Muốn Bên Anh Cả Đời

Chương 5: Nhất Chu, cậu đang sợ!

Thật ra, từ chổ học thêm tới nhà chỉ qua ba trạm xe nhưng vì lúc nãy Nhất Chu chưa muốn về nên bỏ qua một trạm, đi tới trạm tiếp nên thành ra giờ phải qua bốn trạm mới về đến nhà. 

Mỗi khi không muốn làm bài tập nữa, cô liền kiếm cho mình một cái cớ, vì thế mỗi lần như vậy đều đi xa hơn một trạm để bắt xe rồi quay về.

Leo lên xe, Nhất Chu lấy tai nghe đeo vào, hướng mặt ra cửa, xe đi tầm 5-10 phút gì đó thì tới trạm tiếp. Cô nhìn thấy Tư Nam, anh bước lên xe hướng về chổ cô ngồi nhưng Nhất Chu cũng không quay đầu lại nhìn anh, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ngồi xuống kế bên cô, chỉ im lặng không nói tiếng nào. Xe chạy thêm 10 phút nữa, Tư Nam đứng lên nhấn chuông xuống xe. Sau đó quay đầu lại nhìn cô, một lúc sau đưa tay lên kéo dây tai nghe xuống.

Lúc này Nhất Chu mới xoay qua nhìn anh.

"Nhất Chu, cậu đang sợ, cậu không dám." Tư Nam dùng giọng điệu chắc chắn nói.

Tới khi xe dừng hẳn, Tư Nam cũng không nghe được câu trả lời của Nhất Chu. Nhưng vào lúc cậu bước xuống xe mới nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của cô: 

"Cậu dám sao?"

Sau đó xe liền chạy đi, Tư Nam cũng không nhìn thấy vẻ mặt cô khi đó nhưng anh đoán chắc rằng nó vẫn lạnh nhạt như vậy. Dường như trên thế giới này không có gì xứng đáng khiến cô hào hứng cả. 

Chung Tư Nam đi một đoạn tới khi sắp tới nhà, anh mới lấy điện thoại nhắn vào dãy số có tên "Chu", ảnh để danh bạ là lần đầu anh gặp cô, là năm ngoái ngay quán Kichi, cô đang cúi đầu tính tiền.

Lúc này trên xe buýt, Lâm Nhất Chu vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Tư Nam.

Thật ra, tính cách cô không hề hoạt bát. Cô rất hờ hợt, lạnh nhạt, cô không hề hào hứng với bất cứ cái gì, cũng không nghe bát quái về người khác. Cũng không có sở thích gì. Mỗi một năm, cô lại càng lạnh nhạt hơn.

Thật ra mới một ngày trước, An Chi đã nhắn với cô rằng: "Cứ một năm, mày lại nói ít hơn một chút. Tao chỉ sợ một ngày, tới tao mày cũng không muốn nói. Học ít một chút, nghỉ ngơi thật nhiều. Đối với tao, mày rất tuyệt vời."

Lâm Nhất Chu sống rất áp lực. Cô nghiêm khắc với bản thân mình, lại dễ dãi với người khác. Chị cô học rất giỏi, lại xinh đẹp. 

Năm cô học lớp 11, chị cô mắc bệnh trầm cảm, học lực sa sút. Năm chị cô lớp 9, liền vào đội tuyển, đậu cấp 3 trường chuyên. Lên lớp 10 cũng liên tục thi cuộc thi thành phố. Nhưng năm 12, vì trầm cảm, liền tụt lại, các con số nối tiếp nhau dưới trung bình.

Mẹ cô dẫn chị đi khám bệnh. Nhưng dẫu sao người lớn vẫn không thể hiểu được căn bệnh ấy, nên hai người liên tục cãi nhau, không dứt được. Ai cũng tới tìm Nhất Chu tâm sự. 

Lâm Nhất Chu ở giữa hai người, vừa lựa lời cho hai người hiểu, vừa an ủi để hai bên không hiểu lầm nhau. Cô ôm việc nhà vào người, cũng bắt đầu chăm chỉ học để mẹ không chú ý tới việc học của chị nữa. Dường như đã trưởng thành trong một đêm.

Trước đây mẹ không đòi hỏi gì ở cô vì chị cô đã học rất giỏi, che chắn phía trước cho cô. Còn cô chỉ việc phía sau vui chơi.

Bây giờ, phải đổi vị trí lại. Chị cô bắt đầu gắt gỏng hơn, thời gian vào tolet cũng nhiều hơn, vết sẹo trên tay càng nhiều. Cô bước mỗi bước đều như trên băng mỏng.

Áp lực việc nhà, việc học, mỗi đêm Lâm Nhất Chu đều vùi mặt vào chăn khóc. 

Cô sợ chị cô hiểu lầm mẹ không tốt, sợ mẹ nghĩ chị không ngoan. Nên ở nhà chỉ cần có thể cô đều làm hết, làm xong liền học. Đến bây giờ lớp 12, chị cô cũng đỡ hơn, tình trạng bệnh cũng tốt hơn, có thể bình thường trở lại.

Nhưng Lâm Nhất Chu vẫn chưa từng lơ là. Trầm cảm nó không mất đi, nó chỉ ở tạm giấu mình ở dưới sâu, chờ đợi một cơn sóng đưa nó trở lại mặt nước.

Lúc bước xuống xe buýt, điện thoại run lên, cô nhìn vào điện thoại là tin nhắn của anh.

"Tôi dám!"

Nhưng Nhất Chu không trả lời lại, cô rất có nhiều thứ phải làm, rất nhiều chuyện đang đợi cô gánh vác.

Vừa bước vào cửa thấy chú đứng đấy, cô liền chào một tiếng: "Chú"

"Chú" cũng là chồng của mẹ cô sau này. 

Gia đình cô ly dị năm cô 11 tuổi. Năm 12 tuổi, mẹ cô đưa chú về nhà. Lúc ấy cô không hiểu, cũng không thích người này. 

Nhưng sau này cô hiểu, một mình mẹ nuôi 3 chị em không nổi. Năm cô 13 tuổi, em trai ra đời, cũng nhỏ hơn cô 13 tuổi, em gái nhỏ hơn cô 9 tuổi. Cả hai sau này đều sẽ dựa vào cô và chị.

Chú cũng rất tốt, cô cũng quen thuộc với mọi thứ.

Lên nhà, cô đi đánh răng rửa mặt, liền ngồi vào bàn học tiếp. Lúc ngước lên lần nữa, đồng hồ đã chỉ 12 giờ. Chị cô nằm giường trên nói vọng xuống: "Ngủ đi, học ít thôi."

Cô không trả lời lại chỉ nhìn tấm lịch được đánh dấu ngày thi, ngày mai là thứ bảy cũng là cuối tháng, hết tuần sau sẽ thi.

Cô mệt mỏi tắt đèn rồi leo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau vào lớp, cô chủ nhiệm dạy văn kêu cô lên nói chuyện. 

Là cuộc thi viết sách do trường tổ chức, mỗi lớp đều phải thi. 

"Em đại diện lớp viết đại một bài đi, thi cho có thôi, đừng ảnh hưởng việc học, em chọn một quyển sách từng đọc, viết cảm nhận về nó. Không hiểu thì nhắn hỏi cô." Cô nói rồi đưa thể lệ cuộc thi cho cô.

"Thật ra có thể không tham gia nhưng cô làm giám khảo, lớp không thể không tham gia"

Điểm văn của cô cũng rất tốt, có thể do giống mẹ. Cả hai chị em cô viết văn rất tốt.

Cô gật đầu rồi về bàn ngồi, thấy An Chi nhìn nhìn thì cô đưa tờ giấy cho cô nàng đọc. 

"Tới thời gian ngủ đã rất ít, còn phải chia ra dùng cho việc này." An Chi không hài lòng nói.

Vừa dứt lời, ra chơi liền đến, Mẫn Nhi bên dãy khác bước tới hỏi: "Chỉ tao bài tập hoá một chút."

Cô nghe vậy cũng phất tay kêu An Chi khỏi đợi cô, cô nàng thấy vậy cũng tự mình đi căn tin.

An Chi vẽ rất đẹp nên sau này sẽ thi năng khiếu, cô nàng chỉ cần học hành vừa đủ, không cần bạt mạng như cô. Môn toán ở trung tâm cũng nghỉ, cô nàng vừa nói cho cô nghe, sẽ tập trung học vẽ.

Cô nhích vào cho Mẫn Nhi ngồi, rồi giảng bài tập hoá.

"Aaa, hèn gì tao không ra được đáp án." Mẫn Nhi gật gù. 

"Này, thi cuối kỳ xong sẽ đi Đà Lạt, mày biết không?" Mẫn Nhi ngồi sát vào cô nói nhỏ.

"Sao mày biết? Còn chưa thi giữa kì mà?" Cô hơi bất ngờ nhìn cô nàng.

"Tao nghe giáo viên nói, thi giữa kì xong tầm 1 tháng lại thi cuối kì còn gì."

Nhất Chu cũng gật gù nói: "Mày coi đi, còn gì không hiểu lát cuối giờ hỏi lại tao, tao đi vệ sinh."

Hôm nay cô trực nhật nên cầm khăn lau bảng đi xả.

Nhà vệ sinh phải đi ngang 12A5, mà kế bên lớp có một khoảng trống, đám con trai hay tụ tập ở đó, cô cực kì không thích phải đi sang đây. Nhưng mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh. Thấy bước sắp tới, cô đi nhanh.

"Nhất Chu" 

Nghe tiếng cô quay đầu lại, thấy cả đám có lớp cô cũng có Tư Nam, cô liếc mắt qua nhìn Nhựt Duy gọi cô: 

"Xả khăn à? Học thơ chưa? Việt Bắc" 

Cô nghe vậy cũng đứng lại, gật đầu hỏi: "Sao?"

"Đoạn nào vậy, đoạn mà lát cô trả."

"Mày kêu tao đoán đề à?" Cô nghe vậy hơi cười hỏi.

"Mày học rồi, tao không học." Hứa Huy nghe nói vậy cũng gấp sách lại.

Cô liếc mắt nhìn cậu ta xong cầm khăn lau mặt quăng lên đùi cậu nói: "Xả"

"Sao lại là tao?"

"Vậy đừng chép bài tao."

"Ngày nào Nhựt Duy không hỏi bài mày, sao mày không kêu nó."

"Được rồi, ganh tị cái gì, đây đây" Nói rồi Nhất Chu đưa cái khăn còn lại cho Nhựt Duy rồi quay lưng đi về trước mặt ai oán của hai người.

Vừa đi qua góc khuất liền bị chặn lại.

"Không nhìn cũng biết là ai." Cô thầm nghĩ.

"Nhìn tôi." Chung Tư Nam lạnh nhạt nói.

"Làm sao?" Cô cũng ngẩng đầu lên.

"Không trả lời tin nhắn?"

Cô im lặng một lúc, thấy cả lớp A5 đang nhìn mình, cô cũng chẳng vội, một lát sau mới trả lời:

"Tư Nam, tôi rất bận, còn nữa tôi không dám." Nói rồi cô bước qua.

Anh thấy vậy liền nắm ngay khuỷu tay cô.

"Lại làm sao?"  Đột nhiên lại phát quạo.

Tính tình của của Nhất Chu rất cọc cằn nhưng chỉ là đôi lúc mới chửi rủa, nhất là với người quen cô càng không kiêng dè. Giống như một con thú bị chèn ép suốt một năm, đột nhiên được thả ra.

Tính tình này An Chi biết nên nhiều lúc bọn cô rất hay cãi nhau. Nhưng Nhất Chu lại biết sai chịu sửa nên hết lần tới lần khác đều là An Chi vỗ về cô.

Cô cũng không hiểu vì sao lúc này lại nổi điên. 

Hồi đó mỗi khi tức giận, cô rất hay mắng người. Sau này cô phát hiện, lời nói lúc tức giận sát thương rất lớn. Vì vậy, bây giờ mỗi khi không vui, cô đều im lặng, tuyệt nhiên không nói dù chỉ một câu.

Chung Tư Nam thấy vậy, cái tôi cũng nổi lên liền buông tay cô ra, bước vào lớp chỉ để lại cho cô một bóng lưng.

Chỉ một câu, cả hai đều buông tay. Vì quá giống nhau mới không thể bước tiếp.

Cô về lớp liền im lặng suốt khoảng thời gian đó. 

Hôm nay môn văn không trả giấy mà trả miệng. Lúc giáo viên kiếm người gọi, cả lớp đều nhìn cô, mong ngóng cô đứng lên nhưng Nhất Chu chỉ nhìn vào tập, cũng chẳng xung phong.

An Chi ngồi kế bên thấy vậy, dù không biết vì cái gì nhưng cô nàng vẫn biết cô không vui bèn nắm chặt tay cô dưới bàn. 

Nhưng Nhất Chu vẫn không nói  gì. Cuối giờ mới nói với An Chi một câu:

"Mày về trước đi, tao lên thư viện kiếm sách." Cô vừa bỏ đồ vào cặp vừa nói.

"À làm bài văn của cô hả.? Tao đi chung với mày."

"Thôi, nhà mày xa hơn tao, về trước đi."

"Ừa, vậy được. Thứ hai gặp."

"Bye."

Lâm Nhất Chu lên thư viện lượn lờ tầm 10 phút, cuối cùng chọn quyển truyện tên "Colorful" của tác giả người Nhật- Eto Mori.

Lúc xuống sân, thấy mọi người về gần hết, chỉ có nam sinh ở lại chơi bóng. Thứ bảy trường cô chỉ học một buổi. 

Cô vào lớp ngồi xuống, lấy quyển sách ra đọc. Đây là quyển sách nói về một chàng trai, cậu ta tự sát, sau đó may mắn được một cơ hội tái sinh vào một thân thể khác tên "Matoko". Cậu sẽ sống và hoàn thành mọi việc cho đến khi cậu đã nhớ được mình là ai và vì sao lại chết. 

Cả quyển sách là hành trình mà "Matoko" gỡ bỏ từng móc xích một, bước ra khỏi thế giới riêng của "Matoko", và nhớ ra bản thân mình là ai.

Cô đọc được một lúc thì thấy trường sắp khoá cửa, bèn chạy về.

Cô ngủ một chút tới khi gần đi học thì lấy laptop bỏ vào cặp, cô tính một chút học xong sẽ ra quán cafe ngồi để làm bài văn này.

Cô bắt xe buýt tới trung tâm, lúc trên xe cô vẫn đang đọc quyển sách ấy.

Học xong cô đi bộ tới quán cafe, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô nhìn một chút giống như đang nhớ tới hôm đó vậy. Nhưng chỉ một lát, cô liền đi tiếp.

Ngồi vào quán cô tiếp tục đọc, tầm một tiếng sau cô đọc xong, chỉ ngồi im suy nghĩ.

Lúc cô lựa chọn quyển sách này cô biết, có lẽ nó hơi u ám. Nhưng khi đọc xong cô lại khó chịu, ngồi im để tỉnh tâm.

Tầm 10 phút sau liền bắt đầu mở máy ra làm.

Nhưng cô không phát hiện, bên kia có 4 nam sinh đang nhìn cô, cũng đang làm bài tập. Đó là đám Tư Nam.

"Có cần chào không?" Thiên Quân khó xử đẩy đẩy kính.

"Không cần. Người ta đang tập trung đấy." Quốc Chương đẩy cậu rồi tiếp tục học.

Tư Nam không lên tiếng, nhìn một lát cũng cúi xuống làm bài.