Mỗi một nhân vật trong truyện đều mang một màu sắc của riêng mình, đại diện cho một lớp người nào đó trong xã hội này
Matoko quá nhút nhát, tự ti, cậu chỉ dám sống trong thế giới của mình. Khi phát hiện người cha đáng kính của mình chỉ là kẻ ích kỷ, ham tiền, người mẹ mình luôn yêu quý lại ngoại tình, người anh trai, cô gái mình thích đều khác xa bản thân nghĩ. Tất cả mọi thứ thật kinh khủng, nó xé toạt một cuộc sống tốt đẹp mà cậu biết nên cậu lựa chọn tự sát. Từ bỏ một thế giới mà cậu còn chưa kịp hiểu về nó.
Nhân vật người mẹ trong câu chuyện này là người mãi đi kiếm gam màu sắc riêng cho cuộc đời mình, dù đã ba bốn mươi tuổi bà vẫn cả thèm chóng chán, không biết bản thân mình muốn gì.
Hay nhân vật Hiroka, cô nàng lựa chọn việc bán rẻ thân xác để thoả mãn những tham vọng vật chất nhưng cuối cùng cô lại nói:
"Muốn ăn thịt bò mỗi ngày, muốn sống thật lâu nhưng cứ cách mỗi ngày lại chết đi"
"Cuộc đời này đa sắc đến nỗi chúng ta luôn lạc lối. Không biết màu nào mới là màu thật sự. Không biết màu nào mới là bản thân mình."
Những bí mật được giải đáp qua từng chương một, vén lên bất ngờ cho người đọc.
Có phải tất cả mọi thứ mà bạn đang nhìn thấy đều là sự thật không?
"Nghĩa là đen mà bỗng dưng thành trắng, có những chuyện tưởng chỉ là một màu đơn giản hoá ra lại vô số những mảng màu khác còn ẩn giấu."
Bức thư dài 8 trang của người mẹ, cũng khiến người đọc thấy ngổn ngang:
"Dù là phần bình thường hay phần phi thường trong con thì mẹ đều yêu thương bằng tất cả trái tim của người mẹ."
Những lời bộc bạch của người cha mà cậu cho rằng rất ích kỷ:
"Quá khứ vẫn tồn tại dù bây giờ cha có ổn thế nào, nhưng trong một khoảnh khắc những cảm xúc ấy đã hoàn toàn bị thổi bay, khoảnh khắc của ngày hôm đó, khoảnh khắc con sống lại, lúc ấy cha đã nghĩ người tốt hay kẻ xấu đều không còn quan trọng."
Và người anh luôn chê bai cậu, vào thời điểm cậu sống lại, người con trai ấy đột nhiên muốn trở thành bác sĩ.
"Nhiều khi ta không nhận ra, chính bản thân đang vô tình cứu giúp hoặc làm tổn thương ai đó"- dù Hikora đã từng làm tổn thương Matoko nhưng cũng chính cô từng thắp sáng những tháng ngày tăm tối cho cậu và cũng chính Matoko cũng đã từng vô tình làm chổ dựa cho bé Shoko nhỏ bé.
Cô viết rất lâu rất lâu, sau đó thấy gần 10 giờ, mới bấm lưu lại.
Đột nhiên thấy có bàn tay để chiếc áo khoác màu đen bên ghế cô. Cô ngước lên nhìn thấy là anh liền hơi ngớ người. Nhưng Chung Tư Nam không nói gì cả, chỉ để áo khoác ở đó, rồi xoay người đi.
Cô đóng máy lại nhìn chiếc áo khoác trên ghế, cuối cùng đưa tay cầm lên, đeo balo đi về. Cô bắt grab về vì giờ này cũng chẳng còn xe buýt nào chạy.
Tới nhà, cô cũng không học nữa mà nằm trên giường lướt điện thoại.
Cô bấm vào ô tin nhắn nhìn thật lâu vào chữ "Dám" kia, khẽ dụi mắt không biết phải làm sao. Chiếc áo khoác ấy vẫn có mùi hương của cậu, lúc vừa mặc, cô liền ngửi thấy, rất rõ ràng.
Sáng hôm sau, 8 giờ Nhất Chu dạy sửa soạn chuẩn bị đi học.
Cô bắt xe buýt, đúng 9 giờ liền tới trung tâm. Ngày học chủ nhật là lớp dạy thêm giờ của lớp nâng cao, không thu thêm tiền học, vì vậy dù là chủ nhật vẫn rất đông.
Học xong, cô tới quán cafe hôm qua, sửa lại bài viết của mình.
Ban đầu cô định viết đơn giản nhưng khi đọc xong quyển sách lại không cầm lòng được mà viết nghiêm túc hơn. Cô chỉnh sửa một chút liền gửi cho cô chủ nhiệm kiểm duyệt,
Cô giáo cũng rất nhanh rep lại nói với cô thêm bìa truyện và có thể viết tay không. Cô suy nghĩ chốc lát liền gật đầu.
Cô định in bìa sách của tác giả, sau đó suy nghĩ liền nhờ An Chi vẽ giúp cô trên tờ giấy A4.
An Chi hỏi cô định vẽ thế nào, cô nói đợi cô bắt xe qua An Chi.
Sau đó đứng lên dọn sách vở, đột nhiên Nhất Chu dừng lại. Suy nghĩ gì đó liền ấn gọi dãy số.
"Alo." Một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Cậu đang ở đâu? Tôi trả áo khoác cho cậu."
"Cậu đang ở đâu?" Tư Nam không trả lời mà hỏi lại.
"Quán cafe."
"Đợi tôi."
Thấy anh nói vậy, Nhất Chu lấy điện thoại gửi tin nhắn bảo tầm 1 tiếng nữa mình mới tới, rồi ngồi đợi.
20 phút sau thấy Tư Nam bước tới. Quần thể theo màu xám, áo hoodie cũng màu xám, phía dưới mang đôi Nike trắng.
"Đẹp trai lắm." Nhất Chu thầm nghĩ.
Thấy cậu ngồi xuống, Nhất Chu đẩy áo khoác qua nói:
"Đây, cám ơn nha."
Tư Nam không cầm liền mà nhìn cô một lúc mới nói:
"Không có gì."
Cô thấy đưa xong định đi thì anh đưa chân vắt ngang ghế, chặn lại.
Thấy vậy, cô lại ngồi xuống ghế hỏi cậu:
"Làm sao nữa đây anh trai của tôi."
Anh không nói gì, bất ngờ đưa tay kéo ghế cô qua. Cô vì giật mình, theo phản xạ nắm lấy cổ tay cậu, nghe cậu nói một câu:
"Chúng ta yêu đương đi."
Lâm Nhất Chu ngạc nhiên mở to hai mắt, mất một lúc mới ú ớ nói:
"Cậu điên à!"
Nói xong thấy mình đang nắm cổ tay anh nên buông ra nhưng Tư Nam nhanh chóng nắm lấy bàn tay cô, buông chân xuống, lưng dựa vào thành ghế, nghiêm túc nhìn cô.
Lâm Nhất Chu nhìn tay cậu đang nắm bàn tay mình, trái tim như bị khều nhẹ.
"Cậu không hiểu tôi, sau này yêu đương sẽ phát hiện thật ra tôi không giống với vẻ ngoài, rất phiền phức. Trước giờ tôi yêu đương cũng chỉ được 1 tháng, chưa bao giờ qua được, cậu cũng không ngoại lệ đâu." Nhất Chu mím môi lại nói với cậu.
"Không sao, tôi cũng không nghiêm túc, chúng ta cứ cá cược đi, xem ai yêu ai hơn. Thời gian còn dài như vậy, còn sợ không thể tìm hiểu nhau sao." Tư Nam nhìn thẳng cô nói.
"Tôi sẽ suy nghĩ" Nhất Chu cuối cùng thở ra một hơi bất lực.
"Bao lâu?"
"Thi xong."
"Được."
"Buông tay ra." Nhất Chu nhìn thẳng dô bàn tay đang nắm tay cô.
"Mềm quá, không nỡ buông." Chung Tư Nam thành thật nói.
Lâm Nhất Chu trợn tròn mắt mắng: "Cút xéo."
Chung Tư Nam cười cười nhìn cô hỏi: "Đi đâu?"
"Qua nhà An Chi."
"Tao đưa mày đi."
Cô thật sự muốn xưng hô mày- tao lâu rồi. Thấy cậu nói vậy, cô cũng tự nhiên nói theo:
"Có đi xe à?"
"Ừ." Nói rồi cậu buông tay, đi trước.
Tư Nam bước lại chiếc xe moto phân khối nhỏ, đưa cho cô chiếc nón 3/4.
Cô đội vào rồi leo lên ngồi phía sau xe cậu, cảm giác này thật sự rất lạ.
Đi tầm 15 phút, xe đỗ trước nhà An Chi, cô bước xuống tháo mũ nói:
"Chạy xe chậm một chút."
"Sau này, mày ngồi sau xe tao nhắc nhở là được, tao hay quên, cần người nhắc mỗi ngày" Tư Nam nhận nón bảo hiểm từ tay cô.
Nhất Chu không trả lời, chỉ nhìn anh rồi vẫy vẫy tay đi vào nhà.
_________________________
Lời tác giả:
Đoạn viết về tác phẩm Colorful là suy nghĩ theo cảm nhận của tác giả, không đại diện cho ai, cũng không nói lên được tác phẩm như thế nào. Chỉ là tự bản thân đọc được cảm nhận đó là điều tác giả muốn nói. Thật sự có một bài viếc gốc viết cảm nhận về tác phẩm này nên tôi tự mình trích vài thứ trong bài bản thân từng nộp cho trường lên đây.
Tác phẩm rất hay, mọi người có thể tìm đọc.