồng sửng lại, quay đầu hỏi Thiên Hành:

- Tại sao?

Văn Toàn xếp lại cây quạt, vỗ vỗ vào tay trái, trả lời thay cho Thiên Hành:

- Theo ý của Thiên Hành đại ca thì nếu hắn là người hạ độc, hắn đã bỏ trốn rồi.

Thiên Hành lại gắp một miếng chả cá cho vào miệng, gật gù nói:

- Văn Toàn nói đúng lắm, giết một đại nhân vật như lão Hữu không phải là chuyện đơn giản. Nếu hắn đắc thủ thì chuyện đầu tiên là bỏ chạy. Người bình thường sau khi giết người thì sẽ hoảng sợ, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là trốn tránh. Còn nếu là sát thủ chuyên nghiệp lại càng phải rút lui, sát thủ chuyên nghiệp, chỉ ra tay một lần, mặc kệ là thành công hay không đều lập tức rút lui. Cho nên cho dù xét theo trường hợp nào thì nếu hắn là hung thủ thì hắn đã biến mất ngay rạng sáng hôm đó rồi.

Lão Hồng chán nản bỏ thanh yêu đao xuống, nói:

- Nếu nói như hai người thì hung thủ đã cao chạy xa bay rồi sao?

- Không. Tôi tin là hung thủ vẫn còn ở kinh thành. – Thiên Hành bỏ đũa xuống, tiếp tục nói – Vì tôi xém bị ám sát. Có người cố ý ngăn cản tôi điều tra.