Mùa hè ấy anh đã gặp em

Chương 2:

Nhìn đồng hồ trên tay đã gần hai giờ chiều, Nhã Hân Vy tạm biệt Y Trân rồi lái xe về trụ sở chính của MIF. Lúc đầu không biết đường xá ở Bắc Kinh như thế nào nhưng đều nhờ Vĩ Kỳ đã hướng dẫn Nhã Hân Vy đi toàn con đường tắt.

Mọi người trong cuộc họp đã chuẩn bị chỉ còn thiếu Vĩ Kỳ và Nhã Hân Vy nữa thôi. Nhã Hân Vy bước ra từ thang máy đã thấy Vĩ Kỳ đang đứng kế bên cửa kính đối diện phòng họp, đang cầm ly nước uống nhâm nhi chẳng khác nào như đang uống rượu vào ban đêm ngắm nhìn thành phố về đêm.

"Vĩ Kỳ, anh không định vào họp sao?" Nhã Hân Vy bước tới nhìn Vĩ Kỳ chằm chằm khó hiểu.

"Tôi đợi cô đấy, mau vào nhanh đi."

Vĩ Kỳ nhìn Nhã Hân Vy như anh em ruột thịt trong nhà. Hai người cùng bước vào trong bắt đầu cuộc họp.

Cuộc họp kết thúc vào lúc 4 giời, tất cả đều đã đi ra ngoài chỉ còn Nhã Hân Vy và Vĩ Kỳ trong phòng họp. Hai người nhìn nhau không nói gì, Nhã Hân Vy thấy im lặng vậy không được liền mở lời.

"Bộ anh không đi đón con anh à?" Nhã Hân Vy khoanh tay trước ngực dựa lưng ra ghế sau.

Mới 27 đã có con phải nói là quá sớm, đúng là tình yêu khi yêu sâu đậm rồi là tiến tới hôn nhanh chóng.

Vĩ Kỳ bấm điện thoại trên tay, nói: "Vợ anh đón, à đúng rồi tối nay rảnh không?"

Nhìn lịch trình trong điện thoại thấy không buổi tiệc hay đi ăn gì liền gật đầu. Đa phần buổi tối cô đều rảnh trừ vào những dịp lễ hay chuẩn bị cho sự kiện, MV thì sẽ khá bận.

"Tối nay mẹ anh mời em đến dự tiệc sinh nhật. Năm nay không đãi xa hoa chỉ có người thân thiết, bạn bè tới thôi."

Nhã Hân Vy cầm điện thoại đứng dậy nhìn về hướng Vĩ Kỳ: "Em sẽ sắp xếp à mà anh nhớ cho em bế Vĩ Hòa đó nha."

Chiếc xe Porsche 918 Spyder lăn bánh trước cửa tiệm trang sức đá quý lớn nhất ở Bắc Kinh. Vì là đeo kính râm nên không ai nhận ra Nhã Hân Vy cả, đảo mắt xung quanh chả ưng được cái nào. Nghĩ lại mẹ Vĩ Kỳ rất thích sưu tầm túi xách.

Nhã Hân Vy liền lên trang chủ của Hermes đặt 2 chiếc túi mẫu mới nhất. Điện thoại rung lên, nhìn màn hình hiển thị trên máy cô vội bước vào xe kết nối với bluetooth nghe máy.

"Alo con nghe."

Người bên kia đang sưởi ấm bên lò sưởi, cầm ly trà trên tay khuấy đều thấy được Nhã Hân Vy trả lời liền đặt ly trà xuống nghe máy.

"Còn hai tháng nữa là dịp lễ và nghỉ Tết, con có về nước không?"

Nhã Hân Vy cười nói: "Sao ba lại hỏi vậy!! Năm nào con chả về nước ăn lễ chứ, con ở đây chắc gia đình mình buồn lắm đó nên về nha."

Christer nghe con gái mình vậy liền thấy vẫn không thay đổi được gì, đáng lẽ sang Bắc Kinh là muốn nắm văn hóa của người ta như thế nào? Nhưng ngược lại thì khác thay vào đó lúc nào cũng muốn về Nauy.

"Ăn lễ bên đó một lần cho biết. Đừng về, nếu dám bước chân xuống sân bay Nauy thì tiền chi tiêu cắt đứt cộng với căn penthouse trung tâm Bắc Kinh."

Không để cho Nhã Hân Vy nói hết câu, Christer liền tắt máy. Nhìn màn hình điện thoại đen thui, cô liền tức tối lên. Nếu cô ở đây ai sẽ là người chứa cô đây chứ? Không lẽ đi du lịch Hàn Quốc chơi nhỉ!?

--------

Tại Thụy Ngụy Viên, tầm 7 giờ rưỡi.

"Vĩ Kỳ con mau bưng đĩa thịt ra ngoài sân đi, à gọi cho con bé Vy Vy tới chưa? Cả tháng nay chưa gặp con bé rồi."

Vĩ Kỳ đang cùng người bạn thân ngồi ngoài phòng khách nói chuyện nghe thấy Di Giai nói vậy. Lấy điện thoại trên bàn ra gọi nhưng không ngờ Nhã Hân Vy đã tới. Trên tay còn cầm 5 chiếc túi hiệu đến từ những thương hiệu xa xỉ.

Nhã Hân Vy xách vào khách nhìn Vĩ Kỳ gặt đầu sau đó nhìn người bạn ngồi kế bên Vĩ Kỳ chào. Di Giai thấy Nhã Hân Vy đã tới, chưa kịp để hết đồ xuống đã ôm trầm lấy cô.

"Ôi chời!! Cục cưng của dì cuối cùng cũng được gặp con."

Vĩ Kỳ nhìn mẹ mình ôm Nhã Hân Vy ôm đến nỗi cô sắp nghẹt thở: "Mẹ à! Con bé sắp chết kìa."

Di Giai liền bỏ cô ra, ngắm nhìn từ trên xuống dưới. Hôm nay cô mặc trang phục oversized phóng khoáng cảm thấy dễ chịu. Nhưng Di Giai nhìn cô mặc bộ đồ thấy nghi ngờ.

"Dạo này ốm quá đấy!! Mặc bộ này nghĩ sao qua được mắt bà già này hả. Ngày mai..à không...mỗi ngày dì sẽ chưng yến đưa cho Vĩ Kỳ mang đến phòng làm việc cho con."

Nhã Hân Vy cười tít mắt nhưng cô không muốn Thi Tịnh cảm thấy cô như một thứ suốt ngày hay đến nhà Vĩ Kỳ khiến cho Thi Tịnh nghĩ khác về cô dù sao thì Nhã Hân Vy với Thi Tịnh từng làm việc nên biết.

"Dì à!! Con không cần đâu dù sao ngày nào con cũng ăn đủ 3 bữa nên dì yên tâm. Dì hãy để suất chưng yến cho chị Thi Tịnh đi ạ."

Nhắc tới Thi Tịnh biểu cảm của Di Giai khác liền, Di Giai dù đã lên chức mẹ chồng còn là bà nội nữa nhưng cảm thấy cứ có gì đó khó chịu.

"Hay là nếu thế thì dịp lễ này con với dì đi Hàn Quốc nhé!! Năm nay con không về Nauy."

Nhã Hân Vy hiểu được tâm trạng Di Giai đang muốn nói gì và cảm xúc như thế nào. Nhưng không thể nói ra được, đa phần những người như vậy cần phải được giảm stress.

Suy nghĩ một hồi, Di Giai đồng ý với chuyến đi Hàn Quốc với cô. Thế là đã người đồng hành trong chuyến đi này rồi.